Nam Việt Đế Vương

Chương 157: Chương 157: Mạnh đến mức khó tin




Hai người bọn hắn sau khi nghỉ ngơi, chữa thương một lúc thì đứng dậy, đồng thời rút ra một thanh kiếm. Xung quanh không còn cao thủ cỡ Khai Huyệt canh giữ, biết đâu tên Phạm Việt này có ý xấu, muốn đem bọn hắn diệt sát thì sao?Ở đời không ai nói được chữ ngờ.

“Xong rồi sao. Ta thấy hai người các ngươi có lẽ đã đạt đến Nội cương đỉnh cao, bởi vậy ta sử dụng chính là bốn Chủ mạch, vậy được chứ?”

Phạm Việt nói một cách nhẹ nhàng, thanh kiếm bên tay rung lên, trên đó tỏa ra từng luồng kiếm khí, hiển nhiên muốn chiến đấu.

“Nếu ngươi đã công bằng, bọn ta cũng công bằng. Trần Phong, để đó, ta sẽ là người đánh bại hắn!”

Triệu hảo cười khoái chí, không biết lấy từ đâu ra một đôi bao tay rồi đeo lên, ánh mắt hừng hực chiến ý. Hắn ta bước lên trước một bước, lao về phía Phạm Việt. Mà Trần Phong thì nheo mắt, quan sát xung quanh một lúc, rồi đột nhiên lùi lại, chạy về nhóm anh Thành.

Thành lúc này đang cùng Bá Long chiến đấu kịch liệt. Hai người đều tập trung tu luyện thân thể hơn là Chân khí, bởi vậy mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng bộc phát uy lực kinh người, sóng xung kích bắn ra thậm chí còn khiến mặt đất lõm xuống.

Còn những người còn lại cũng đang chiến đấu cực kì vất vả. Nhưng cao thủ cấp Ngoại cương trở lên đa phần đều bị hóa thành tượng gỗ, chỉ còn những người trẻ tuổi bọn hắn mới thoát khỏi.

Trần Phong lấy ra một cây gậy gỗ, huy động Chân khí đem nó bao phủ, sau đó xông vào chiến trường. Thực lực hắn bây giờ đã đạt đến mức của Nội cương đỉnh cao, tuy không có Bảo khí thuận tay nhưng muốn đánh gã những người này là vô tư!

Bốp!

Một người đang chiến đấu với Ánh Nguyệt và Hà My bị hắn đánh lén, lập tức hộc máu, thân thể bay về phía sau. Hà My thấy hắn thì mở miệng định hỏi thăm, nhưng hắn đã phất tay, nói:

“Mọi việc để sau đi, chúng ta bây giờ cần phối hợp, đem đám người này đánh gục!”

Vẻ mặt hắn cực kì nghiêm túc khiến hai người hiểu rõ, lập tức gật đầu. Ba người hợp thành một nhóm, chiến lực cao đến dọa người, bởi vậy liền quét ngang tất cả, gặp người nào thì người đó sẽ bị Hà My dùng Pháp thuật khống chế, sau đó Trần Phong sẽ ra đòn kết thúc. Cứ như vậy hai ba người đã ngã xuống, khiến những người còn lại cũng giật mình chú ý.

“Liêm sỉ ở đâu?”

Một tên gầm lên, bị một chưởng của Trần Phong đánh bay ra ngoài.

“Trước hết đánh bại ba người bọn hắn!”

Những người còn lại lập tức tản ra, vây quanh đám người Trần Phong, đao kiếm búa rìu trong tay sáng lóa, Cương khí ngưng tụ bên ngoài khiến chúng trông nguy hiểm hơn rất nhiều.

“Kiếm khí!”

Trần Phong năm ngón tay chỉ ra, hóa thành năm luồng kiếm khí, chém về hai người phía trước. Bọn họ cả kinh, lập tức giơ Bảo khí lên đón đỡ. Chỉ nghe ầm một tiếng, Kiếm khí không ngờ hóa thành hai cây búa, chấn cho bọn hắn lùi liên tiếp mấy bước.

“Băng thuật, băng tỏa!”

