Lúc này ở cách bàn bọn hắn tầm hai ba bàn, một đám võ giả dường như phát hiện được bọn hắn đang bàn luận chuyện gì, lập tức lộ ra vẻ cười lạnh, lấy ra một đám lệnh bài, truyền Linh lực vào, theo đó từng đám chiếu ảnh hiện ra, đó không ngờ đều là thông tin của nhóm Trần Phong. Về tu vi, cảnh giới, Linh thuật, sở trưởng,...tất cả đều bị liệt kê sạch sành sanh!
“Cá lớn, lần này lại câu được cá lớn.”
Một tên trong đó cười nói, âm thanh tuy rằng nhỏ, nhưng thính giác của Linh giả lại nhạy bén đến bậc nào? Bởi vậy nhóm Trần Phong đều nghe rõ vào tai từng từ, không sót chút nào.
“Xem nào, khà khà, không ngờ đều là thiên tài của đại tông môn cả. Đám này không biết có như đám trước không, hay là chỉ được cái hổ giấy.”
“Dù là gì đi nữa cũng không thể cản được chúng ta.”
Ngọc Linh nghe vậy thì hơi rục rịch, đầu ngón tay chuyển động, Kiếm tơ đang định bay ra thì đã bị Trần Phong chặn lại.
“Vì sao?”
“Chúng đang dụ chúng ta, chúng ta cũng đang dụ chúng.”
Trần Phong mỉm cười truyền âm lại cho cô nàng, lại truyền âm cho những người khác:
“Không cần manh động. Kẻ địch muốn chúng ta đớp mồi thì chúng ta không thể để cắn câu được.”
Tất cả mọi người đều đồng tình, bởi làm gì có chuyện đám người kia ngu ngốc đến mức mà lại tới chỗ công cộng này để bàn chuyện? Rõ ràng đây chỉ là chim mồi, dụ dỗ bọn hắn rơi vào bẫy mà thôi.
“Nhưng mà có một vấn đề.” Trần Phong cau mày, Linh lực chuyển hóa thành trạng thái Linh thức, biến thành thông tin truyền vào Linh hải của Ngọc Linh:
“Trước chúng ta, đã có mấy đội đến điều tra về Trí Huyễn đan.”
“Hai đội, có vấn đề gì...” Cô nàng như chợt nhận ra điều gì, nghiêm nghị đáp lại:
“Chúng ta đã đến đây được ba bốn ngày nhưng không có gặp bọn hắn.”
“Đúng vậy.”
Trần Phong gõ gõ mặt bàn, suy tư hồi lâu, lại truyền âm cho Thành:
“Trước anh thì Thượng Ngàn Thánh Địa có cử đội nhóm nào nữa không?”
“Có, đã có một đội đi trước cách đây một tuần.”
Trần Phong hít sâu một hơi, thầm hô trong lòng:
“Đúng như đám người lạ mặt kia đang nói, những đội nhóm khác chỉ sợ đã gặp chuyện chẳng lành. Ngọc Linh, dù biết đây là bẫy nhưng vẫn phải chui vào!”
Cô nàng ừm một tiếng, sau đó Kiếm tơ bắn ra, rơi vào bên hông đám người lạ mặt kia. Bọn hắn dường như không hề hay biết gì, vẫn tiếp tục bàn chuyện.
“Lô hàng mới lúc nào chuyển đến?”
“Tối nay, cách địa điểm cũ ba cây số.”
Nói rồi bọn hắn liền đứng dậy rời đi, còn nhóm Trần Phong cũng chuẩn bị ra tay, tối nay dù thế nào cũng phải đạt được tin tình báo quan trọng. Ba đội của hai đại thế lực đều biến mất, điều này thật sự nghiêm trọng hơn bọn hắn nghĩ rất nhiều.
“Lần này chỉ có thể là Linh giả xuất chiến. Ở đây chỉ có ta, Ngọc Linh cùng anh Thành đạt tới Linh cảnh, bởi vậy chúng ta sẽ đi, những người còn lại ở nhà, sẵn sàng hỗ trợ.”
Mọi người nhận nhiệm vụ của mình, sau đó giải tán ra về. Trên đường về Trần Phong thật sự có chút lo lắng, kẻ địch dám dụ bọn hắn ra tay, chứng tỏ phải có niềm tin cực lớn về thực lực của bản thân. Phải biết bọn họ đều là đệ tử của Thập đại thế lực Nam Việt quốc, nếu không cẩn thận có thể khiến cho cường giả Dung Linh cảnh đến tìm diệt!
