Bàn tay của hắn nhanh chóng chộp lấy đầu của con yêu thú rồi bóp mạnh. Nhưng dù sao nó cũng là Nội cương cấp yêu thú, bởi vậy Trần Phong không thể một chiêu bóp vỡ đầu nó, trái lại nó vùng vẫy thoát ra được, sau đó quất mạnh đuôi ngang eo hắn. Lực phòng thủ của Trần Phong cũng có thể xem là đứng đầu trong cùng cấp, nhưng dính một chiêu này vẫn khiến hắn bị thương, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
“Hà My, nhanh khống chế nó!”
Hắn nhịn đau mà hét lớn, thủ thế sẵn sàng. Mà Hà My có vẻ đã chuẩn bị từ lâu, nghe lệnh hắn lập tức đứng dậy, một chiêu Băng hệ Ma pháp bắn ra, đem con rắn tốc độ chậm lại phân nửa!
Hay lắm!
Trần Phong cười ha hả, lập tức rút kiếm ra. Không cần chiêu thức, không cần kĩ năng, hắn chỉ điên cuồng đâm chém. Bởi tốc độ giảm nhiều cho nên thực lực con yêu thú sụp xuống một mảng lớn, bởi vậy từng lớp từng lớp da rắn bị gọt rơi, từng giọt từng giọt máu thẫm đẫm mặt đất.
Xì
Nhị Thủ xà bị đau nên gào thét, hai cái lưỡi của nó thụt ra thụt vào, nhưng không hề bỏ chạy. Nó đã canh giữ gốc Dưỡng hồn thảo này đã tám chín năm rồi, nay gốc cây đã sắp trưởng thành, không lí nào lại tặng cho một nhân loại được. Bởi vậy nó đột nhiên rướn cao hai cái đầu lên rồi phụt, hai dòng nước từ miệng nó bắn ra, tốc độ cực nhanh!
“Nó đang phun độc đấy! Anh Phong cẩn thận.”
Trần Phong hiện nhiên đã phát hiện điều này, bèn lập tức lùi lại. Đáng tiếc vẫn chậm một chút, một luồng độc băn lên vai phải hắn. Chất độc này không ngờ bắt đầu ăn mòn quần áo hắn, và khi gặp Chân khí thì tốc độ tỏa ra càng nhanh đến bất ngờ, phút chốc bả vai hắn đã đen sì một mảng!
“Loài yêu thú này quả nhiên khó chơi! Độc của nó chuyên khắc chế võ giả, trừ phi có thuốc giải hoặc dùng một lượng lớn Chân khí để phá vỡ, nếu không thì độc sẽ tiếp tục phát tán.”
Trần Phong dùng Ma pháp lực hóa thành Thủy hệ, sau đó đóng băng lại bả vai. Đây là phép trong thời gian một tháng vừa qua hắn học được. Hắn vốn hiểu sơ sơ Lôi, Hỏa, Phong hệ ba loại Ma pháp, nay thêm loại này nữa là bốn. Tuy uy lực không cao nhưng ít nhất vẫn trợ giúp trong một ít trường hợp.
Bả vai bị đóng băng nên thực lực hăn giảm xuống không ít, mà con Nhị thủ xà hiển nhiên cũng biết điều này, thân thể to lớn nhanh chóng lao ầm ầm về phía Trần Phong.
Khốn thật.
Trần Phong lẩm bẩm mấy câu, cố gắng né sang một bên. Lúc này Ánh Nguyệt cùng Hà My đã tham chiến, khả năng khống chế của Hà My cực kì tốt, khiến con yêu thú mười phần sức mạnh chỉ phát ra được một nửa, còn Ánh Nguyệt thì liên tục quấy rối. Con yêu thú này tuy mạnh, là yêu thú cấp ba nhưng gặp đội hình này thì nó cực kì buồn bực, mỗi người ở đây nó đều có thể dùng một chiêu đánh gục, nhưng ba người hợp lại thì ép nó liên tục lui lại, khó có thể chống đỡ.
Long trảo thủ!
Hai bên triền đấu suốt mấy mươi phút, rốt cục con yêu thú cũng lộ ra sơ hở, bàn tay Trần Phong co lại chụp thẳng vào một cái đầu nó. Vốn con Nhị thủ xà này đã rất mệt mỏi rồi, nay lại cảm nhận được một khí thế cực kì khủng bố áp đến, khiến nó vô cùng sợ hãi. Cảm giác sợ hãi này tựa như đến từ huyết mạch áp chế, tựa như trước mặt nó là một Chân Long ngạo nghễ cửu thiên vậy.
Bởi vậy Trần Phong không hề có chút khó khăn liền tóm được cổ nó, sau đó bàn tay siết lại. Xương cổ của con yêu thú này tương đối vững chắc, nhưng một trảo này của Trần Phong cũng không hề yếu, răng rắc mấy tiếng liền đem cổ nó bẻ gãy!
