Nam Việt Đế Vương

Chương 216: Chương 216: Gặp lại Hà My




“Là tên nào dám đánh ta?”

Tên béo lồm cồm bò dậy, khuôn mặt đã bị Trần Phong đánh cho biến dạng. Xương hàm gãy, răng rụng ba bốn cái, má lõm sâu vào bên trong. Cảm giác nóng rực từ má truyền tới, cộng với ánh mắt xoi mói của những người xung quanh khiến gã giận đến phát điên!

“Một cái Kim nhân? Tuyết Lan, không ngờ ngươi dám phản kháng?”

Gã lau khóe miệng, thấy Trần Phong đứng im một bên Tuyết Lan nên nghĩ đây chỉ đơn giản là một Kim nhân. Dù sao thân thể hắn giờ đây được bao phủ một lớp Cương Khí màu vàng kim, không thể nhìn qua, cộng với Ma pháp lực trên cơ thể khiến gã không có chút nghi ngờ.

Tuyết Lan lúc này cúi đầu, bộ dáng hơi chút sợ hãi. Thấy vậy Trần Phong lại tiến lên, nắm tay siết chặt lại.

“Còn dám đánh? Các em, xông lên!”

Lúc này đột nhiên xuất hiện ba thiếu nữ tuổi mười bảy, dáng người thon thả, tuy không sánh bằng Ánh Nguyệt, Tuyết Lan những cũng có thể gọi là xinh đẹp. Vậy mà bọn họ đều nghe lời tên kia răm rắp, miệng lầm rầm niệm chú ngữ, tức thì Ma pháp thuật hiện ra, Hỏa cầu, Phong Tiễn, Kim kiếm tản mát ra từng đợt sóng ma pháp không hề yếu chút nào.

Oành

Ba đòn công kích rơi lên người Trần Phong tựa như lông hồng, không tạo nên chút gợn sóng. Hắn chậm rãi tiến về phía trước, nắm tay siết chặt lại, tung nhanh ba quyền. Lập tức ba thiếu nữ kia bị đánh bay, ngã phịch xuống đất, ôm bụng kêu rên không thôi.

“Chậc chậc, kia không phải là Quý Bảo hay sao? Tên nào đui mù chọc lấy hắn vậy?”

“Là Tuyết Lan. Cô nàng thảm rồi, bị hắn nhắm tới chỉ có nước bị hắn dạy dỗ thành nô lệ mà thôi.”

“Đáng thương, đáng thương.”

Trần Phong nghe người xung quanh bàn luận vậy liền chộp lấy Tuyết Lan, tức tốc lùi ra khỏi thư viện.

“Còn dám chạy, đứng lại cho ta.”

Quý Bảo gầm lên, nơi mi tâm sáng chói, bắn ra một luồng Tinh thần lực với tốc độ cực nhanh, phút chốc đã đánh lên trán Tuyết Lan. Mà cô nàng cũng dại ra, gật đầu đáp:

“Vâng, chủ nhân.”

Thuật thôi miên?

Trần Phong lập tức vươn tay lên đánh ngất cô nàng sau đó nâng Tuyết Lan mà chạy đi. Vì vậy mà xung quanh các Pháp sư trẻ tuổi đều ngây người, chuyện gì xảy ra vậy? Khôi lỗi không cần điều khiển cũng biết hành động, thậm chí tự động tấn công chủ nhân?

“Tên kia không phải là Kim nhân, đó là một con người. Mau bắt hắn lại!”

Quý Bảo hô lớn, nhờ đó mọi người cũng tỉnh ngộ, nhao nhao niệm Pháp thuật. Tuy nhiên những thuật pháp nhanh nhất cũng cần ba bốn giây, mà ba bốn giây đủ để Trần Phong chạy được trăm mét!

