Nam Việt Đế Vương

Chương 136: Chương 136: Khảo nghiệm




Hà My nhìn bọn hắn hồi lâu, ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ chán ghét, đột nhiên lòng bàn tay xòe ra, ấn nhẹ lên trán Trần Phong.

Oanh.

Hắn đột nhiên cảm thấy lực liên kết giữa mình mà thân thể bị cắt đứt, mắt tối sầm, tai ù đặc, miệng nói không ra âm, mũi thở không ra khí.

Cái quái quỉ gì?

Hắn có chút luống cuống, cảm thấy vô tận bóng tối bao trùm cơ thể mình, còn bản thân thì tựa như một cái thuyền nhỏ giữa cơn giông bão, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát! Đột nhiên lại cảm thấy một bàn tay nhỏ ấn lên trán mình, cùng với đó là những giác quan trở lại bình thường.

“Hà My, em làm gì vậy?”

Giọng điệu hắn có chút tức giận, bởi lúc đó hắn chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, cảm thấy thật nguy hiểm.

“Em xin lỗi, do cấp bách quá nên em mới làm vậy. Đó là phép câm lặng, một trong những phép khống chế cao cấp. Nó sẽ chặt đứt tạm thời sự liên kết giữa Linh hồn và thân thể.”

Hắn nhìn thấy vẻ mặt buồn buồn của cô bé lại cảm thấy cơn giận bay mất tiêu, liền nói:

“Vậy thì được rồi. Mà sao mọi người lại tản đi vậy?”

Hắn chỉ mọi người xung quanh, vốn tất cả đang vây quanh Hà My, nay lại cách xa một đoạn, râtd kì lạ.

“À do em dùng phép đấy!”

Hà My cười hì hì, đột nhiên ôm lấy tay hắn, nói:

“Chúng ta vào thôi, kẻo chị Nguyệt đợi lâu.”

Một cánh cổng sáng mở ra, lập tức đem hai người hút vào. Mà lúc này, gần bốn mươi con người mới thở ta một hơi, nói:

“Trời ạ, sao lại có thể như vậy được?”

“Mặt lệnh bài đó, không phải là....”

“May mà ta không có ý định xấu, nếu không dù chết cũng không hết tội với gia tộc mất! Lúc đó sao ta còn có ý nghĩ bắt cóc ngài ấy cơ chứ, quả thật là điên rồi.”

“Câm hết, sau lần này về nếu ai dám đề cập đến chuyện này một chữ thì ta sẽ bẻ gãy từng cái xương của hắn!”

.....

Cả đám người run lẩy bẩy không thôi, nhớ lại cảnh tượng lúc đòa cực kì sợ hãi, tưởng chừng vừa vượt qua một kiếp nạn vậy.

Bọn hắn bước vào một mảnh không gian, chỉ thấy nơi đây là quang cảnh một ngôi làng, xung quanh có ao hồ vườn tược ruộng đồng bao quanh. Lúc này gần hai mươi người tiến vào đồng thời ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên thanh âm vị Linh giả lúc nãy vang lên:

“Ta sinh ra từ một làng quê có truyền thống luyện võ, đời đời vừa làm nông lại tu tập võ học. Bởi vậy ải thứ hai này ta làm ra là để cho các ngươi thấy được sự khó khăn của người nông dân. Bây giờ, bắt đầu đi thôi.”

Nói xong thì đột nhiên màn sáng bao quanh biến mất, mà bọn hắn cũng chậm rãi tiến vào. Ngôi làng này tương đối sạch sẽ, đa phần là nhà tường rơm trộn với bùn để khô, mái tranh. Trong nhà bày biện một số đồ vật sinh hoạt của một gia đình, ngoài ra còn có một ít nông cụ như cuốc, rìu, cái cày, liềm, búa,..

“Giờ các ngươi đi ra ngoài đồng kia, mỗi tên nhận lấy một mẫu ruộng, hạn trong ngày mai phải làm đất xong. Nhớ, phải xới đất thật kĩ, nếu không sẽ không được tính”

“Tưởng gì, một mẫu thì quá đơn giản! Mà khoan, ngài nói là một mẫu?”

Có mấy người cười vang, nhưng rất nhanh bọn hắn đã phải ngậm miệng lại, vẻ mặt cực độ lo lắng. Một mẫu ruộng to lớn đến mức nào? Dù bọn hắn là võ giả có sức lực vượt xa người thường nhưng nói cày xong một mẫu ruộng trong một ngày thì quả thật là vô cùng khó khăn.

Hơn nữa muốn cày được mảnh ruộng này thì cần phải có trâu để kéo cày, nhưng lũ trâu ở ngoài đồng kia lại cực kì hung hãn, mỗi con đều là yêu thú cấp ba cấp bốn, sức lực gần như là vô địch trong cùng cảnh giới. Mỗi khi có người định đeo ách để bắt nó đi cày thì nó lại lồng lên, chạy bốn phía, khiến người kia mệt lử. Có một tên thanh niên kia không có kinh nghiệm thuần hóa trâu, vì vậy bị húc cho bụng thủng một lỗ to tướng, may mà trưởng bối nhà hắn ra tay bảo vệ, nếu không bây giờ hắn đã ngửi quen mùi đất rồi.

