Kiến thức về Ma pháp quả thực rất nhiều, so với Luyện khí võ giả phải vượt qua không biết bao nhiêu lần. Chỉ riêng một loại phép thôi nhưng cần phải học về Ma pháp ngữ, cách vận chuyển, hơn nữa Ma pháp sư cũng phải có thể chất đặc thù. Bởi vậy mà số lượng Ma pháp sư đã ít lại còn thêm ít, chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong giới tu luyện ở Nam Việt Quốc mà thôi. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cả thế giới đều như vậy. Nghe nói ở những Đại lục phía Tây, cách xa nơi đây chục vạn km, mới là thiên đường của Ma pháp sư. Còn nơi hắn đang ở - Nam Việt Quốc, là thuộc về Đại lục phía đông, nơi mà Dưỡng khí võ giả, Linh giả tụ tập.
Bởi vậy mà các Ma pháp sư ở Nam Việt quốc sau khi đạt đến một cảnh giới nào đó, ví như Đại Ma Đạo Sĩ, thì bắt đầu sẽ được đưa sang Tây Phương đại lục để tu luyện, sau này sẽ trở về.
Còn với võ giả, Linh Giả cũng như vậy, Tây Phương đại lục sẽ gửi những võ giả sang Đông Phương đại lục để họ có điều kiện phát triển tốt nhất.
Về Ma pháp thuật, với cấp bậc như bọn hắn sẽ học sau môn, phân ra: Ma pháp lý luận căn bản, Tu dưỡng Tinh thần lực, Ma dược học, Luyện Kim thuật, Ma pháp thuật thực hành cùng Ma pháp ngữ. Đó đương nhiên chỉ là hệ thống học cơ bản, lên cao hơn còn phải học nhiều nữa. Bởi vậy Ma pháp sư thường sẽ là một thầy một trò, hai người như hình với bóng vậy, nhờ đó mà trò mới phát triển được, mà thầy cũng sẽ học được nhiều điều.
“Các em nên hiểu, Ma pháp sư chúng ta kính ngưỡng chính là các vị thần. Nhờ có các vị thần mà chúng ta mới có những năng lực như thế này....”
Cô ta nói rất nhiều, khiến Trần Phong có chút phát chán. Hắn muốn vào phần trọng tâm, chính là sáu bộ môn kia, để có thể trở thành một Ma pháp sư chân chính.
“Trần Phong, anh có nghe không hả? Trong tiết học của tôi mà lại nhìn ra cửa sổ là sao??”
Cô ta thấy hắn nhìn ra cửa sổ, không nhịn được mà nổi nóng, Ma pháp lực chuyển động, hóa thành một quả cầu nho nhỏ sau đó ném đến trước mặt hắn.
Hả.
Hắn đang trong lúc tu luyện Dẫn khí thuật, lại bị tấn công bất ngờ nên cũng nổi nóng, hai tay mở ra, chộp lấy quả cầu. Chỉ thấy Ma pháp nguyên tố trong đó còn chưa kịp phát sinh uy lực liền bị hắn đè sụp, chấn nát!
“Ngươi, ngươi.....!”
Cô giáo thấy một chiêu này xử lí không được hắn, càng nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ bừng.
“Trần Phong, anh có giỏi thì sử dụng Ma pháp thuật, đừng có lấy sức mạnh của võ giả ra đây!”
“Như lời cô nói”
Trần Phong nhún nhún vai, tay khẽ điểm ra một chỉ. Lập tức trước ngón tay hắn hiện ra một quả cầu gió, quả cầu to cỡ một trái bóng.
Phong pháp Phong cầu.
Hắn búng nhẹ ngón tay, lập tức quả cầu bay đi, nhắm thẳng về phía cô giáo.
Về phần cô giáo, lúc này cũng cực kì kinh ngạc. Cô ta là Ma pháp sư cấp bốn, ngang với Ngoại cương cao thủ( nếu xét về cảnh giới, còn chiến lực thì không kể đến), đương nhiên biết Trần Phong vẫn là Ma pháp sư học đồ mà thôi. Mà Ma pháp sư học đồ, làm gì có thể phóng xuất Ma pháp lực, nói gì đến sử dụng Ma pháp thuật. Những Trần Phong không ngờ lại vận dụng cực kì thành thục, hơn nữa tốc độ cực nhanh, khiến cô ta cũng có chút kinh hoảng!
Hừ
Cô ta chỉ điểm nhẹ một cái, lập tức quả cầu vỡ tung, hóa thành từng đám nguyên tố bay đầy trời.