Một cái đầu gãy thì cái đầu còn lại cũng bị trọng thương, hai mắt nó trợn trừng, cái miệng không ngừng phun máu tươi, bộ dáng cực kì thảm. Nhưng nhóm Trần Phong cũng không dám tiến lên dù chỉ một bước, trái lại còn lùi ra xa. Bởi vì người ta có câu: Chó cùng rứt dậu, yêu thú khi sắp chết có thể bạo phát ra chiến lực gấp mấy lần bình thường. Số người chết bởi những chuyện này không phải là ít, bởi vậy bọn hắn phải cẩn thận, tránh góp luôn cái mạng nhỏ của mình vào.
Quả nhiên con yêu thú trước khi chết lộ rõ vẻ hung tàn, thân thể to lớn của nó điên cuồng bò trườn về phía Trần Phong, cái miệng to như cái chậu cắn xuống. Trần Phong tuy có hơi chật vật nhưng vẫn tránh ra được, mồ hôi trên trán chậm rãi nhỏ xuống. Bả vai hắn bây giờ cực độ đau nhức, tuy đã dùng Băng hệ Ma pháp để đóng băng độc cùng vết thương nhưng như vậy hoàn toàn không đủ. Chất độc bắt đầu thấm sâu vào,, bắt đầu có xu hướng chảy về đầu, tim, nội tạng. Chỉ cần chất độc đến được một trong ba vị trí này, nhất là đầu thì Trần Phong có thể ngã gục ngay tại chỗ.
“Phải giải quyết nó....thật nhanh, hộc, hộc, trước khi....chất độc...”
Hắn nghiến răng, hít sâu một hơi để lấy lại tỉnh táo, sau đó rút ra một thanh Bảo khí cấp bốn rồi tìm cách tấn công con Nhị Thủ xà. Con yêu thú này cũng đã bị thương rất nặng, chiến lực cũng chỉ phát huy được ba bốn phần, hơn nữa còn bị Hà My cùng Ánh Nguyệt liên thủ khống chế, căn bản là chống cự không nổi, cuối cùng đã bị chém giết. Cái miệng của nó há ra, mắt trắng dã, trên thân thể chi chít vết thương, máu tươi chảy ròng ròng tạo thành dòng suối nhỏ, cảnh tượng máu me khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy tởm lợm.
“Xong rồi!” Trần Phong hô lên một hơi rồi ngã quỵ xuống, hai mắt lờ mờ, thân thể run run. Giờ này độc đã tràn vào nội tạng, nếu là võ giả bình thường có lẽ đã chết từ lâu, nhưng Trần Phong đã tu luyện cả tim phổi, lục phủ ngũ tạng cho nên còn xa mới ảnh hưởng đến hắn.
ÁNh Nguyệt cùng Hà My lập tức chạy lại, thấy tình trạng của hắn liền lo lắng hỏi:
“Thế nào rồi? Cậu thấy trong người ra sao?”
Trần Phong lắc đầu không đáp, cố lấy một bình nước thuốc uống vào. Thuốc đắng nghét nhưng hắn vẫn cố uống cả bình, bởi chỉ có như vậy mới có thể chữa khỏi. Uống xong hắn khoanh chân ngồi xuống, ngưng tụ tâm thần bắt đầu tiến hành thải độc. Giờ đây dạ dày hắn đã phủ một lớp đen sì, và vẫn tiếp tục lan sang xung quanh. Hắn không dám vận dụng chân khí, bởi vậy chỉ có thể sử dụng Ma pháp lực cùng Tinh thần lực, hai bút cùng vẽ ép độc ra ngoài.
“Khoan đã, sao lại như vậy?”
Trong lúc đang thải độc thì hắn phát hiện ra mấy chuyện kì lạ. Thứ nhất, những nơi độc đi qua thì các bộ phận ban đầu có vẻ yếu đi trông thấy, nhưng sau đó lại điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh để bổ sung, giống như cực kì đói khát vậy. Nơi độc càng dày thì tế bào càng hấp thụ mạnh, thậm chí Trần Phong có thể cảm giác được Chân khí trong cơ thể hắn giảm hẳn một thành!
“Chẳng lẽ có thể dựa vào độc để luyện thể? Nếu đúng thật thì....”Tim Trần Phong đập thình thịch, bắt đầu phân tích lợi hại. Một lúc sau hắn đột nhiên mở to hai mắt, cười lớn.
Nghe tiếng cười này Ánh Nguyệt cùng Hà My ngồi bên giật nảy, nhìn hắn với con mắt kì dị.
“Anh đã thải độc xong rồi à?” Hà My dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, Tinh thần lực liên tục quét qua quét lại.
“Chưa được, nhưng anh phát hiện một thứ này rất hay!”
Hắn cười một cách thần bí, sau đó chạy về phía con rắn nọ, nhổ ra mấy cái răng nanh của nó. Xong xuôi hắn đem tất cả tống vào Nhẫn không gian, sau đó quay lại nói:
“Hà My, Ánh Nguyệt, chúng ta đi thôi. Hôm nay tôi phải tu luyện gấp, phiền hai người tí nhé.”