“Lũ trâu này là trâu hoang dã, muốn thuần phục là cực kì khó.” Ánh Nguyệt nhìn mấy con trâu ở đây bèn thở dài.

Ănh mắt Trần Phong đảo quanh hồi lâu, thấy nơi đây toàn là yêu thú cấp ba, chỉ có một con cấp hai mà thôi. Tuy nhiên con trâu này tương đối tệ, người gầy tong teo, hai cái sừng thì gãy một, chân trái bị gãy nên phải đi cà nhắc.

“Chọn nó đi!”

Trần Phong chậm rãi đi về phía nó, trong cơ thể Chân khí cùng Ma pháp lực được thôi động lên mức cao nhất, sẵn sàng một chiêu quật ngã nó. Mà Hà My đứng sau thì liên tục niệm phép, từng đám từng đám như pháo bông rơi lên người Trần Phong, khiến thực lực hắn tuyệt đối có thể sánh được với một Nội cương trung kì cao thủ lâu năm!

Rầm!

Đột nhiên mặt đất dưới chân hắn vỡ vụn, mà bàn tay của Trần Phong cũng chộp tới, nắm lấy hai cái sừng.

Phù..

Con trâu thở mạnh một hơi, đột nhiên bốn chân cất bước, thân thể nó như đạn pháo bay thẳng về phía Trần Phong.

Bành!

Trần Phong tí nữa là chửi thề rồi! Má nó, sao trông yếu ớt như vậy nhưng bây giờ lại mạnh như vậy?

Cả thân thể hắn bị chấn cho tê rần, mà Chân khí trong hai lòng bàn tay suýt nữa bị đánh vỡ! Khớp ngón tay, cổ tay, khuỷu tay, bả vai hết thảy bị chấn cho rung lên bần bật, tưởng chừng muốn bay ra khỏi cơ thể!

Nhưng rất nhanh hắn đã bình tâm lại, hai tay vận lực ghì mạnh xuống, đem con trâu đè sát mặt đất. Cơ gân hắn hết thảy đều nổi lên, tựa như từng con giao long đang bơi lội, lực ấn xuống tuyệt đối có thể đánh chết cao thủ Nội cương sơ kì!

Nghé ọ....

Nó cố sức giãy mạnh, đáng tiếc nhân loại trên thân nó quá mạnh, quá khủng bố.

Hai mắt Trần Phong đỏ bừng cả lên, sau đầu Ma pháp lực chậm rãi ngưng tụ, hóa thành một quả lôi cầu thật lớn. Đối với những loại yêu thú sức mạnh đến từ thân thể là chủ yếu, thì lôi hệ chính là khắc tinh lớn nhất của bọn nó. Nếu bị lôi hệ đánh trúng thì có khả năng đem bọn nó tê liệt, mười phần thực lực không phát huy được một phần!

Xẹt xẹt!

Con trâu này không ngờ cực kì lì đòn, lôi hệ tiến vào cơ thể nhưng nó không có chút yếu đi, trái lại còn cuồng bạo hơn, khiến Trần Phong mấy lần suýt bị đánh bay! May mà hắn vẫn khỏe hơn nó một chút, cộng thêm có lợi thế nên rất nhanh lại đè nó xuống, dùng toàn lực đem lôi hệ phát động đến cực hạn. Mãi gần năm phút sau con trâu mới run lẩy bẩy, ngã quỵ xuống, miệng nhả ra từng cục nước miếng to như quả trứng gà.

Thành công!

Hắn một chưởng đánh mạnh xuống, lập tức con trâu ngã rầm xuống, thở phì phò liên hồi, ánh mắt nửa tức giận nửa sợ hãi.

“Bây giờ cần đưa nó ra đầu làng cho cột ở đó, để nó ngoan tính hơn. Không biết có ai đem theo dây thừng không?”

“Em có đấy!”

Hà My khẽ vuốt chiếc nhẫn trên tay, đột nhiên một sợi dây dài tầm ba mét hiện ra. Sợi đây được tết bằng cỏ tranh, lại được phủ lên phép “Cường hóa” cho nên rất chắc, thậm chí Trần Phong dùng toàn lực cũng khó mà bứt đứt sợi dây, trừ phi hắn sử dụng võ kỹ.

Con trâu ban đầu cực kì không đành lòng, nhưng khi lỗ mũi bị xỏ dây qua thì kêu mấy tiếng, sau đó cúi đầu, dáng vẻ ngang ngược cũng biến mất, thay vào đó là sự hiền lành đến kì lạ.