“Chút nữa ở lại gặp tôi.”
Cô ta đột nhiên không hề nổi nóng nữa, mà lại thở dài, tiếp tục giảng bài.
Còn Trần Phong thấy mọi chuyện có chút kì quái, nhất thời lúng túng, đánh nghiêm chỉnh ngồi xuống nghe giảng.
Tiết học hôm nay là giảng về Ma pháp ngữ. Rất may đây là Ma pháp ngữ của Hỏa cầu thuật hơn nữa còn là Tam Cầu thuật, khiến Trần Phong thầm hô may mắn. Bởi vì nếu cô giáo dạy một loại Ma pháp ngữ khác thì hắn sẽ chẳng hiểu đầu đuôi gì cả, bởi hắn với Ma pháp căn bản là mù tịt, gần như là không biết gì. Loại Ma pháp thuật này hắn tuy không tính là hiểu rõ nhưng ít nhất là có thể vận dụng, cho nên khi cô giáo dạy thì hắn tiếp thu được rất nhiều kiến thức, khiến Ma pháp thuật tăng lên một bậc.
“Tiết học hôm nay đến đây là kết thúc, các em nhớ về học lại, thử vận dụng. Ngày mai chúng ta sẽ có một buổi kiểm tra.”
Cô giáo ra hiệu cho lớp nghỉ, sau đó ánh mắt nhìn về phía Trần Phong. Hắn cũng biết là lần này triệt để xong rồi, cô ta muốn làm gì đây??
Hà My nhìn Trần Phong, lại nhìn cô giáo, rồi đột nhiên chạy lại phía cô giáo, thì thầm gì đó.
Cô Lan đột nhiên cười khúc khích, vỗ vỗ đầu Hà My, nói:
“Cái đứa nhỏ nay thật là. Cô cũng không phải là muốn bắt bớ gì cậu ta đâu, em đừng lo.”
Hà My nghe vậy hai mắt sáng bừng, gật đầu liên hồi, lại chạy về phía Trần Phong, thì thầm:
“Anh á, anh nhịn xuống một chút nhé, dù sao đó cũng là cô giáo mà.”
Trần Phong cũng thấy hành động trước đó của cô bé, lúc này không khỏi dở khóc dở cười gật đầu:
“Rồi rồi, anh hiểu mà.”
Cô bé nghe vậy liền cười hì hì, ngồi xuống một bên hắn.
Cô giáo chậm rãi đi xuống, ngồi trước mặt hắn.
“Cho cô xin lỗi về những hành động lúc nãy, thật sự mà nói cô cũng không muốn như vậy.”
Trần Phong sửng sốt. Quái lạ, cô giáo bị ấm đầu sao? Lúc này vừa như sư tử hà đông, bây giờ lại hiền dịu vậy? Nguy hiểm!
Trần Phong không có chút chậm trễ, vội nói:
“Lỗi tại em mới đúng. Lúc nãy em có hơi nóng tính, xin lỗi cô ạ.”
Hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ít nhất thì cô giáo đã muốn giảng hòa, hắn cũng không phải loại thù lâu nhớ dai gì, tốt nhất là biến chiến tranh thành tơ lụa thì hơn.
Cô giáo thấy hắn phản ứng như vậy liền mỉm cười, đột nhiêm cầm lấy cổ tay hắn.
“Ớ, ớ cô ơi, em chưa chuẩn bị sẵn sàng, em còn là trai tân....” Trần Phong đỏ mặt, giả vờ ho khan mấy tiếng.
“Thối mồm!”
Cô giáo lườm lườm hắn, sau đó lại nhắm mắt, tĩnh tâm cảm nhận.
Hắn cảm nhận được cả nguyên tố Ma pháp trong thân thể mình bị dẫn dắt đi một cách chậm rãi, nơi tụ tập là Ma pháp tâm của hắn. Hắn Ma pháp lực vốn đã đủ sâu dày, thừa để trở thành Ma pháp sư. Nhưng khổ một nỗi hắn vẫn không cách nào mở ra Ma pháp tâm, cho nên mãi vẫn kẹt ở Ma pháp học đồ cấp năm.
“Kì lạ thật.”
Cô giáo sau một hồi cảm nhận liền buông tay, nói:
“Em đã hội đủ điều kiện, thậm chí ngay cả Ma pháp mạch cũng đã mở ra, nhưng Ma pháp tâm - cội nguồn của Ma pháp lại bị che kín bởi một tầng gì đó, khiến nó không thể mở ra được.”
