Con yêu thú tuy mạnh nhưng những vị Linh giả này cũng không hề tầm thường. Chiến lực bọn họ tính ra nhỉnh hơn nó một chút, hơn nữa lại còn đông người, Linh thuật Linh bảo đa dạng nhiều không đếm hết, còn nó thì chỉ có thể dựa vào nhục thân trời sinh mà chiến đấu, tuy rằng có Thiên Phú Linh thuật nhưng hoàn toàn không đủ.
Mà xung quanh đó thì yêu thú từ lâu đã chạy trốn, tất cả theo bốn phương tám hướng mà chạy thục mạng, bọn chúng tuy là thú nhưng cũng đã có chút trí tuệ, hoàn toàn biết được trận chiến này là cấp bậc nào, bởi vậy chỉ có trốn mới an toàn. Chỉ có số ít Yêu thú ngang với Chuyển Linh cảnh của nhân loại mới có thể miễn cưỡng đứng lại trong thành nhưng cũng cách rất xa hai chiến trường nọ. Mà bọn chúng cũng đang bị Chuyển Linh cảnh đại cao thủ bám trụ gắt gao, hai bên chiến đấu cực kì thảm thiết.
“Đám yêu thú đã đi ra rồi, mọi người hãy cẩn thận!”
Một vị Khai Huyệt đỉnh cao thủ bước lên trước, khí thế của hắn như cổ thụ giữa trời đất, vững chãi không gì lay chuyển nổi, một chưởng đánh về phía trước. Chân khí hóa thành một thanh đao khổng lồ, phốc xuy một tiếng lập tức ba bốn con phía trước máu tươi vẩy ra, chết ngay lập tức. Những con chạy ra đầu tiên này chỉ là yêu thú cấp thấp, Yêu thú Luyện Khí, Tụ khí cấp, bởi vậy một chiêu này không có chút khó khăn liền đem nó chém giết. Nhưng tiếp theo chắc chắn sẽ không dễ dàng như thế, bởi vì xa xa những con yêu thú có hình thể khổng lồ cũng bắt đầu chạy ra, và lúc này sẽ rất nguy hiểm.
“Chúng ta bình thường có thể là bạn, cũng có thể là kẻ địch, nhưng bây giờ tôi mong mọi người chung sức đồng lòng. Đám yêu thú này không kém gì thú triều cả, nếu chúng ta vẫn còn đấu đá nhau thì rất nguy hiểm. Mong mọi người hiểu cho.”
Vị này nói xong liền một quyền đánh về phía trước, lập tức đầu lâu con yêu thú đang lao đến vỡ tung, máu tươi bắn thẳng lên người hắn, để hắn lộ ra vẻ tương đối tàn ác.
“Đoàn kết một lòng!”
Không biết ai cầm đầu hô lớn, bởi vậy kích thích đám đông, gần trăm con người ở đây đồng thanh hô lớn:
“Đoàn kết một lòng!”
Trần Phong cũng bị những âm thanh này kích thích, chiến ý bừng bừng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, nói:
“ Ánh Nguyệt, Hà My, hai người đứng lại gần tôi đi. Giữa trận chiến này Tụ khí cấp như chúng ta có sức ảnh hưởng không lớn, không cẩn thận bị đám yêu thú quấn lấy thì rất nguy hiểm!”
Hà My cùng Ánh Nguyệt gật đầu hưởng ứng, Hà My thì đứng sát bên trái hắn, gậy phép ôm trước ngực, sẵn sàng chiến đấu. Ánh Nguyệt cũng lấy ra hai thanh đoản kiếm, đứng thủ thế chuẩn bị. Mà những người xung quanh cũng đã lập thành tổ đội, Khai Huyệt cùng Ngoại cương cao thủ đứng đầu đón gió, tiếp đó là Nội cương, Tụ khí sẽ ở sau hỗ trợ. Các võ giả lúc này kết thành một khối, đứng sát lại nhau, cho thấy sự khác biệt giữa nhân loại cùng dã thú là như thế nào!
Rầm rầm rầm.
Phía trước liên tục chấn động, mặt đất rung lắc liên hồi, tựa như có thiên quân vạn mã đang trào tới. Bầy yêu thú bây giờ đang sợ hãi tột độ, bởi vậy chỉ cần có bất cứ thứ gì cản đường chúng sẽ dùng cả tính mạng mà chiến đấu!
Giết!
Vị Khai Huyệt lúc nãy gầm lên, Chân khí như hồng thủy tràn ra, hóa thành thực chất, từng đám từng đám vờn quanh thân thể hắn, sau đó ngưng kết lại, bao phủ hai bàn tay, lồng ngực cùng hai chân.
