“Cuối cùng cũng tỉnh sao, nhưng đã muộn rồi! “Lý Kiếm cười lạnh, vận chuyển kiếm pháp nhanh hơn, định một kiếm chém bay cổ Trần Phong.
Trần Phong lúc này ngược lại khuôn mặt không chút biểu tình, tay trái khẽ nâng lên đánh vào thân thanh kiếm của Lý Kiếm.
Keng!
Đường đi kiếm pháp của Lý Kiếm bị đánh lệch sang phải một chút, chỉ là một chút nhưng nó lại khiến cho Lý Kiếm không khỏi hoảng sợ. Hắn biết rõ chiêu thức này hắn đã dồn toàn bộ lực lượng, cộng với Thanh vân kiếm pháp và đang trong trường hợp đánh lén, dù cho là luyện cốt kì cường giả cũng không kịp phản ứng, chắc chắn sẽ bị một kiếm này của hắn chém cho đầu một nơi thân một nơi, vậy mà Trần Phong lại có thể cản được, thật là bất khả tư nghị! Nhưng hắn dù sao chiến đấu đã lâu kinh nghiệm đầy mình, lập tức dập tắt cảm xúc sợ hãi trong lòng, tay trái nắm lại đánh thẳng vào mặt Trần Phong.
Pặp
Một quyền này của Lý Kiếm liền bị Trần Phong cản lại một cách dễ dàng.
“Quá chậm, quá yếu.” Trần Phong lắc đầu, rồi tay trái không nặng không nhẹ, không nhanh cũng không chậm vỗ lên ngực Lý Kiếm.
Rắc!
Một chưởng này của Trần Phong trông như nhẹ nhàng, nhưng nện lên trên ngực LÝ Kiếm lại đem mấy khớp xương vốn chưa lành của hắn gãy thêm. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay như một viên đạn pháo, thẳng cho tới khi người đập thẳng vào một gốc cây rồi không cử động thêm chút nào nữa.
Trần Phong nhìn một chưởng này của mình rồi khẽ thở dài, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ mình có thể né tránh kiếm chiêu của Lý Kiếm và phản công một cách dễ dàng như vậy. Nếu là giao chiến như bình thường thì hắn không thể nào làm như vậy, nói không chừng dưới một kiếm này hắn có thể bị chém chết, lúc đầu để việc đánh gãy mấy cái xương của Lý Kiếm hắn phải cố gắng lắm mới làm được, nhưng nhờ việc cảm ngộ vừa rồi khiến cho hắn hiểu ra tất cả, từ cách chiến đấu, tránh đòn, vận dụng võ học, tất cả đều dễ như trở bàn tay, nếu loại cảm ngộ đó tiếp tục duy trì thì hắn sẽ có được chỗ lợi lớn đến mức không thể tưởng tượng trên con đường võ đạo, nói không chừng con đường tu luyện của hắn lại là một con đường trải đầy hoa hồng. Vậy mà tất cả lại bị tên Lý Kiếm này phá hoại, thật đáng chết.
“Thôi kệ, việc gì đã qua rồi thì cho qua luôn đi, đạt được ý cảnh đó thì rất tốt nhưng mà chỉ cần ta chăm chỉ tu luyện thì thành tựu tương lai sẽ không kém là bao, còn bây giờ phải đem tên này về thợ săn công hội nhận thưởng mới được.” Trần Phong chấn chỉnh lại tâm tình một lần, rồi từ trong không gian giới chỉ lấy ra một đoạn xích sắt to dài trói Lý Kiếm lại
“Thế này thì khỏi trốn nhé.” Trần Phong khẽ phủi tay, nhìn Lý Kiếm đang bị trói nở một nụ cười.
“ Đúng rồi, trước khi đem tên này giao nộp cho công hội thì phải đem tên này cướp đoạt hết một lượt mới được.” Đoạn, hắn liền ra tay lục quanh thân của Lý Kiếm hòng kiếm được đồ tốt gì đó.
“Ừm, để xem nào, tiền bạc, điện thoại, bằng lái xe, một thanh kiếm,... Thanh vân kiếm pháp đâu?” Hắn đã lục soát toàn thân Lý Kiếm vậy mà không thấy Thanh Vân kiếm pháp đâu, thật là kì quái.
