Nam Việt Đế Vương

Chương 178: Chương 178: Gánh nặng




Ngay lúc này, ở căn nhà của Trần Phong.

“Đem nó...lên ngôi chùa...triệu hồi Linh hồn...Trần tướng quân....mau.”

Vị Linh giả nọ ho liên tục, máu tươi từ miệng hắn không ngừng phun ra, cộng với lỗ thủng nơi ổ bụng khiến xung quanh gã đã biến thành một ao máu nho nhỏ, trông rất ghê rợn.

Trần Phong đi lại bên cạnh gã, thấy vết thương nặng như vậy thì thở dài, đáp:

“Tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể.”

“Tốt...lắm.”

Vị Linh giả này nở nụ cười, sau đó buông tay, cơ thể cứng đờ. Sau đó Trần Phong có thể thấy được Linh hồn của hắn từ trong cơ thể chậm rãi bay ra, đi đâu không rõ.

Thành đi lại gần, nhìn cảnh tượng này mà cảm thấy vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng vuốt tay lên mi mắt vị Linh giả nọ, rồi mới nói:

“Bọn chúng hành động rồi. Anh nhận được thông tin học viện cũng đang bị tấn công liên tục, ba bang, cùng ba gia tộc kia đang bị tấn công dữ dội, không thể trở về được.”

Trần Phong chậm rãi đứng dậy, đi vào nhà. Lúc này có ba bốn tên đang nằm sõng soài trên mặt đất, thoi thóp thở. Mỗi tên đều là cao thủ Ngoại cương cấp, vậy mà bị bọn hắn bắt gọn, không một tên có thể chạy thoát. Cách đây mấy chục phút Trần Phong nhận được thông báo tập trung ở học viện Minh Dương, nhưng vì Trần Phong mải tu luyện nên không chú ý, đến lúc bọn người này tấn công vào hắn mới tỉnh lại. Rất may Hà My đã tạo nên một tòa Ma pháp trận bao phủ ngôi nhà, bởi vậy mấy tên kia lập tức bị đánh gục.

“Hà My, làm phép đi. Chúng ta cần biết bọn hắn muốn gì.” Trần Phong ra lệnh.

Cô bé chậm rãi tiến lên, miệng lẩm nhẩm Ma pháp ngữ, tay đặt lên trán một tên. Chỉ thấy hắn đột nhiên mở trừng hai mắt, sau đó miệng phát ra mấy tiếng khô khốc:

“Chúng ta được lệnh...không, dừng lại đi.....bắt những học viên, những võ giả trẻ tuổi của thành Minh Dương....không....đem về địa điểm tập kết ở ngoài thành...”

“Ở đâu?”Trần Phong hỏi một cách lạnh lùng.

“Ở......mười cây số về phía Tây, gần con sông....”

Vẻ mặt hắn giãy dụa kịch liệt, hiển nhiên pháp thuật này cực kì khó chịu, khiến người bị yểm pháp vô cùng đau đớn thống khổ. Nhưng giờ không phải lúc nhân từ, nguy hiểm ngày càng cận kề, nếu hắn nhân từ với kẻ địch tức là đang giết chính bản thân mình.

“Đánh nát kinh mạch bọn hắn, trói lại, nhốt vào góc nhà!”

Trần Phong nhấc một tên lên, sau đó vác hắn thẳng lên tầng hai, ném vào gác xép. Ba tên còn lị cũng chịu chung số phận. Xong xuôi hắn mới nói:

“Hà My, Ánh Nguyệt, Linh Nhi, ba người mau chạy đến mấy nhà quanh đây đi. Anh với Thành sẽ chạy đến ngôi chùa để hoàn thành nốt việc mà vị Linh giả kia giao phó. Mau lên, thời gian cấp bách, hành động ngay và luôn!”

Bọn hắn nhanh chóng di chuyển, chia làm hai nhóm. Trần Phong cũng lấy ra không ít trang bị, đem tấm Long lân giáp kia mặc vào, lại lấy sợi dây chuyền của Hà My đeo vào. Xong xuôi hắn lại niệm Ma pháp thuật, tức tốc rời đi. Họ men theo đường vỉa hẻ cùng ngõ hẻm để di chuyển, tránh cho bị lộ tung tích.

Từ nhà hắn đến ngôi chùa kia cũng chừng ba bốn cây số, lấy tốc độ của bọn hắn thì sẽ đến rất nhanh, nhưng nói đó chắc chắn có người canh gác, cho nên phải cẩn thận.

“Trần Phong, hình như bên kia có người....”

Trần Phong nheo mắt nhìn, sau đó lập tức lùi lại, áp người vào một cửa hàng bên đường.