“Những tổ đội đã rời đi có mấy người, thực lực như thế nào?”
Ngọc Linh dò xét lệnh bài, cau mày đáp:
“Một Chân Linh sơ kỳ, một Huyễn Linh đỉnh cao, sáu Huyễn Linh cảnh.”
“Tám người thực lực như vậy, trong đó có Chân Linh cảnh mà vẫn bị bắt? Chuyện lần này nghiêm trọng thật sự.”
Bọn hắn trở về Đặng gia, định mời Đặng Nam đi cùng thì không ngờ hắn ta đã được Phủ Thành Chủ mời đi làm khách, đêm nay không trở về.
“Không trùng hợp như vậy chứ?” Trần Phong kinh ngạc, trong đầu nảy ra một số dự đoán, nhưng không tiện nói ra, nhưng khi nghe tin Phạm gia Phạm Phúc cũng bị mời đi thì lòng nghi ngờ càng nặng.
“Có khi nào là Phủ Thành Chủ...”
Hắn đành gạt ý nghĩ này sang một bên, tập trung tu luyện. Giờ hắn tuy đã tu thành Linh cảnh nhưng Linh thuật biết được chỉ đếm bằng đầu ngón tay. Hơn nữa vì không để lộ thân phận của Lạc Phong, hắn tuyệt đối không thể sử dụng Kim Long thuật! Nói cách khác, giờ hắn chỉ có thể dựa vào cơ thể Âu Lạc Thần tộc cùng với Kim Linh Kiếm vũ quyết để chiến đấu. Tuy vậy nhưng chiến lực vẫn mạnh mẽ khó ai sánh được, cường giả Huyễn Linh cảnh đỉnh cao gặp hắn cũng không dám nói là có thể thắng.
Ý thức hắn nhập chủ Linh Hải, chỉ thấy nơi đây đã bị cải tạo rất nhiều, ở nơi cao nhất treo một cái chuôi kiếm, Thuận Thiên hai mắt nhắm nghiền, lẳng lặng khoanh chân ngồi trên đó, Kiếm ý. Còn Đông Sơn thì bay khắp bốn phía chỉnh sửa lại các Linh văn cho hắn, để chúng đạt đến mức độ Nguyên văn, cũng nhờ vậy mà Linh hải càng thêm hoàn mĩ, vững chắc hơn trước rất nhiều.
Chỉ có Khoai thì khác, nó nằm bẹp trên đốt tre mà hít vào thở ra, bộ dáng vô cùng thoải mái. Trần Phong cũng chẳng buồn quan tâm đến nó, hướng về phía Thuận Thiên làm lễ, sau đó nói:
“Thuận Thiên, ta muốn tu luyện Kiếm đạo.”
Thuận Thiên chưa vội đáp, chỉ chậm rãi điều khiển chuôi kiếm rơi vào lòng bàn tay hắn rồi nói:
“Kiếm đạo tuy chỉ là Hậu Thiên đại đạo, nhưng nhờ nhân tộc các ngươi, nó đã sánh ngang được với Tiên Thiên đại đạo của các Cổ Thần.”
Nó mở mắt ra, trong mắt tràn ngập Kiếm quang, thản nhiên nói:
“Ta là vốn chỉ là ở trong Thánh địa sản sinh ra Tiên Thiên khí, nhưng nhân tộc các ngươi sinh ra Kiếm đạo, khiến Kiếm đạo lạc ấn vào thiên địa, từ đó ta cũng biến đổi, chậm rãi hóa thành Tiên Thiên Linh bảo.”
“Nếu ngươi muốn hỏi ta cách tu luyện Kiếm, thứ ta dạy cho ngươi sẽ là Kiếm đạo, chứ không phải là Kiếm thuật, Kiếm thế, Kiếm ý.”
Trần Phong hơi chút chần chừ, dù sao đột nhiên nhảy một bước từ Kiếm thuật cơ bản mà lên thẳng Kiếm đạo thì nó có hơi quá mức hay không?
“Không cần lo lắng, trong cơ thể ngươi có huyết mạch của Long Quân, hẳn là tu luyện Kiếm đạo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Nghe vậy thì lòng tin của hắn tăng mạnh, nắm lấy chuôi kiếm, bắt đầu cảm ngộ Kiếm đạo bên trong đó. Còn Thuận Thiên thì chậm rãi lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, Thuận Thiên đại đạo hiện ra, trợ giúp hắn ngộ lấy Kiếm đạo.