Hắn liền gọi Lý Kiếm dậy, hỏi:“Này, Thanh vân kiếm pháp đâu rồi?”
Lý Kiếm lúc này đang tỉnh tỉnh mơ mơ, cười nói:“ Ngươi muốn nó, nắm mơ đi. Ha ha ha.”
Bốp! Bốp! Bốp!
“Có nói không?”
“Mơ đi”
Bốp bốp! Rắc, rắc, rắc!
“ Có nói không”
“ Nói, ta nói, nó ở trong điện thoại của ta ấy.”
“Hắc hắc nói sớm có phải tốt không, đỡ phải chịu nỗi đau da thịt.” Trần Phong cầm điện thoại của Lý Kiếm cười gian, còn Lý Kiếm lúc này thảm hại vô cùng, hàm răng hắn đã bị Trần Phong đánh gãy bốn năm cái, máu tươi đầm đìa cả mặt, mấy ngón tay phải bị Trần Phong bẻ gãy đau đớn vô cùng, đâu còn dáng vẻ thư sinh như lúc đầu và dáng vẻ ngoan độc lúc đánh nhau nữa.
“Mật khẩu đâu?” Trần Phong nhìn Lý Kiếm như nhìn một con mồi làm tên này sởn cả da đầu. Hắn đâu dám chậm trễ liền đọc mật khẩu cho Trần Phong
“ Mật khẩu cấp 1 là:... (like truyện giúp tác giả)
Mật khẩu cấp 2 là:...(bình luận truyện giúp tác giả).”
“Rất tốt. Quả nhiên là thời hiện đại, ngay cả võ học cũng học qua điện thoại, tại hạ khâm phục a. (Còn mật khẩu thì quá bá đạo, người đọc không làm theo thì quả là người vô tâm, không thương tác giả chút nào).” Trần Phong thấy Lý Kiếm học võ qua điện thoại, không khỏi cảm thán, trong suy nghĩ của hắn tu luyện giả thì phải theo kiểu cổ cổ một chút, ai ngờ lại hiện đại như thế.
“ Xem nào, Thanh vân kiếm pháp, trung cấp đỉnh võ kĩ, gồm bảy thức, nếu luyện tới viên mãn uy lực không kém so với cao cấp võ kĩ”
“Là một võ kĩ, lại còn là trung cấp đỉnh uy lực không kém cao cấp nữa.” Trần Phong mừng như điên, hắn không ngờ lại đoạt tới một môn võ kĩ. Phải biết rằng võ kĩ cùng võ học chỉ khác nhau một chữ nhưng lại rất khác nhau, võ học chỉ dành cho luyện thể cảnh cường giả, còn võ kĩ lại dành cho luyện khí cảnh cường giả, võ kĩ lại được vận dụng bằng chân khí trong cơ thể cường giả, khác với võ học chỉ vận dụng sức mạnh cơ bắp thuần túy nên đương nhiên uy lực khác xa nhau. Lý Kiếm chỉ nắm giữ 3 thức đầu của Thanh vân kiếm pháp, lại chỉ tu được đến cảnh giới trụ cột mà thôi nên lúc giao chiến với Trần Phong mới chịu thua thiệt như vậy, nếu hắn luyện tới đệ tứ thức thì hươu chết chưa biết về tay ai!
“Xem ra phải tới Lý gia một chuyến rồi, còn bây giờ thì cứ đem tên này về đã.” Trần Phong chép miệng rồi sửa soạn đồ đạc tất cả ném vào không gian giới chỉ
“Hả” Trần Phong bỗng nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng ma pháp ba động, tuy nó không hề mạnh mẽ mà còn vô cùng yếu ớt nhưng với tinh thần linh mẫn của hắn thì vẫn cảm nhận được.
Hắn cảm nhận sự ba động ma pháp xung quanh một l ượt, sau đó lao thẳng về phía Đông khu rừng.
“Là chỗ này, nhưng tại sao ta không thấy gì cả. Thật là kì quái.” Trần Phong lúc này đang đứng ở phía đông khu rừng, cách nơi hắn đánh bại Lý Kiếm không xa lắm, khoảng gần nửa dặm đường. Hắn cảm nhận được ma pháp ba động ngày càng mạnh, nhưng xung quanh đây lại không có gì ngoài đám cây cổ thụ cùng với một vài loài động vật khác.