“Có người, hai tên, thực lực có lẽ cũng khá đấy. Tốt nhất là để bọn chúng qua, nếu không chúng ta sẽ bị phát hiện.”

Rất may hai tên kia có lẽ đang chú tâm di chuyển, bởi vậy lướt qua bên cạnh bọn hắn mà không hề hay biết.

“Anh biết một trong hai tên kia. Bọn chúng là đệ tử Sơn Hà phái, không sai vào đâu được!”

Trần Phong truyền âm:

“Không phải Sơn Hà phái đã bị diệt rồi sao? Tại sao bọn chúng vẫn còn ở đây?”

“Không biết.” Thành ngập ngừng nói, thanh âm đột nhiên lộ ra vẻ tức giận:

“Có thể bọn chúng đứng sau vụ này! Có thể lật được một thành như thành Minh Dương thì ít nhất cũng phải có thực lực như bọn chúng, khốn nạn!”

Trần Phong gật đầu đồng ý. Sơn Hà phái tuy bị diệt nhưng chỉ chết các cao thủ đỉnh cao, còn lại cường giả cỡ Huyễn Linh, Chân Linh, Huyền Linh vẫn còn, cả những đệ tử dưới Linh cảnh cũng còn tám phần. Thực lực như vậy đã vượt xa một tòa thành như thành Minh Dương rồi!

“Đi theo!”

Hai người lại tiếp tục bám theo hai người kia, tới khi đến gần ngôi chùa kia thì không khỏi thảng thốt! Gần đó thấy từng nhóm người canh gác, tay cầm Bảo khí, thậm chí các loại Bảo khí tầm xa có khả năng bắn chết Khai Huyệt cao thủ cũng bị bọn hắn trang bị đến tận răng! Số lượng người lại nhiều vô cùng, phải gần trăm người, ngìn qua không ai thấp hơn Ngoại cương cấp!

Trần Phong lòng như có lửa nóng, muốn tiến lên nhưng e ngại, lại đành phải đứng yên tại chỗ. Bên kia Thành cũng nhíu chặt đôi mày, hiển nhiên không nghĩ ra phương pháp đối phó.

“Em nghĩ chúng ta nên đợi thêm chút nữa, xem có ai đến tấn công nơi đây không. Lúc đó xông lên cũng chẳng muộn.” Trần Phong đề nghị.

“Được, đợi chút đi.”

Bọn hắn lại đợi thêm gần mười phút nữa, rốt cục thấy một đám người bịt mặt xuất hiện, tấn công bất ngờ đám bảo vệ quanh đây. Những tên này thực lực cũng không mạnh lắm, chủ yếu là Nội cương mà thôi, tuy nhiên chiến đấu rất liều mạng, phút chốc đem nơi đây khuấy đảo, loạn hết cả lên.

“Đi thôi!”

Trần Phong và Thành nhanh như cắt lao lên, hòa vào đám người. Chiến lực bọn hắn không hề tầm thường, những tên kia bị bọn hắn tấn công chỉ cần cự được vài chiêu liền ngã xuống.

Rốt cục có kẻ chú tâm đến bọn hắn, một nhóm sáu tên lao đến, tay cầm kiếm hóa thành kiếm trận, kiếm khí phun trào!

“Quả nhiên người trong một môn phái, lại còn tạo ra được kiếm trận!”

Trần Phong thốt lên mấy tiếng, dùng Cương khí của mình đem kiếm khí xung quanh đánh bật ra. Sáu người này chỉ là Ngoại cương sơ kì Ngoại cương trung kì, mà hắn đã là Khai Huyệt cấp, Cương khí vững chắc hơn bình thường mấy lần, còn Thành giờ này đã tu thành Ngoại cương, chiến lực gần như là Ngoại cương hậu kì cao thủ. Hai người liên thủ lại chém chết Ngoại cương đỉnh cao cũng dễ dàng, nhưng giờ này gặp sáu người bày trận liền cảm thấy khó khăn.

Kiếm hóa sông!

Sáu người gầm lên, trong tay Cương khí hóa thành từng dòng nhỏ bắn lên trời cao, rốt cục dung hợp lại hóa thành một dòng kiếm khí rộng nửa mét, dài năm sáu mét, tựa như một con rắn khổng lồ ập đến bọn hắn.

Giao Long hình!

Trần Phong gầm lên, quanh thân hiển hóa ra một đầu Giao Long dữ tợn, há miệng cắn tới dòng sông kia. Chỉ thấy ầm vang một tiếng, không ngờ chiêu này của hắn bị cản lại, còn dòng sông kia cũng rách te tua, có dấu hiệu vỡ nát!

Sáu người kia kinh hoảng, một người thấy vậy lập tức bước lên trước, múa kiếm, đem dòng sông kiếm khí kia thu về.