Trần Phong sắc mặt trầm xuống, hít sâu một hơi rồi hỏi:
“Thưa cô, liệu cô có thể mở ra nó được không?”
“Không thể.”
Cô giáo lắc đầu, nói:
“Cái này có thể liên quan đến tín ngưỡng. Ma pháp chúng ta chính là được các vị thần ban tặng, dù là những vị tồn tại cổ xưa đi nữa thì họ cũng chỉ tìm hiểu về các loại phép đó mà thôi. Bởi vậy, có thể là do trong lòng em không có tín ngưỡng, bởi vậy nên không có được Ma pháp tâm. Ví như cô đây, là người trong Thiên Thánh giáo, cô kính ngưỡng chúa, bởi vậy được ngài ban phước, từ đó mới mở ra Ma pháp tâm, cảm nhận được Ma pháp lực.”
Đúng rồi.
Hắn ngẩn người ra, có thể là vì vậy cũng nên. Ma pháp sư thường sẽ tín ngưỡng về một tồn tại nào đó. Ví dụ như một trong những giáo phái lớn nhất Huyền Thiên Thế giới này, Thiên Thánh Giáo, chính là tín ngưỡng một vị gọi là Chúa. Vị Chúa này nghe đồn cũng là tồn tại ngang với Thần cảnh, cực kì được sùng kính. Những người gia nhập giáo phái này sẽ được rửa tội, tẩy lễ, làm phép, uống nước thánh, khiến Ma pháp mạch, Ma pháp tâm đều được mở ra. Bọn họ trong lòng một mảnh thành tâm với vị Chúa này, cho nên họ được Chúa chúc phúc, ban cho sức mạnh, ban cho sự bảo vệ.
Còn Trần Phong? Từ khi sinh ra đến nay, hắn thậm chí còn chưa kính ngưỡng bất cứ tồn tại nào, ngoại trừ Tổ phụ của cả nước Việt: Lạc Long Quân. Đây cũng là sự khác biệt giữa Tây Phương Ma pháp Đại lục cùng Đông Phương Linh đạo đại lục.
“Cảm ơn cô nhiều.”
Hắn thật sự muốn cảm ơn, bởi vì đối với những người có ý tốt với mình thì hắn luôn luôn tôn trọng cùng cảm kích.
“Cô lúc nãy thấy em vốn cũng bình thường, cứ nghĩ chỉ là một tên võ giả muốn học theo. Ai ngờ em lại kì lạ như vậy, Ma pháp học đồ lại vận dụng được Ma pháp lực, hơn nữa lại sử dụng Ma pháp thuật nhanh như vậy.”
“Về phần Trần Lâm, thì em cố đừng gây chuyện. Em ấy có thiên phú khá cao với Ma pháp thuật, sau này tất thành tài. Nếu có thể tránh được thì em nên tránh đi.”
“Về phần học viện, cũng biết về chuyện của em, và có rất nhiều ý kiến trái chiều. Nhiều người muốn bồi dưỡng em, nhưng nhiều người.....lại không muốn. Mặc dù em sở hữu tư chất tu luyện cả Chân Khí lẫn Ma pháp, nhưng có một số vấn đề. Cô chuyển lời từ học viện.... Em hãy giấu tài đi, tạm thời lẩn tránh một thời gian.”
Cô Lân nói một loạt, giống như sợ hắn hiểu sai vậy.
Hắn nhíu mày, thầm cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Tại sao học viện lại muốn hắn giấu đi tài năng của mình? Tại sao? Chẳng lẽ vì đám người Trần Lâm, Triệu Hảo? Nếu vậy thì học viện này thật đáng thất vọng!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Hắn chào cô giáo rồi ra về. Lúc này cũng đã đến giờ ăn trưa rồi, vì vậy hắn quyết định cùng đám anh Thành, Ánh Nguyệt đi ăn luôn, sau đó nghỉ ngơi một lát.
Đối với việc sử dụng Ma pháp, Trần Phong cực kì phân vân. Không thể nói Ma pháp thuật không quan trọng, thành tựu mà hắn đạt được tính đến thời điểm này có phân nửa công lao của nó. Nhưng bây giờ gánh nặng của hắn thật sự quá khổng lồ, tính ra thời gian của hắn một ngày chỉ có 24 giờ, nhưng phải chia cho: Luyện thể, Luyện Tinh Thần lực, Luyện Khí, Luyện Ma pháp lực, Luyện võ kỹ, Luyện Ma pháp Thuật. Mỗi thứ nếu rơi vào người khác thì có lẽ họ mất cả đời cũng chưa có thành tựu, nhưng Trần Phong giờ phải chú trọng cả sáu. Nhờ vậy mà chiến lực đồng giai của hắn có thể nói là cực kì mạnh mẽ, tuy chưa nói là vô địch nhưng cũng rất ghê gớm rồi. Như sư phụ nói, một số Luyện khí cảnh ở nơi của ngài ấy có thể đánh với Nội cương cảnh ở Minh Dương thành, còn hắn lại có thể đánh ngang tay với Tụ khí hậu kì. Tuy rằng còn một khoảng cách nhưng bây giờ hắn đã đi đến rất gần những thiên tài kia rồi.