Một đầu yêu thú Ngoại cương cấp lao lên, hàm răng nhọn hoắt táp đến. Vị này không chút sợ hãi, hai tay đưa ra đón lấy đám răng kia, không ngờ hàm răng sắc nhọn như vậy lại không thể xuyên qua nổi. Phải biết với hàm răng đó thì nó tuyệt đối có thể cắn xuyên Bảo khí cấp một, thậm chí Bảo khí cấp hai cũng bị đục một lỗ. Nhưng hàm răng như vậy lại không thể phá vỡ Cương khí của người nọ, điều đó chứng tỏ hắn mạnh đến mức nào.
Rắc rắc rắc
Vị cao thủ nọ vận lực, hai bàn tay gân xanh cùng các thớ cơ nổi lên chằng chịt, tựa như giao long quấy động, xoạc một tiếng liền đem hàm con yêu thú xé thành 2 nửa. Nhưng Ngoại cương cấp yêu thú có sức sống mạnh mẽ vô cùng, dù mất đi hàm dưới nhưng nó vẫn vùng vẫy, cái chân trước tát ngang eo người nọ. Ông ta vẻ mặt bất động, vậy mà lại dùng cơ thể đón nhận một chiêu này, sau đó Chân khí đột nhiên tỏa ra, hóa thành một thanh đao khí, chém mạnh xuống. Đầu lâu to như một cái thùng nước của nó bị đứt lìa khỏi cổ, rơi lộp bộp xuống đất, máu tươi phun trào tứ tung.
Ở những nơi khác trận chiến ngày càng ác liệt yêu thú cùng nhân loại chém giết, đã bắt đầu có một số võ giả nằm xuống. Ví như một võ giả tán tu thành Tương Phong, thực lực cũng là Nội cương trung kì cảnh, nhưng vì trong một phút sơ suất đã bị bọn yêu thú đẩy ra khỏi đội ngũ, bị năm con Nội cương cấp yêu thú xé tan thành từng mảnh.
Mà đội của Trần Phong lúc này cũng đang lâm vào khó khăn. Con yêu thú họ phải đối phó là một con Yêu thú cấp ba, Nội cương cấp yêu thú, thực lực hoàn toàn sánh được Nội cương hậu kì võ giả nhân loại.
Con yêu thú hình dáng như Hổ, nhưng đuôi lại là đuôi của bò cạp, bởi vậy nó được gọi là Hạt Hổ. Cái đuôi của nó cực kì nguy hiểm, lấy Chân khí của Trần Phong bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ một lần, nếu đến lần thứ hai tất nhiên sẽ bị xuyên thủng. Hơn nữa nó tốc độ rất nhanh, thân thể cực kì linh hoạt, trong cùng cấp cũng là yêu thú đứng đầu.
Bọn hắn chiến đầu mất mười mấy phút, cả hai bên đều bị thương không ít. Nội cương hậu kì cấp, quả nhiên mạnh hơn trung kì không biết bao nhiêu lần. Trần Phong chiến lực bây giờ đã so được với một ít Nội cương trung kì cao thủ, nhưng hợp lực với Hà My cùng Ánh Nguyệt lại chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang với con Hạt Hổ này mà thôi.
“Không được, cứ như vậy thì sẽ không ổn chút nào. Nhóm bên trái chúng ta đã có dấu hiệu thua, mà con yêu thú họ phụ trách lại là Ngoại cương cấp, nếu nó mà thoát khỏi sự kềm hãm của nhóm kia thì chúng ta sẽ xong đời. Không được, phải giết con khốn này trước, sau đó làm gì thì làm!”
Trần Phong làm ra quyết định, Chân khí bộc phát, nhìn chằm chặp con Hạt Hổ phía trước. Con yêu thú rống mạnh một tiếng, bốn chân nhún mạnh, lập tức thân thể lao lên. Trần Phong dùng Long bộ né qua một bên, lại giơ hai tay ra ôm chặt cổ con yêu thú.
Con Hạt Hổ này đâu để hắn dễ dàng thành công, cái đuôi nhọn hoắt của nó bắn ra, đâm thẳng vào lưng hắn. Chân khí hộ thể lập tức bị phá vỡ, mà một chiêu kia cũng dừng lại, không còn lực để đi tiếp. Con yêu thú thấy vậy bèn rống giận, cái đuôi lại giơ lên, thân thể giãy mạnh khiến Trần Phong phải cố hết sức mới đè được nó xuống. mà lúc này Ánh Nguyệt cũng đã đến nơi, hai thanh đoản kiếm đâm ra, thẳng vào hai mắt nó. Hai thanh này đều là Bảo khí, lại được thêm vào Chân khí nên xuyên qua mắt nó dễ như đậu hũ, máu tươi lập tức vẩy ra.
Gaoo
Bị đau con thú lập tức lồng lộn, thân thể giãy mạnh chấn bay Trần Phong ra, mà Ánh Nguyệt cũng bị một chưởng của nó đánh vào bụng, lập tức ộc ra một ngụm máu, bay xa cả mấy mét.
Súc sinh!