“Tên này là Khai Huyệt cao thủ, chúng ta khó địch lại! Mau mời cao thủ trong phái!”

Nói xong hắn lại thu kiếm về trước ngực, lập tức dòng sông kiếm khí xoay tròn quanh sáu người bọn hắn, bảo vệ an toàn.

Thành lúc này đã đi lại bên cạnh Trần Phong, nói:

“Mấy tên này cùng tu luyện một loại kiếm pháp, hợp lực lại dù là Khai Huyệt cao thủ cũng có thể chặn một lúc. Nên làm gì đây?”

Trần Phong liếc sáu người bọn hắn, lại nhìn chiến trường xung quanh, lập tức quả quyết:

“Đi vòng, không nên mất thời gian với chúng.”

Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, bọn hắn vừa mới đi được một đoạn thì gặp cao thủ Khai Huyệt cấp!

Keng!

Tên này chuyên dùng thương, cũng là một món Bảo khí cấp năm, khiến chiến lực hắn cực mạnh, thậm chí áp chế được cả Trần Phong!

Trần Phong lúc này cũng không dùng Bảo khí, bởi hắn chưa học qua được võ kỹ hệ đao kiếm thương nào, chỉ có thể chém ra những chiêu cơ bản. Như vậy không bằng dùng tay không còn hơn?

Thành thì lấy ra hai cây rìu, cũng là Bảo khí, bên trên khắc hình hai con hổ nhe nanh, lúc truyền Cương khí vào đó sẽ mơ hồ tản mát ra hổ uy, chấn nhiếp kẻ địch.

Keng!

Một rìu bổ tới, tên kia lập tức đâm thương ra cản. Một tay còn lại của Thành giơ lên cao, mạnh mẽ chặt lên phần cán gỗ, hòng chặt đứt nó. Không ngờ tên kia Cương khí quá vững chắc, lại thêm phần cán làm bằng Thiết mộc, bởi vậy không thể phá hủy!

Lúc này Trần Phong cũng lao đến, bàn tay hóa trảo chụp xuống, hóa thành năm luồng Cương khí đánh thẳng về phía tên kia.

Nhưng gã dù sao cũng là cao thủ Khai Huyệt, lập tức rút lại cây thương, đem năm luồng Cương khí của Trần Phong quấy cho nát bấy! Nhưng bản thân hắn cũng bị lực phản chấn đánh lui ba bốn bước, hai cổ tay rung rung dữ dội.

Thừa cơ Thành bắn ra một mũi tên, sau đó thúc dục Long Tượng Hổ luyện thể quyết, trong lồng ngực vang lên tiếng hổ gầm, một rìu bổ xuống mặt đất, lập tức đem phía trước chia làm hai nửa, Cương khí dũng mãnh nhắm thẳng tên kia.

Ha!

Gã hô lớn một tiếng, Cương khí hóa thành một lớp giáp, vậy mà chặn lại được một chiêu này của Thành. Đồng thời hắn nhấc mũi thương đâm về phía sau, ngăn cản nắm đấm của Trần Phong.

Bành!

Thân thể hắn bị đánh bay về phía trước, mà Trần Phong cũng lui lại, bóp bóp bàn tay.

“Gã này có chất lượng Cương khí vậy mà chỉ kém ta một chút!” Trần Phong than thở.

Mà tên kia thì càng kinh hoảng hơn, đem cây thương đặt trước ngực, nghĩ thầm:

“Ta đường đường là đệ tử của tông chủ, tu luyện chính là công pháp Dung Linh cảnh, ở cùng cảnh giới vậy mà đánh không lại 2 tên này? Chúng là người thành Minh Dương này thật sao? Hay là đệ tử của các thành ở phía Đông?”

Gã đang suy nghĩ thì rất nhanh đã phải dừng lại, bởi Trần Phong và Thành đã công đến, thế công cực kì mãng liệt, khiến gã liên tục phải đón đỡ, sắp có xu thế chống không nổi!

“Cút cho ta!”

Gã phồng lên một thân Cương khí, cơ bắp nở ra, sau đó thân thương rung rẩy, từng đạo từng đạo thương khí bay ra, số lượng phải đến hai ba mươi cái.

“Đi!” Gã quát lớn, Thương khí như mưa đâm về phía trước. Trần Phong cười nhạt, lấy ra một tấm khiến, Cương khí truyền vào khiến nó phút chốc tỏa sáng, dù là Thương khí kia cũng không làm xước nó mảy may. Mà Thành lại đứng sau lưng Trần Phong, thỉnh thoảng lại giơ nỏ lên bắn, khiến tên kia phải né tránh.