Bọn hắn dắt con trâu đi đến đầu làng, lúc này có tầm bảy tám người đã đến nơi, dáng vẻ có chút chật vật, hiển nhiên những con trâu này cũng khiến bọn họ phải phí không ít sức lực. Bọn hắn chọn lấy một cái cọc rồi buộc dây vào, còn bản thân thì tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

“Cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ vượt qua được thử thách này không? Dù sao cả ba chúng ta chưa ai làm qua việc này bao giờ, chỉ sợ sẽ không kịp.”

Ánh Nguyệt nhìn cánh đồng mênh mông bát ngát phía trước mà không khỏi rùng mình, nói.

Trần Phong nhún nhún vai, đáp:

“Cũng không biết nữa. Nhưng cứ thử xem, biết đâu lại làm được?”

Nói rồi hắn láy từ nhẫn không gian ra một cái cày. Cày này có màu nâu đen, được làm từ Thiết mộc, cực kì chắc chắn, lại còn phụ thêm thứ gì đó nên rất nặng, dù là Trần Phong cũng phải dùng không ít lực mới nâng được nó lên.

Hắn đặt mạnh cái cày xuống, sau đó bắt đầu vận lực, thử cày mấy đường. Không ngờ đất nơi đây tương đối chắc khiến hắn chỉ đẩy được mười phân liền ngừng lại. Hắn thấy vậy không khỏi cau mày nói:

“Đất rất chắc, muốn cày ruộng này không đơn giản chút nào, thậm chí võ giả cũng chưa chắc hoàn thành được!”

Hắn cày được thêm mấy mét nữa liền cảm thấy có chút mệt mỏi, bởi vì bây giờ đang là giữa trưa, muốn cày xong đám ruộng này là điều không thể. Bọn hắn vào trong đình ngồi hồi lâu, nhìn cảnh trời bên ngoài liền cảm thấy thật thanh bình.

Thấm thoắt đã bốn tiếng trôi qua, mỗi người chọn một căn nhà trong làng để nghỉ qua đêm. Bọn họ cần phải giữ thể lực ở trạng thái cao nhất để ngày mai có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Ánh Nguyệt đứng ở trước sân, khoanh chân ngồi trên một chiếc chõng đan bằng tre, mắt nhắm nghiền. Hiển nhiên cô ấy đang tu luyện, ánh trăng tựa như từng giọt nước rơi lên mái tóc, rơi lên bả vai, khiến cô nàng có vẻ gì đó rất mỹ lệ.

Trần Phong ngắm nhìn hồi lâu, cũng có chút mê mẩn, nhưng rồi hắn liền bình tĩnh lại, bắt tay vào tu luyện. Chân khí của hắn đã vững chắc như Cương khí bình thường, tuy nhiên vẫn cần rèn luyện nhiều lắm.

Nam Việt quốc Việt võ đạo 72 thức luyện thể!

Hắn bước chân ra, quyền cước vung mạnh, Huyết khí chân khí lan tràn khắp cơ thể. Mà vẫn như trước đây, mỗi khi hắn tu tập đến chiêu thứ mười tám thì thân thể hắn lại bùng lên, mà ở trong này thì càng ghê gớm hơn, thân thể hắn liên tục vang lên những tiếng pặc pặc kì dị. Mà mỗi lần như vậy hắn lại cảm thấy mình mạnh lên một đoạn nhỏ.

“Anh luyện Việt võ đạo à?”

Hà My từ trong nhà đi ra, sau đầu là một viên cầu do Quang hệ ma pháp tạo ra, khiến chung quanh vốn có ánh trăng chiếu sáng mờ mờ nay càng sáng rõ hơn.

Hắn chậm rãi thu quyền lại, đáp:

“Ừ, luyện một chút. Dù sao ngày mai sẽ là một ngày khó khăn, dù là anh cũng chưa chắc có thể vượt qua được thử thách này. Tốt nhất nên chuẩn bị kĩ, tránh cho sau này hối hận.”

Hà My gật đầu một cái, rồi đột nhiên có chút e dè, nói:

“Em có thứ này, không biết.....mà thôi, anh cứ nhận lấy đi.”

Cô bé đưa cho hắn một cuốn sách, trên đó có viết mấy chữ: Nam Việt quốc Việt võ đạo phần Luyện thể!

“Đây là....” Hắn nhận lấy cuốn sách, sau đó nhẹ nhàng mở ra. Trang đầu tiên vẽ mấy bức hình, cùng với đó là một số ghi chú về phương pháp ăn uống, hít thở, điều độ tập luyện,...... Hắn thấy vậy bèn lật nhanh hơn, từng trang từng trang bị lật qua, mà ánh mắt hắn cũng sáng rực lên. Hắn mừng rỡ nói:

“Đây là Luyện thể thuật bản đầy đủ của Việt võ đạo có đúng không? Thậm chí còn có một số thứ rất kì lạ, ví dụ như hít thở trong lúc đánh quyền. Hà My, em lấy thứ này đâu ra vậy?”

Hết chương 136

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.