“Bắt tên kia lại!” Một tên hô lớn, lập tức các Pháp sư tu luyện Phong hệ ra tay, dưới chân xuất hiện một cơn lốc, nâng bọn họ đuổi theo. CÒn các Pháp sư hệ khác chậm hơn, đánh chạy phía sau, rất nhanh đã bị cắt đuôi.

“Một...hai.....năm, năm tên Ma pháp sư cấp năm nghiệp dư. Có chút phiền phức.”

Trần Phong thầm nghĩ, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra năm viên đạn khí, mỗi viên to cỡ lòng bàn tay. Ma pháp sư cấp năm tức là ngang với Khai Huyệt cảnh cao thủ, nhưng nếu để bọn hắn niệm pháp thuật thì Chuyển Linh cảnh cũng phải nuốt hận!

“Phong trảm!”

Một tên Pháp sư búng ngón tay, tức thì một lưỡi đao gió bắn ra, chém lên lưng Trần Phong. Tuy nhiên Cương khí hắn quá mức vững chắc, bởi vậy Phong trảm chỉ tạo ra một vết mờ mờ trên lưng mà thôi. Mà thấy vậy thì đám người kia cũng hoảng sợ, kêu lên thất thanh:

“Quái nhân phương nào mà có thể đỡ Phong trảm của ta mà không có một chút vết thương nào?”

“Xem Phong tiễn!”

Một tên làm tư thế kéo cung, tức thì ba mũi tên bắn ra, ghim lên tấm lưng Trần Phong. Tuy nhiên không khác biệt Phong Trảm lần trước, Phong Tiễn này cũng không thể phá vỡ Cương Khí hộ thể của Trần Phong, ngược lại khiến tốc độ hắn nhanh hơn một ít.

Ầm.

Phía trước đột nhiên xuất hiện ba viên Hỏa cầu, thể tích phải bằng một cái giường, nhiệt lực tản mát ra nóng bức vô cùng. Phía sau đó là một tên thanh niên, trong tay cầm một cây quyền trượng đỏ rực, nghiêm nghị nói:

“Thả cô ấy ra, bọn ta có thể tha ngươi khỏi chết! Bằng không Hỏa cầu sẽ đem ngươi đốt thành tro bụi!”

Trần Phong liếc nhìn gã, lập tức đem Tuyết Lan thả xuống, sau đó đổi sang một hướng khác. Hắn biết bọn người kia vẫn chưa phát hiện ra quan hệ của hắn và Tuyết Lan, chỉ cho rằng hắn bắt cóc cô ấy. Bởi vậy hắn mới thả cô nàng trở lại, tránh cho cô nàng dính phải phiền phức.

“Vẫn còn chạy? Ngươi nghĩ ta là ai? Hỏa tiễn vũ”

Thanh niên nọ cười lạnh, ba quả Hỏa cầu ngưng tụ thành một Đại Hỏa cầu lớn như một căn nhà. Sau đó từ quả cầu đó có vô số mũi tên bắn ra, tựa như một cơn mưa rào, mà mục tiêu chỉ có một, đó là Trần Phong.

Khí thuẫn!

Sau lưng Trần Phong xuất hiện một một cái lá chắn, đỡ lại hết thảy Hỏa tiễn. Tuy nhiên Hỏa tiễn của tên này không thể khinh thường, khiến Trần Phong phải hóa thêm tấm thứ hai mới có thể chống đỡ.

“Mẹ nó, càng ngày càng nhiều, rốt cục phải làm sao đây?”

Hắn thở ra một hơi, thuận tay ấn về phía trước, đánh vỡ Thổ thuẫn của một tên Pháp sư khác, lại tung cước đá vỡ một cái Thủy bích khác. Hắn tựa như một Hoàng Kim Chiến Thần, đi đến đâu thắng đến đó, không có kẻ nào cản nổi. Nhưng rồi Ma pháp viện này cũng có cường giả, đó không ngờ lại là một kẻ biến sử dụng Ma pháp trận, Mộc đằng khốn! Nhìn toàn thân bị đám dây leo trói chặt khiến Trần Phong thầm hô không ổn, định vận dụng chín phần thực lực để phá vỡ pháp trận, tuy nhiên hắn sợ bị đám người này truy ra lai lịch, bởi vậy đành nhịn, chỉ dám sử dụng Kiếm khí để chém đứt dây leo. Nhưng đây là tòa pháp trận, mượn lấy sức mạnh của thế giới, bởi vậy Trần Phong chỉ có thể thủ hòa mà không thể đột phá.

