Nam Việt Đế Vương

Chương 180: Chương 180: Linh giả đại chiến




Oành!

Thân thể Trần Phong như một quả đạn pháo rơi xuống, đập trên mặt đất một hố sâu thấy rõ. Mấy tên Linh giả kia vừa hạ xuống thì thấy hắn đã bật dậy, vội vã lao đi.

“Trần Phong, chơi không vui nữa! Chân Linh cảnh Linh giả đến rồi, với chiến lực của ta lúc này thì đánh không lại đâu. Mau gọi Linh hồn tên kia lên thôi!”

Khoai nói xong liền trả quyền kiểm soát cơ thể cho hắn, Trần Phong vừa nhận cơ thể xong liền cảm giác được một cỗ áp lực kinh khủng đè xuống, khiến cả thân thể hắn nặng như chì vậy. Ngước nhìn lên cao thì hắn thấy một vị Linh giả đang lơ lửng trên trời, sau ót hiện rõ một quái nhân đầu trâu thân người, dáng vẻ cực kì hung bạo. Đó chính là Linh hồn của gã. Đến Chân Linh cảnh thì Linh hồn đã mạnh mẽ vô cùng, dù tiếp xúc với ngoại vật cũng không lo bị tan rã, thậm chí còn có thể vận dụng Linh lực để thi triển ra Linh thuật.

“Còn một trăm mét, cố lên. Chỉ cần tiến vào chùa, gọi được Linh hồn Trần tướng quân thì chúng ta sẽ an toàn.”

Ba người Trần Phong, Thành và Lê Chí Cường dùng toàn lực mà chạy, nhưng lúc này vị Linh giả kia đã ra tay, thanh thế vô cùng lớn, Linh lực màu nâu đậm từ lòng bàn tay hắn phun ra, hóa thành một bàn tay rộng mấy chục mét, ầm ầm nện tới.

“Âu Lạc thần huyết, kích hoạt! Linh hỏa, ra đi!”

Trần Phong gầm lên, Tinh thần lực dẫn dắt một luồng Linh hỏa ra. Chỉ thấy nơi mi tâm hắn nóng rực, sau đó hỏa diễm phun trào, đem bàn tay trên trời đốt không còn một mảnh!

“Hay quá....” Thành vừa khen Trần Phong một câu thì thấy nơi trán hắn đen sì một mảnh, giống như bị bỏng nặng, mà vẻ mặt Trần Phong cũng cực kì đau đớn. Đây là hậu quả khi Trần Phong dám tùy tiện vận dụng Linh hỏa, dù sao hắn chưa từng luyện hóa vật này, sử dụng nó không khác gì dùng bom, có lúc sẽ giết chết chính mình.

Rất may Khoai đã truyền tới một luồng năng lượng, đem vết thương hắn chữa khỏi hoàn toàn, hơn nữa thực lực thẳng tắp kéo lên, đến đỉnh cao.

“Đến nơi rồi!”

Trần Phong vừa bước chân vào cổng chùa, chưa kịp ăn mừng thì một luồng kiếm quang bắn ra, xuyên thủng lồng ngực hắn.

“Cái quái gì....”

Trần Phong khóe mắt giật giật, cố gắng bịt vết thương lại nhưng Linh lực dị chủng vẫn còn, đem vết thương mở rộng ra, dù hắn cũng không cách nào trấn áp.

Bên trong ngôi chùa có một người đàn ông trung niên đi ra, râu dày mày rậm, dáng vẻ nghiêm khắc. Gã liếc nhìn Trần Phong một chút, lại nhìn hết mọi người xung quanh, nói:

“Một đám phế vật. Chỉ là mấy tên võ giả vậy mà cũng không chặn lại được, bắt ta phải ra tay?”

Mấy tên Linh giả vừa chạy tới nghe gã nói vậy thì đành cúi đầu, im thin thít. Bởi vị này chính là một tên cường giả Huyền Linh cảnh, trong Sơn Hà phái cũng là cấp bậc trưởng lão!

“Ngươi cà khịa nhầm người rồi tên ngốc à. Huyền Linh cảnh nha, mạnh không kém gì Kim đan kì tu sĩ, ha ha, đám này rất khó chơi.”

Khoai xoa xoa cằm, dáng vẻ cực kì đắc chí. Còn Trần Phong lúc này lại đang đau khổ chống đỡ, cố gắng ngăn chặn vết thương. Tên kia không hề muốn giết hắn, mà chỉ tạm thời phế hắn đi, hẳn là có việc gì đó cần. Trần Phong lại nghĩ tới những tên đang tấn công học viện, lại nghĩ tới quá trình mình bị truy sát, liền hiểu ra vấn đề.

“Ta hiện tại không thể chết, đám người này cần những người trẻ tuổi như ta sống, hẳn là có việc gì đó rất cần. Nhưng giờ chạy cũng không được, đi cũng không xong, làm sao đây.”