Hắn vận chuyện toàn bộ lực lượng trong cơ thể mình, từ sức mạnh của luyện gân đại thành đến ma pháp lực học đồ cấp 4 của mình để cảm nhận xung quanh một lượt.
“Quả nhiên là vậy, nơi đây có một lớp kết giới vô hình bảo vệ khỏi những người thường, chỉ có những người tu luyện mới cảm nhận thấy mà thôi.” Trần Phong chỉ trong phút chốc đã đoán ra sự kì lạ của nơi đây.
“Đi vào thử xem nào.”
“Cái gì đây, sao lại không đi tiếp được?”
Trần Phong đang định đi vào kết giới thì bị ngăn ở bên ngoài không đi tiếp được nữa.
“Chẳng lẽ phải đứng đợi ở ngoài này? Không, ta không cam lòng. Phá cho ta!”Trần Phong vận lực toàn thân, đánh một quyền vào kết giới
Bụp!
Phụt!
Một quyền này của hắn thậm chí còn không làm kết giới nổi lên một gợn sóng, lại còn đem hắn chấn cho hộc máu
“Lại lần nữa”Trần Phong lần này dùng cả ma pháp lực, đem thực lực phát huy tới tận cùng đánh tới kết giới.
Phụt!
Vẫn như lần trước, kết quả không khác gì cả, thậm chí hăn còn bị thương nặng hơn.
“Không thể mạnh mẽ mà xông vào rồi, phải dùng cách khác mới được.” Bị phản chấn 2 lần làm Trần Phong tỉnh ngộ ra. Hắn đi một vòng quanh khu vực kết giới đó liền nhận ra có một khoảng không gian kết giới yếu hơn nơi khác rất nhiều, có lẽ đó là cửa vào.
“Mở ra” Trần Phong dùng sức lực toàn thân đẩy vào khoảng không gian này, bỗng thấy không gian xuất hiện một lỗ hổng, từ trong đó một luồng ánh sáng xuất hiện bao trùm lấy hắn.
“Đây là không gian bên trong kết giới? Trông cũng chả có gì khác.” Trần Phong lúc này bị luồng sáng đưa vào trong kết giới, hắn nhìn xung quanh không khỏi thấy tò mò, quanh hắn vẫn là cánh rừng rậm như cũ không có gì thay đổi.
“Không phải, thiên địa linh khí trong đây nồng đậm gấp 3 - 4 lần ngoại giới, tu luyện trong đây thì nhanh hơn ngoại giới không biết bao nhiêu lần.” Trần Phong cảm nhận xung quanh một lượt, không khỏi mừng rỡ.
Hắn đang định ngồi tu luyện bỗng nghe một tiếng rống chấn cho hắn khí huyết toàn thân sôi trào. Hắn lao về phía tiếng rống thì phát hiện một đầu đại viên thân cao hơn 3 trượng, toàn thân phủ đầy một lớp lông dày, đang giao chiến cùng một ai đó.
“Đầu đại viên này thực lực mạnh tới không thể tưởng tượng nổi, nó đã thoát li phạm trù dã thú, trở thành yêu thú rồi!” Trần Phong từ xa theo dõi đầu đại viên, da đầu không khỏi tê dại. Dã thú cùng yêu thú tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng thực lực lại chênh lệch nhau rất lớn. Dã thú có thực lực ngang với cường giả luyện thể cảnh cũng chỉ được gọi là thú biến dị mà thôi, vì nó tuy mạnh nhưng là do nhiều lý do tạo nên như không gian, thời gian, huyết mạch,... và có trí tuệ thấp vô cùng, còn yêu thú thì khác, nó đã sản sinh ra trí tuệ, tuy còn lâu mới so sánh được với con người nhưng nó cũng biết một số điều cơ bản, và quan trọng nhất nó đã biết tu luyện, biết thổ nạp linh khí thiên địa để tăng cường sức mạnh cho bản thân mình. Đó chính là điều làm người ta gọi dã thú luyện khí cảnh trở đi là yêu thú, thú đã hóa yêu rồi. Yêu thú cũng được chia cấp độ, yêu thú mạnh ngang với luyện khí kì được tính là yêu thú nhất cấp, cho tới mạnh ngang tông linh cảnh cường giả là yêu thú thập cấp, và còn các loại yêu thú mạnh hơn nữa....