Phía sau gần hai chục tên Pháp sư nghiệp dư cấp năm cũng đã chạy tới, bọn hắn trên người đều có Pháp thuật, chỉ cần Trần Phong có chút vọng động liền bị trấn áp, đánh thành cát bụi, ngay cả xương cốt cũng đi với mây, về với gió.

“Ngươi là ai, mau mau tản đi Kim quang trên mặt. Nếu không đừng trách bọn ta vô tình.”

Tên Hỏa pháp sư lúc này rơi xuống, ánh mắt nhìn Trần Phong đầy địch ý cùng kiêng dè. Hỏa tiễn vũ của gã là một trong những chiêu thức rất mạnh, Khai Huyệt đỉnh cao thủ bị gã dùng chiêu thức này đánh bại cũng đến một bàn tay, vậy mà Trần Phong lại có thể dễ dàng hóa giải.

“Đoán xem.”

Trần Phong búng ngón tay, lập tức Hỏa diễm xuất hiện, lại có Phong quyển tàn sát bừa bãi. Nhưng uy lực của chúng quá yếu, thành thử chỉ có thể làm màu, ra vẻ mà thôi.

“Dám đùa nghịch chiêu trò, vậy thì bọn ta sẽ đánh ngươi chết ngất, sau đó lột Kim quang ra xem ngươi là ai mà có thể làm càn ở Ma pháp viện này?”

Cả đám người nhao nhao, pháp thuật đã sẵn sàng đánh xuống. Còn Trần Phong cũng ngưng tụ Cương khí, chỉ cần bọn hắn ra tay sẽ lập tức ngưng tụ Kim đỉnh, Giao Long hình, sau đó trốn đi!

Vù vù vù

“Ai đang dùng Sa thuật cùng Phong thuật vậy? Mau ngừng lại.”

Chẳng biết từ nơi đâu một luồng bão cát quét tới, bụi cát bay tứ tung, thậm chí hai người đứng cách nhau một mét cũng khó có thể thấy rõ đồng bạn. Mà cơ bão cát này ngày càng lớn, lấy Trần Phong làm trung tâm để rồi khuếch tán ra, không ngờ đẩy lùi toàn bộ đám Pháp sư nọ. Bọn chúng tuy muốn tiến vào nhưng Bão cát quá lớn, nếu tùy tiện đi vào có thể sẽ bị cuốn bay.

Một lúc khá lâu sau bão cát mới tan đi, cũng vì vậy mà mọi người biến sắc, than thở:

“Hắn thừa cơ lúc nãy đã chạy trốn mất rồi!”

“Là kẻ nào, dám giúp đỡ hắn? Nếu để ta tìm ra sẽ thiêu hắn trong Hỏa cầu bảy bảy bốn chín ngày!”

....

Trong lúc bọn hắn đang chửi ầm lên thì trong một ngôi nhà hai tầng ở cách đó không xa, Trần Phong đứng đối diện với một cô bé, cười nói:

“Sao em biết mà đến cứu anh vậy?”

“Em nghe có người náo loạn, chạy ra xem thử, không ngờ lại là anh...”

Lúc này Hà My mặc một bộ áo váy ngắn đến đầu gối, để lộ đôi bắp chân trắng nõn. Bên ngoài thì mặc một bộ áo bào Ma pháp dài đến chân, cái mũ lật phía sau, để lộ mái tóc nhỏ được buộc thành hai bím. Sáu tháng không gặp cô bé ngày càng xinh xắn, so với trước đây còn muốn xinh hơn nhiều. Đôi môi hồng mềm mại, đôi má trắng hồng mềm mịm, nhìn vào chỉ muốn véo một cái. Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khiến Trần Phong chỉ muốn ôm vào lòng cho thỏa mãn, tuy nhiên hắn vẫn kiềm chế lại được.