Hắn đang nghĩ dở đột nhiên kêu á một tiếng, cảm giác đau nhức nơi lồng ngực lại truyền đến. Lúc này Thành đã đến bên cạnh hắn, cố gắng dùng Cương khí của bản thân để áp chế Linh lực dị chủng trong lồng ngực Trần Phong. Thậm chí cả Lê Chí Cường, lão ta cũng tiến lên, hỗ trợ hắn trấn áp.

Trần Phong nhìn khuôn mặt lão ta, chỉ thấy hai mắt trũng sâu, đỏ mọng, làn da hốc hác. Mái tóc đã bạc đi rất nhiều so với lần trước hắn gặp. Khuôn mặt thì đau thương cùng cực, tựa như vừa trải qua chuyện gì đó.

“Có chuyện gì với ông vậy?” Hắn hỏi.

Lê Chí Cường nhìn hắn, lại nhìn sang Thành, không biết nghĩ cái gì. Một lúc sau đột nhiên mếu máo, hai mắt híp lại, trong hốc mắt có hai giọt nước chậm rãi chảy ra.

“Lê Nghĩa cháu ơi...”

Lão ta cúi gục xuống, lồng ngực phập phồng bất định, mà theo đó là từng tiếng hức hức vang lên.

Thành thấy vậy thì có chút ái ngai ghé tai Trần Phong mà nói:

“Xem chừng Lê gia xảy ra chuyện gì rồi, nói không chừng....”

Thành không nói tiếp, nhưng Trần Phong cũng hiểu ý. Có lẽ Lê gia bị đám người lạ mặt kia công kích, tộc nhân chết rất nhiều. Lê gia lão tổ tuy mạnh nhưng không bảo vệ tộc nhân, bởi vậy mới trở thành bộ dáng một ông lão yếu đuối, đâu còn Lê Chí Cường quát tháo bốn phía, dọa cho mọi người đều phải kiêng dè?

“Không biết Linh Nhi, bà Lan và Hà My sao rồi. Họ đã chạy được hay chưa?”

Hắn lúc này lòng nóng như lửa đốt, muốn tiến lên nhưng thấy vị Linh giả Huyền Linh vẫn đang đứng ở đó, tựa như một ngọn núi khổng lồ không thể vượt qua.

Gã quá mạnh.

Trần Phong siết chặt hai bàn tay, cả cơ thể run rẩy không thôi.

Chỉ một lần này thôi, chuyện này chỉ xảy ra một lần này mà thôi!

Trần Phong gào thét trong lòng, tâm tình kích động khiến vết thương lại càng thêm trầm trọng. Lúc trước tên kia chỉ bắn vào nơi gần bả vai hắn, nhưng vết thương giờ đã lan đến gần tim, cực kì nguy hiểm. Năng lượng của Khoai tuy diệu kì nhưng nó chỉ có thể chữa bệnh, không thể đem Linh lực của tên kia trục xuất. Dù chữa lành thì hắn cũng sẽ lại bị thương, thậm chí còn nặng hơn.

“Bình tĩnh, một vết thương nhỏ mà thôi. Thằng ngốc, nghe nhé, ta chỉ bày một lần này thôi. Ngươi đem Cương khí ngưng tụ nơi đan điền...đúng rồi....đem mười giọt Âu Lạc thần huyết ngưng tụ nơi trái tim....đúng thế, quái nhỉ, sao hôm nay thằng này thông minh thế? Ừ ừ, tiếp nữa là....”

Trong lúc Khoai đang chỉ dẫn cho Trần Phong cách luyện hóa dị chủng Linh lực thì lúc này xảy ra chuyện lớn.

Một con sông thật lớn màu xanh biếc từ trên trời cao trút xuống, bên trong từng loại dị thú gào rống vang trời. Có Giao Long giương nanh múa vuốt, tiếng ngâm đinh tai nhức óc. Có Cự ngạc thân thể chìm nổi, dài miên man không biết bao nhiêu mét. Có Ngư yêu sống lưng nổi lên, từng đốt xương sống mọc ra nhọn hoắt.....đủ chủng loại, khiến người ta hoa mắt. Mà giữa con sông là một vị Hà Bá đầu người thân người đuôi cá, tay cầm một ngọn thương, dáng vẻ uy vũ. Vị Hà Bá này khẽ di chuyển mũi thương, lập tức xuất hiện mười mấy luồng sáng xanh biếc, đem mấy tên Linh giả dang lơ lửng trên trời hết thảy đều bắn hạ xuống.

“Thanh Long Giang tông Huyền Linh cảnh cường giả? Tại sao vẫn còn người của bọn hắn?”

Bên trong chùa vang lên từng tiếng gào thét, theo đó là bốn lão giả bay ra, trong tay nắm lấy Linh bảo, thứ tự là Đỉnh, Ngọn núi, Cổ thụ. Sau ót bọn hắn cũng lơ lửng hình ảnh những món bảo vật ấy, đó là do Linh hồn chúng hóa thành hình thái.