Cây trượng trong tay Hà My gõ xuống đất, lập tức từ đó một luồng khí lạnh tràn ra, khiến những người còn lại không thể không lùi bước, né tránh.

“Hỏa thuật, Hỏa tiễn!”

Từ trong đám người đột nhiên bắn ra mười mấy mũi tên, lửa cháy hừng hực, nhiệt lượng tỏa ra khiến hơi lạnh xung quanh nhất thời giảm đi, khiến mọi người ổn định lại trận thế.

“Bên kia cũng có Ma pháp sư nghiệp dư!”

Trần Phong trong lòng trầm xuống, nhìn chằm chằm về phía vừa phát ra Pháp thuật. Hắn thấy một thiếu niên người dân tộc, tay cầm trượng, đang liên tục niệm chú, Ma pháp lực thâm nhập vào mặt đất, đang nhanh chóng tiến về phía bọn hắn.

“Phá!”

Hà My khẽ kêu lên, lập tức pháp thuật của người nọ bị phá vỡ, mặt đất giống như biến thành bùn nhão, bắn thẳng lên trời.

“Một phép khống chế hệ Thổ, có thể khiến mặt đất trở nên mềm nhưng rất dai, không khác gì đầm lầy cả!”

Ma pháp sư đấu pháp, thật sự có nhiều chỗ đặc biệt mà võ giả không có, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Đột nhiên bên trái vang lên tiếng kêu la, theo đó một thanh niên da ngăm đen, dáng người rắn chắc đang xé mở vòng vây, mà sau hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, kiếm chém đến đâu là có người bị đánh bay đến đó.

“Anh Thành, chị Thanh Hoa đến rồi! Sợ gì đám người này nữa?”

Trần Phong cười ha ha, lực lượng túc sích từ nãy đến giờ bùng nổ, một chưởng cách không đánh ra, lập tức đánh bay một tên Nội cương trung kì.

“Tên kia thật mạnh, may mà có Thanh Hoa đến giúp, không chắc anh đã bị hắn đánh gục rồi!”

Thành bước lại chỗ bọn hắn, một tay cao một tay thấp, chắc lúc chiến đấu với tên kia bị thương.

“Thằng kia, có giỏi thì đứng lại!”

Lê Bá Long ầm ầm lao đến, Cương khí vờn quanh thân, hóa thành từng lớp giáp bảo vệ, cơ bắp cuồn cuộn, khiến hắn tựa như một con trâu mộng, đi đến đâu càn quét đến đó.

“Một chọi một, ta thua ngươi! Nhưng bây giờ ngươi dám lại đây, ta sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất, bố mẹ cũng không nhận ra!” Thành ngoắc ngoắc ngón tay, lộ vẻ khiêu khích. Mà tên kia cũng cười lạnh, dừng lại một chút, thanh âm ồm ồm vang lên:

“Khích tướng? Vô dụng, tuy ta nhiều cơ bắp nhưng cũng không đồng nghĩa với việc không có não. Các ngươi đã hình thành một tổ đội tương đối hoàn chỉnh, dù là Ngoại cương cấp xông vào cũng sẽ bị đánh gục, huống hồ ta.”

Ánh Nguyệt ghé sát Trần Phong, thì thầm:

“Anh ta trông....ngu ngu vậy mà lại thông minh nhỉ.”

Trần Phong gật đầu, đáp:

“Là thiên tài đứng đầu một thành, tuy đầy kiêu ngạo nhưng chắc chắn không ai là kẻ ngu ngốc. Hắn ta thường lấy vẻ thô bạo của mình để che dấu đi sự thông minh, là nhân vật đáng gờm.”

Vừa nói, hắn vừa kéo tay Hà My, Ánh Nguyệt lại một chỗ.

“Bây giờ cao thủ trẻ tuổi hai thành sẽ ra tay với chúng ta. Bọn họ mỗi cá nhân đều rất mạnh, nhưng chúng ta lập thành tổ đội, sức mạnh đã đạt đến Ngoại cương rồi. Việc cần làm bây giờ đó là phân chia nhiệm vụ. Hà My, em đối phó tên Ma pháp sư kia. Ánh Nguyệt, cậu chú ý một chút, thấy tên nào bị thương rồi thì nhớ đánh hắn gục luôn. Anh Thành, anh chú ý tên Bá Long kia nhé. Còn chị Thanh Hoa, chị hỗ trợ anh ấy. Còn....”