Hà My lúc này đã niệm phép xong, năm ngón tay nhỏ búng mạnh, lập tức năm mũi Lôi tiễn sau lưng gào thét bay đi, phập phập phập phập phập thân thể con yêu thú bị bắn thủng, trong đó một mũi xuyên thẳng qua mi tâm, một mũi bắn vào tim, đem hai bộ phận quan trọng này quấy nát bấy, chết ngay lập tức. Thân thể khổng lồ của nó chậm rãi ngã xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ không cam lòng.
“Xong rồi!” Trần Phong thở ra một hơi, lại nhớ đến Ánh Nguyệt vừa bị đánh bay thì tức tốc chạy lại. Vết thương cũng không tính là quá nghiêm trọng, nhưng cũng không hề nhỏ. Chân khí hộ thể bị phá vỡ, nội tạng bên trong bị chấn động. Dù sao không phải ai cũng rèn luyện cả nội tạng của mình như Trần Phong, bởi vậy dù là võ giả Tụ khí đi nữa nếu không có Chân khí bảo vệ thì nội tạng cũng chỉ mạnh hơn người thường một đoạn mà thôi.
Hà My dùng tinh thần lực chậm rãi ôn dưỡng cơ thể Ánh Nguyệt, lại hỏi Trần Phong:
“Anh ổn chứ?”
Trần Phong gật đầu, đáp:
“Khá ổn. Chẳng qua bên eo còn hơi đau nhức, chỉ cần uống ít thuốc vào là khỏi thôi.”
Nói xong hắn lấy ra mấy bình nước thuốc đem uống cạn, lại vận Chân khí hỗ trợ luyện hóa dược lực, sau đó liền chạy đi. Nhóm võ giả bên trái bọn hắn sắp thua rồi, nếu hắn không chạy lại giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nhóm này có 5 người, trong đó một vị là Ngoại cương cao thủ, còn lại hai người Nội cương, hai người nữa là Tụ khí đỉnh cao. Một vị Nội cương cùng một tên Tụ khí đỉnh đã bị trọng thương phải lùi ra ngoài, còn ba người hoàn toàn không thể chống lại con yêu thú. Đây là một con Bạch tượng, chiến lực hoàn toàn đạt đến Ngoại cương hậu kì, da dày thịt béo, dù là Nội cương cao thủ cũng chưa chắc xuyên phá nổi, trừ phi họ phối hợp với Bảo khí. Hơn nữa con này cũng là dị chủng, hai lỗ mũi có thể hút khí vào sau đó bắn ra với tốc độ rất cao, uy lực thậm chí có thể bắn thủng Tụ khí đỉnh cao võ giả, còn Nội cương cao thủ nếu bị dính hai ba phát thì Cương khí hộ thể cũng phải vỡ!
Gaoo
Lúc hắn chạy đến cũng là lúc con yêu thú hút khí, sau đó bụp một tiếng, một viên đạn khí bắn ra, lập tức bắn nổ Chân khí hộ thể của vị Tụ khí cảnh kia, chấn hắn bay ra ba bốn mét, nằm chết ngất!
“Văn Lâm! Khốn khiếp, mau mau lùi lại.”
Vị Ngoại cương cao thủ kia hô lớn, hai tay tung về phía trước, quanh bàn tay Chân khí ngưng tụ lại, hóa thành một lớp bảo vệ, sau đó hắn ta nện thẳng lên sống lưng con yêu thú. Nó dính một chiêu này hiên nhiên cũng không dễ chịu gì, cái vòi nó vung mạnh, quật ngang eo người nọ. Ông ta vẻ mặt nhất thời méo mó, nhưng vẫn cố nhịn đau, nhảy lên lưng nó, hai quyền đánh liên hồi. Cương khí của Ngoại cương cao thủ vững chắc bậc nào, không khác gì sắt ròng cả, mỗi một quyền đánh xuống đều khiến con Bạch tượng da thịt vỡ ra, máu tươi phun trào.
Còn một vị Nội cương cao thủ còn lại đã lui về từ lâu, giúp đỡ võ giả Tụ khí bị tương lúc nãy. Người này là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, có lẽ là nhân tài của gia tộc nào đó, bởi vậy khi hắn bị trọng thương thì vị cao thủ Ngoại cương kia liền rống giận, thậm chí hi sinh chính mình để chiến đấu.
Geeee
Con Bạch tượng gầm thét, đột nhiên cái vòi lại sun lại, sau đó vòng trở lại, nhằm thẳng vào vị cao thủ Ngoại cương kia.
“Xong....”
Ông ta ánh mắt ảm đạm, run rẩy không thôi. Tuy ông ta là Ngoại cương cao thủ, Cương khí vô cùng vững chắc nhưng con yêu thú này nãy giờ đều ngưng khí, toàn bộ năng lượng đều tụ vào mũi, khiến một chiêu này hoàn toàn có thể bắn nổ một vị Ngoại cương cấp cao thủ!
Hết chương 132.