“Lên!” Trần Phong quát lớn, hai chân nhún mạnh, tào đà bắn thẳng về phía trước, trong tay vẫn nắm chặt khiên.

Oành!

Mũi thương va chạm tấm khiên, lập tức một tiếng rắc vang lên, tấm khiên không ngờ bị đục ra một lỗ! Điều này cũng dễ lí giải, dù sao trong tay Trần Phong chỉ là Bảo khí cấp ba, trong khi đó tên kia lại là một món Bảo khí cấp năm, cách nhau tận hai cấp độ.

“Cận thân chiến đấu, xem ta đánh chết ngươi thế nào!”

Trần Phong gầm lên, tòan thân đột nhiên phủ kín Long lân, một chưởng vỗ xuống! Không phải võ kỹ, không phải Linh thuật, đơn giản chỉ là một chưởng nhưng uy áp cực mạnh, đánh cho tên kia hộc máu, bay ngược trở về!

“Dám đánh đệ tử của tông chủ, chết đi!”

Đột nhiên trên từ gần đó vang lên ba tiếng gầm, theo đó là ba tên thanh niên đi tới, trong tay nắm ba cục đen sì, trông khá giống ngọn núi. Bọn chúng vây quanh hắn, sau đó tế lên ba ngọn núi kia. Chỉ thấy từ trong từ ngọn núi tỏa ra hào quang sáng rực, mà sau đó là cảm giác nặng nề đè lên thân thể Trần Phong.

“Bị nhốt vào Tam Sơn trận của bọn ta thì ngươi chết chắc rồi! Nhóc con, ngươi tuy giỏi nhưng quá kiêu ngạo!”

Ba người này đồng thời kêu lên, Cương khí hóa thành dòng nước lũ nhập vào ba ngọn núi, khiến chúng càng sáng rực lên, theo đó áp lực cũng ngày càng mạnh mẽ, đến mức áp cho Trần Phong phải khom người, phun máu!

“Thằng ngốc, thế nào? Phá giải nổi không? Ha ha, ba kiện Bảo khí này đã được Linh giả tế luyện qua, tuy chưa từng đạt đến cấp độ Linh bảo, nhưng trong đó ẩn chứa một phần uy năng của Linh giả, ép chết một tên nhóc như ngươi là chuyện dễ dàng!”

“E hèm, chắc ngươi không chống nổi đâu. Ta gợi ý nhé, tập trung Âu Lạc huyết mạch của ngươi vào hai mắt, như vậy có thể tạm thời thức tỉnh Âu Lạc Thần Nhãn. Âu tộc thuộc tiên tộc giỏi về pháp thuật thần thông, bọn hắn sở hữu tiên nhãn có thể thấy được cấu tạo, sơ hở,..... của mỗi một chủng pháp thuật. Trận pháp của bọn chúng quá rác rưởi, nếu ngươi có thể thì nhìn phát là ra ngay!”

Trần Phong đang chịu áp lực vô cùng, nghe Khoai nói vậy thì mừng rỡ, Âu Lạc thần tộc huyết khí chảy vào hai mắt, lập tức hắn thấy được dòng chảy Cương khí trong cơ thể đám người kia, cũng thấy được sơ hở của trận pháp này. Thậm chí hắn thấy được con đường vận chuyển Cương khí trong cơ thể của đám người kia, tất cả đều rõ mồn một!

Oanh!

Trần Phong cảm giác như đầu óc mình được khai thông, trí tuệ mở ra, mọi sự đều hiểu rõ, rất kì quái. Hắn dần dần đứng thẳng dậy, khóe miệng nở một nụ cười khiêu khích.

“Luyện chết hắn!” Bọn hắn quát lớn, Cương khí ngày càng nhiều đổ vào bên trong, uy năng ba ngọn núi ngày càng tăng. Nhưng bọn chúng không ngờ từ trong mi tâm của Trần Phong, một tia lửa bắn ra, hóa thành ba luồng sáng rơi vào ba ngọn núi kia. Lập tức chúng tan chảy, hóa thành nước thép rơi xuống dưới. Cũng phải thôi, trong Tinh thần hải Trần Phong ẩn chứa một đóa Linh Hỏa, đừng nói là Bảo khí, dù là Linh Bảo cũng có thể đốt trụi không còn một mảnh!

Mà theo đó, từ trong đóa Linh hỏa kia bắn ra một luồng sáng, không ngờ lại là phần truyền thừa còn lại của vị Linh giả kia! Trong đó có phương pháp chế luyện Linh bảo, phương pháp lấy thân thể làm Linh bảo,.... kiến thức như nước sông cuồng cuộn chảy tới, nhập vào Tinh thần hải của hắn, khiến hắn phút chốc hiểu ra rất nhiều điều.

Hết chương 178

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.