Đột nhiên trong cơ thể hắn vang lên tiếng Long ngâm uy vũ, tiếng Long ngâm này không phải là tiếng Long ngâm mà Trần Phong được biết, nó mang theo đại thế bàng bạc, tựa như Đế Vương uy áp, tầng tầng đè xuống. Linh hồn hắn có cảm giác là lạ, nhìn trước mặt thì đó là một con Thần Long hư hư thực thực, trông rất kì lạ.
“Đây là Đế Long khí vận của ngươi, theo việc ngươi tu luyện Kiếm Hoàng Đế Đạo thì nó cũng hiện ra. Khí vận vốn vô hình vô chất hữu năng, bình thường gần như không có cơ hội cảm nhận, ngươi hãy tranh thủ lần này lập liên kết với thứ này đi.”
“Lập liên kết? Làm như thế nào?”
“Dùng ý thức của ngươi liên hệ với Đế Long khí vận, đến khi nó chấp nhận thì mới thôi.”
Linh Hồn Trần Phong lập tức tĩnh lặng trở lại, Linh lực hóa thành trạng thái Linh thức, đem thông tin truyền đạt đến cho Đế Long khí vận.
“Thành công rồi!”
“Thường thì chuyện này cần phải mất thời gian khá...ngươi nói gì?”
Thuận Thiên cau mày, nhìn Linh Hồn Trần Phong cùng Đế Long khí vận, quả thật giữa hai bên đã hình thành liên kết, trong lòng hơi chút ngạc nhiên:
“Trong quá khứ ta đã trải qua không ít vị Đế Vương, nhưng dù là Lê Lợi cũng phải mất nửa giờ mới có thể liên kết với Khí vận. Nhưng tên nhóc này chỉ vừa tiếp xúc đã thành công, chẳng lẽ..”
Nó ngửa mặt lên trời, lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ Thiên đạo muốn chọn hắn?”
Trần Phong tiếp xúc với Đế Long khí vận thì cảm giác cực kì cổ quái, tưởng chừng như cả thế giới đang âm thầm ủng hộ hắn, bằng một cách vô hình cải biến cảm nhận của hắn, giúp hắn trí tuệ thông suốt, xu cát tị hung.
“Khí vận chính là từ nguyên tắc vận hành của thế giới mà ra, nó là Đại đạo mà không phải Đại đạo.” Thuận Thiên kết ấn, trầm giọng nói:
“Thuận theo Khí vận chính là Thuận theo Thiên đạo, được Thiên đạo che chở, dù ngươi bị siêu cấp cường giả truy sát thì vẫn có đường sống. Năm xưa Lạc Long Quân tu luyện chính là Thuận Thiên Đại Đạo, hắn đạt được Khí vận vô cùng, nhờ thế mà một đường tu thành Chứng Đạo Thánh cảnh, trở thành Thánh Long trẻ tuổi nhất trong lịch sử Long tộc.”
Trong lịch sử, không thiếu những kẻ có được đại khí vận, dù bị cường địch truy sát cũng không chết, thậm chí còn nhờ thế mà rơi vào động phủ của tiền bối, đạt được truyền thừa cường đại. Khí vận không thể nắm giữ, không thể điều khiển, nhưng nó ảnh hưởng lên vạn vật trong thế gian.
Trần Phong là tồn tại cuối cùng của Âu Lạc Thần tộc, bởi vậy khí vận của cả chủng tộc đều ngưng tụ trên cơ thể, hóa thành Đế Long khí vận. Bởi vậy quốc vận Nam Việt quốc mới thay đổi, dần chuyển hướng qua hắn. Đương nhiên, có đại khí vận không phải là bất bại, không thể giết chết. Bởi khí vận cũng chỉ là khí vận, nó không phải là Thần thông, nó không phải là Linh thuật, nó không phải là Đạo pháp, Thần Binh, Đế bảo,... Nó không có uy lực, nó chỉ có thể giúp đỡ kẻ đó thêm phần thuận buồm xuôi gió mà thôi.
Thậm chí còn có những phương pháp cướp đoạt khí vận, biến khí vận kẻ địch thành của mình, nhờ đó mà một bước lên trời, con đường tu luyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hết chương