Vị Hà Bá kia quẫy đuôi, tức thì ba vị Linh giả từ phía sau bước ra, vẻ mặt đằng đằng sát khí:

“Sơn Hà phái, các ngươi không ngờ lại dám làm phản, cấu kết ngoại bang đánh giết con dân Nam Việt quốc chúng ta? Với kẻ như các ngươi, chết cũng chưa hết tội!”

Ông lão cầm cái Đỉnh lớn kia cười vang, đáp:

“Phản quốc, các ngươi nói chúng ta ư? Sai rồi, chúng ta chỉ làm theo quy luật mà thôi. Tất cả chỉ do các đại phái như các ngươi mà thành. Nam Việt quốc chia năm xẻ bảy, Việt Vương trở thành bù nhìn, không có bao nhiêu quyền lực, không phải do các ngươi? Phàm nhân không thể tu luyện, không phải do các ngươi cố ý gây nên? Các ngươi đem Linh khí thiên địa thu làm của riêng khiến nơi nơi đều khô cằn. Sơn Hà phái chúng ta khó khăn lắm mới chiếm được một mảnh đất cắm dùi, nhưng rồi sao? Bị các ngươi lấy danh nghĩa diệt trừ! Rắm chó mà thôi!”

Ông lão tay cầm Đại Sơn cười gằn:

“Vì vậy, chúng ta theo Bắc Minh Đế quốc lại có chuyện gì? Chúng ta dựa vào là đại tông phái, nằm trong mười thế lực mạnh nhất Bắc Minh Đế quốc! Còn các ngươi? Một tông của Việt quốc nhỏ bé mà thôi. Chờ vài chục năm nữa thôi, bọn ta sẽ trở lại, diệt các ngươi!”

Ba vị Linh giả trên con sông im lặng một lúc lâu, sau đó một người thở dài, nói:

“Bọn hắn đã bị thù hận và lợi ích che mờ mắt, chúng ta khuyên nhủ không được.”

Một người khác ừ một tiếng, đáp:

“Bọn hắn không hiểu rằng dù trong hoàn cảnh nào đi nữa, rước voi về dày mạ tổ, cõng rắn cắn gà nhà chính là hành vi không thể tha thứ được. Thuở xưa Nam Việt quốc ta cũng từng có những kẻ như vậy? Trần Hoàng triều Trần Ích Tắc, vì vinh hoa phú quý, vì sợ hãi mà phản quốc, để lại tiếng xấu muôn đời. Vậy mà bọn hắn không chịu rút kinh nghiệm tiền nhân, thật là....”

Ba người đột nhiên nâng tay lên, sau đó con sông hóa thành bàn tay lớn, ầm ầm vỗ xuống:

“Lũ ngu xuẩn!”

Ầm ầm ầm

Mái ngói của ngôi chùa lập tức bị xé nát, bảy vị Linh giả Huyền Linh cảnh đại chiến, sóng xung kích khủng bố quét xuống, chấn cho nhiều người yếu kém điên cuồng phun máu. Mà lúc này Trần Phong tỉnh dậy!

Phá!

Nơi lồng ngực hắn có một luồng sáng bắn ra, đó chỉnh là Linh lực dị chủng do tên Linh giả kia để lại.

Trần Phong nhếch mép cười, đột nhiên tăng tốc, thẳng hướng ngôi chùa mà đến. Nơi đây vốn gây dựng rất nhiều bẫy rập cùng cấm chế, nhưng bảy vị Huyền Linh cảnh ra tay khiến chúng bị nghiền nát bấy. Nhờ đó trần Phong có thể sải bước mà đi, không lo gặp nguy hiểm.

“Đứng lại!”

Một tên Linh giả bị thương nhẹ thấy hắn còn có thể di chuyển không nén khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng, một quyền nện xuống hóa thành nắm đấm nham thạch.

Ầm

Trần Phong đột nhiên tế ra một tấm Linh phù, Cương khí dũng mãnh truyền vào khiến nó bộc phát ra một ngọn lửa khổng lồ, va chạm mạnh mẽ với nắm đấm kia. Chỉ thấy cả hai ăn mòn lẫn nhau, sau đó nắm đấm kia bị thu nhỏ rất nhiều, rồi bị Trần Phong nhẹ nhàng hóa giải.

“Linh Phù, tên nhóc này đào đâu ra vậy?”

Tên này một lần nữa thốt lên kinh ngạc, mà lúc này Trần Phong đã tiến vào ngôi chùa, ném cái túi trong tay ra. Tức thì một đoàn máu tươi cùng vô số linh đan diệu dược bay đến, rơi vào trước mặt bức tượng. Trần Phong khom người, miệng lẩm bẩm:

“Thỉnh Trần tướng quân!”

Hết chương 180

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.