Bọn hắn lại tiếp tục lên đường, ít lâu sau thì gặp một ngôi làng bỏ hoang thì dừng lại, chọn một căn phòng tương đối sạch sẽ rồi nghỉ lại. Hà My bày ra một cái kết giới quanh căn nhà để tránh có kẻ quấy phá, còn Trần Phong bắt tay vào tu luyện. Hắn lấy ra một đám thảo dược có công hiệu trị độc, ngăn cản độc, cùng với đó là một đám đan dược dùng để khôi phục Chân khí huyết khí, ví như Huyết khí đan, Tăng khí dịch,.... mọi việc đâu vào đấy hắn mới dám bắt đầu.
Đầu tiên hắn thả lỏng cơ thể, lại cắm thêm một chiếc răng rắn vào vết thương cho độc ở bả vai lan ra. Vì không còn thứ gì ngăn cản nên nó tiến quân thần tốc, phút chốc đã chiếm giữ nửa người bên phải. Đương nhiên vì an toàn Trần Phong vẫn ngăn không cho nó chạy vào tim cùng chạy lên não. Dù sao đây cũng là hai bộ phận quan trọng nhất của con người, nếu không cẩn thận có thể chết như chơi. Độc tính lan tràn khiến hắn đau nhức không thôi, khuôn mặt méo mó biến dạng. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, để độc một lần nữa tiến vào tạng phủ. Bây giờ mới thực sự là cơn ác mộng. Dạ dày, ruột, gan, tỳ,....liên tiếp bị nhiễm độc, hóa thành một màu đen sì. Cảm giác đau đớn truyền tới khiến hắn suýt nữa ngất đi, nhưng nhờ vào ý chí của mình mà hắn miễn cưỡng cầm cự, bắt đầu chộp lấy mấy viên thuốc giảm đau cùng ngăn cản độc mà ăn ngấu nghiến.
Thuốc vào thì bệnh lui, hắn thở ra một hơi, Tinh thần lực cùng Ma pháp lực bắt đầu càn quét, phối hợp cùng dược lực đẩy lui độc tính. Mà mỗi nơi độc tính được đẩy lui thì hết thảy đều khô héo mục rữa, và mỗi tế bào đều hóa thành một lỗ đen không đáy, điên cuồng hút Chân khí trong cơ thể hắn.
Mười phần, chín phần chín, chín phần tám....chín...tám...bảy.... năm.....
Chân khí hắn lấy tốc độ kinh người mà rút xuống, tựa như nước lũ lên nhanh mà xuống cũng nhanh. Các tế bào kia tham lam hấp thụ lấy những năng lượng này, phút chốc liền đuổi kịp trạng thái ban đầu, thậm chí có xu hướng vượt qua!
Trên cả Luyện thể cảnh!
Luyện Bì, Luyện Mô, Luyện gân, Luyện Cơ, Luyện Cốt, Luyện Huyết, Luyện Tạng sáu tiểu cảnh giới của Luyện thể cảnh bị hắn nâng lên tầng cao mới, lực lượng hơn xa lúc trước. Thậm chí Trần Phong cảm nhận được thân thể hắn bây giờ mạnh mẽ còn hơn cả Kim thân thập nhất biến quyết tầng thứ bảy, còn nếu một lần nữa luyện lại võ kỹ này thân thể hắn tuyệt đối sẽ đạt đến độ cao mới!
Kim Vân thảo!
Huyết khí đan!
Dưỡng hồn thảo!
Từng đám dược thảo dược liệu rơi vào miệng hắn, bị hắn ăn tươi nuốt sống. Năng lượng cuồn cuộn tràn vào thân thể, khiến nó ngày càng mạnh lên! Hơn nữa hắn còn không nhận ra lớp da bên ngoài thân thể đã hóa vảy tự lúc nào, lớp vảy này khá giống với vảy của con giao long kia, chẳng qua vẫn còn là giai đoạn sơ khai, thành hình mà thôi.
Hắn cứ lặp lại chu trình này, cho độc tiến vào, sau đó thải độc, lại ăn thêm các loại đan dược khôi phục khí huyết... Quá trình này kéo dài đến ba giờ đồng hồ mới ngưng lại!
Hô hô
Hắn thở hồng hộc như trâu, hai mắt có chút mờ. Mồ hôi từ trán chảy vào mắt khiến hắn khó nhìn thấy xung quanh, nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ, thân thể mình đang mạnh mẽ đến mức nào.
Chí ít gấp ba lần lúc trước, đó là còn chưa vận dụng lực lượng!
Đúng lúc này trong Tinh thần hải của hắn đốt tre đột nhiên rung lên liên hồi, sau đó vô tận tia sáng xanh bắn ra, nghiền ép xuống viên đá Tín ngưỡng phía dưới. Từng mảnh từng mảnh đá nứt vỡ ra, hóa thành từng chùm sáng vàng rơi xuống, dung nhập vào cơ thể Trần Phong.
Hết chương 128