Hà My nhìn Trần Phong không rời mắt, đôi má ngày càng hồng nhuận. Nghĩ lại hành động mình làm lúc chia tay thì càng xấu hổ, lập tức quay mặt đi, kêu lên mấy tiếng như mèo.

“A, sao lúc đó mình lại làm như vậy, a a a.”

Trần Phong liếc nhìn căn phòng này mà há hốc mồm, chút nữa lệch cả hàm. Cả căn phòng được bao phủ bởi một tòa Pháp trận, có thể tăng tốc gấp cả chục lần, lại có khả năng bảo vệ rất tốt. Hắn có thể thấy trên tường có từng món từng món Linh Bảo cùng Pháp Bảo tản ra khí tức như có như không, mỗi một tia đều mạnh đến mức khủng bố. Ngoài ra trên tường còn treo một cái gương, đó cũng là một món Linh Bảo, một cây lược, một cây gối, một cây kim, đều là Linh bảo! Thậm chí cái gối trên giường cũng là Linh bảo, vải cũng không phải là vải thường mà vải do Linh Tằm sản sinh ra, cường giả Huyễn Linh cảnh cũng đừng mơ xé đứt! Sàn thì được làm bằng một loại Linh Mộc tên Mộc Diên Hương, có rất nhiều công dụng.

Ánh sáng trong phòng chính là do những viên Dạ Minh Châu đính trên trần nhà, tản ra từng đợt ánh sáng dịu nhẹ. Tuy nhiên bởi Hà My vẫn chỉ là một cô bé, bởi vậy cả căn phòng đều là một màu hồng nhàn nhạt, rất dễ thương.

“Không hổ là con gái Tông chủ Thanh Long Giang tông, một căn phòng cũng xa xỉ đến cực điểm. Nếu không phải là cảu Hà My chắc là ta cũng khoắng sạch nơi đây rồi.” Trần Phong cười như khóc.

Hà My thấy bộ dáng Trần Phong như vậy thì tưởng hắn đang cười căn phòng quá trẻ con, bèn nói:

“Cái này là do chị Trang đấy, không phải tại em đâu. Em nói là màu gì cũng được, nhưng chị ấy cứ đòi là màu hồng, bảo nó đẹp và dễ thương.”

Trần Phong nghe vậy thì cười ha hả, đáp:

“Màu hồng càng đẹp chứ sao? Nhìn hợp với em lắm đấy.”

Cô bé nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, nhoẻn miệng cười. Nhìn nụ cười này Trần Phong lại càng ngứa ngáy, không nhịn được mà véo mà cô bé một cái.

“Thôi chết, bị cái quái gì vậy? Từ khi nào khả năng kiềm chế của ta lại kém như vậy?”

Hắn vội rụt tay lại, ho khan, lập tức đánh trống lảng:

“Dạo này em sống thế nào, vui vẻ chứ?”

Hà My tuy vừa bị hắn dở trò nhưng trong lòng càng vui vẻ, ngọt ngào đáp:

“Vẫn như cũ, nhưng có nhiều lúc nhớ Linh Nhi, nhớ chị Nguyệt, còn có, còn có....nhớ anh. Mà...”

Nói đến đây cô bé có chút tức giận, nói:

“Em đã biết anh đến đây từ lâu rồi, định đi tìm anh thì cha không cho. Ông ấy tìm đủ mọi cách, nào là cho người đến ngăn chặn em, lại bắt em phải hoàn thành bài tập mới được đi. Bài tập của ông ấy là cấp bậc Ma đạo sư cao cấp! Ông ấy thật xấu bụng.”

Hết chương 216

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.