“Hử, hình như nó đang giao chiến cùng một nhân loại?” Trần Phong nheo mắt nhìn về phía xa, quả thật ở đó có một bóng người đang cùng đầu đại viên này giao chiến, từ người này Trần Phong cảm nhận được một nguồn ba động ma pháp vô cùng mạnh mẽ, có lẽ dao động ma pháp Trần Phong cảm nhận được xuất phát từ người này chăng?
“Không biết là ai đang giao chiến cùng đầu đại viên này, nhưng chắc chắn đây là một cường giả, ta phải xem xem người này là cao nhân phương nào mới được.” Cảm giác lo lắng của Trần Phong lúc này đã biến mất, chỉ còn lại sự hứng thú nồng đậm. Hắn không ngần ngại lại gần khi vực giao chiến, đến khi cách xa tầm 15 trượng thì hắn mới dừng lại.
“Không thể nào, sao có thể cơ chứ!.”Trần Phong nhìn thân ảnh đang giao chiến cùng đầu đại viên này không khỏi há hốc mồm. Đây là một thiếu nữ tuy mới chỉ tầm 14 tuổi nhưng vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài mượt mà chảy xuôi theo tấm lưng ngọc ngà thon thả của nàng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người như được vẽ nên, dưới hàng mi cong vút là một đôi mắt đen láy nhưng lại tràn đầy ánh sáng trí tuệ. Nàng khoác lên người một bộ quần áo trắng bó sát, càng tôn lên những đường cong đầy lả lướt nhưng không kém phần thanh nhã, cao quý của nàng. Nhưng điều làm Trần Phong sợ hãi chính là thực lực của nàng, này có thể sử dụng ma pháp trận và quan trọng là nàng đang lăng không phi hành! Phải biết rằng cường giả cấp bậc luyện khí cảnh chưa thể lăng không phi hành dù chỉ là thời gian ngắn, vì chân khí của họ không đủ dũng mãnh để duy trì thân thể lơ lửng trên không trung, chỉ có cường giả linh cảnh mới miễn cưỡng lăng không phi hành, còn muốn phi hành thật sự thì phải đạt tới Chân linh cảnh. Vì lúc đó chân khí đã hóa thành linh lực, và linh lực đã hóa chân nên mới khiến nhân loại phi hành được trên không trung. Cô gái này sử dụng được ma pháp trận và có thể lăng không phi hành một thời gian, chứng tỏ thực lực của nàng ít nhất là cao cấp ma pháp sư, tương đương với tiên thiên cảnh cường giả.
Tiên thiên cảnh cường giả! Cô gái này còn trẻ như vậy mà thành tựu đã lớn như vậy, đây gọi là các siêu cấp thiên tài trong lời sư phụ sao?
Trần Phong gặp cô gái này trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bi ai. Hắn và bọn họ chênh lệch quá nhiều.
“Mà khoan đã, ta chỉ mới tu luyện chưa được 1 tháng, lại còn không có nhiều tài nguyên tu luyện, đương nhiên phải kém bọn họ. Chỉ cần ta không ngừng cố gắng tu luyện thì có ngày ta sẽ vượt qua bọn họ. Thiên tài thì sao chứ, rồi ta sẽ đem tất cả các người trấn áp hết thảy.” Trần Phong thoáng chấn chỉnh tâm tình một lần,lại chú tâm vào trân chiến giữa hai người.
Chỉ thấy cô gái trẻ đang bị đầu đại viên này đánh cho không ngừng lùi lại, không khỏi cảm thấy đầu đại viên này thực lực quá mạnh mẽ, cô gái này thực lực kém nhất là cao cấp ma pháp sư, vậy mà lại bị nó áp chế một đầu.
“Có nên ra tay giúp đỡ cô gái này không nhỉ? Hay là đợi cô ta bị thương rồi cứu cũng chưa muộn” Trần Phong thầm nghĩ.
Hết chương 12
Chương này tác giả đang có chút việc nên viết khá dở, mong mọi người thông cảm