Vậy nên, việc tu luyện Ma pháp lực là điều không thể tránh được. Nhưng Đông Phương đại lục lại không phải là nơi phù hợp để tu luyện Ma pháp, khiến hắn cực kì khó xử.
“Thôi, tốt nhất cứ tu luyện đi đã rồi tính tiếp. Tốt nhất nên tu luyện nhiều thứ cùng một lúc, ví như khi Luyện khí thì ta có thể tu Tinh thần lực cùng Ma pháp, đồng thời ngâm mình trong dược liệu để nâng cao thể chất. Còn khi tập luyện võ họ võ kỹ thì có thể phân tâm rèn luyện Ma pháp. Nhất tâm nhị dụng sẽ rất khó, nhưng nếu làm được thì chiến lực của ta sẽ nâng thêm một bước.”
Làm nhiều việc cùng một thời điểm là việc rất khó. Giới hạn não bộ của nhân loại khiến cho họ khó có khả năng phân tâm làm việc. Ngay cả với Trần Phong - Người có Tinh thần lực mạnh mẽ thì đây cũng là một thử thách khó khăn, bởi vì mỗi khi vận chuyển một loại võ kỹ thì lượng CHân khí cần vận dụng, số đường kinh mạch đi qua, hướng đánh, v..v đều rất quan trọng. Nếu có sơ suất gì thì cũng có thể khiến cho chiêu thức bị sai lệch, thậm chí khiến cho mình bị trọng thương. Từ trước đến nay, có không ít cao thủ vì quá nóng lòng tu luyện, dẫn tới tâm không yên, từ đó tẩu hỏa nhập ma, một thân thực lực bị phế sạch sẽ, biến thành người thường, mà đầu óc cũng bị ảnh hưởng, trở nên ngu ngơ.
Hắn ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm sâu, sau đó hít thở nhẹ nhàng.
“Bắt đầu!”
Chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu chạy chồm lên, như ngựa thoát khỏi cương, mũi tên rời khỏi cung, điên cuồng chạy ầm ầm trong các đường kinh mạch hắn. Từ bụng lên phổi, tim, cổ, mi tâm, đỉnh đầu, lại chạy xuống, hóa thành một vòng tuần hoàn. Mà cùng lúc này Ma pháp lực trong Ma pháp mạch cũng chuyển động, cảm nhận lấy vô cùng Nguyên tố trong không khí, sau đó hóa thành từng loại Ma pháp lơ lửng xung quanh hắn. Trong Tinh thần Hải hắn thì một đầu Thần Long xuất hiện, Thần Long thân thể dài hàng vạn dặm, khí thế khủng bố kinh người. Cùng lúc này hắn lấy ra một bình ngọc, đó chính là thứ thuốc mà hắn đã chế ra, chuyên dùng để rèn luyện thân thể, tu thành Kim thân Thập nhất biến quyết. Tầng thứ sáu của nó vốn là ngang với Luyện khí cảnh võ giả, nhưng vì Trần Phong tự mình nghĩ ra một tầng mới, nên tầng thứ sau lại là rèn luyện nội tạng!
Hai tay hắn đánh ra hóa thành từng loại võ kỹ, từ các loại như Thiết Lôi quyền, Toái Thiết thủ, Âm Minh chưởng, Loạn quyền phá thạch,... cho đến võ kỹ cao cấp như Long trảo thủ. Tất cả đều hắn đánh ra cực kì nhuần nhuyễn, thấp nhất là mức Trụ cột, cao nhất đã đạt đến Viên mãn!
Chiến lực lúc này của hắn đã đạt đến đỉnh cao của đỉnh cao, siêu cấp mạnh mẽ, gặp Tụ khí cảnh võ giả sơ kì trung kì cũng có thể một chiêu trọng thương!
Hết chương 93
Vào chém gió với mình nào ae, đọc truyện sao mà cứ im lặng thế:v