Hắn cao giọng, quát:

“Lê Nghĩa, chúng ta cùng ở trong một học viện. Bây giờ nhìn chúng ta bị vây công, các ngươi thật sự không thấy hổ thẹn sao?”

Lê Nghĩa, Trần Lâm cùng mấy người khác nghe bọn hắn nói vật cũng chột dạ, nhất thời không biết làm thế nào. Lê Nghĩa suy nghĩ chốc lát, trầm giọng nói:

“Trần Lâm, ta biết ngươi có thù oán với Trần Phong, nhưng hiện tại bọn hắn đã bị mấy tên kia giải quyết, sớm muộn cũng đến chúng ta. Bởi vậy, ta thật mong ngươi giúp họ.”

Trần Lâm cười lạnh, đang định đáp trả thì Lê Nghĩa đã lao về phía trước, gia nhập vào nhóm Trần Phong.

“Mẹ nó, xem như lần này ta chịu thiệt. Lê Nghĩa nói đúng, hai thành kia vốn muốn cướp đoạt tài nguyên của thành ta, bởi vậy mới có liên minh này. Ta đứng đây rồi sớm muộn cũng no đòn, chi bằng cứu hắn, cũng như là cứu mình.”

Nghĩ vậy hắn cũng chạy đi, khiến những người xung quanh cũng chạy theo.

“Học viên của thành Minh Dương đều ở đây? Tốt lắm. Bọn ta nếu lần này đánh bại các ngươi thì các ngươi sẽ triệt để bị hạ cấp, không còn là một tòa thành nữa!”

Một tên cao thủ Nội cương hậu kì cười vang, chỉ tay về nhóm người Trần Phong:

“Chiến!”

Trần Phong vỗ vai Lê Nghĩa, lại vỗ vai Trần Lâm, cười nhẹ, rồi đột nhiên gầm lên:

“Chiến! Vì thành Minh Dương, vì danh dự, vì tài nguyên, Chiến!

“Chiến!”

Hai bên hai mắt đỏ bừng, nhao nhao rút ra Bảo khí. Bọn hắn không phải là những học viên sống trong học viện, được nuôi nấng, được bảo bọc nữa. Đây là chiến đấu giữa các võ giả với nhau, sống hay chết tùy thuộc vào số trời!

Keng keng keng

Tiếng kim loại va chạm chát chúa, tiếng hò hét rung trời, tiếng kêu đau đớn vang vọng, tất cả hòa quyện với nhau thành một thứ âm thanh thật đặc biệt.

Âm thanh của chiến trường.

Trần Phong cũng chiến ý bốc lên váng cả đầu, một quyền vỗ ra lập tức đánh bay một người, một chưởng nện ra liền có người nằm bẹp xuống. Hắn như là một Long thần, quanh thân Long khí hóa thành giao long gào thét, đỉnh đầu lơ lửng từng quả cầu lửa, sẵn sàng bắn tới đối thủ. Hắn chiến lực đã đạt đến Nội cương đỉnh, một mình hắn có thể chiến được cùng lúc bốn năm người mà cũng không bị thua. Chân khí lại hùng hậu đến mức kinh người, như vô cùng vô tận, phảng phất như trong thân thể hắn chất chứa một đại dương Chân khí vậy.

Trên thân hắn vang lên từng tiếng răng rắc không rõ, tựa như có thì đó vỡ ra, mà theo đó Long khí xung quanh bị hắn hấp thu, bổ sung năng lượng, thể lực,....

Thân thể hắn ngày càng biến đối, da không còn là da người mà hóa thành vảy cứng như vảy rồng, trên đầu xuất hiện hai bọc thịt, sau lưng cũng gồ lên hai bọc thịt, như có thứ gì đó muốn chui ra. Bàn tay hóa khô cứng, móng tay dần dài ra, trông vừa giống vuốt rồng lại vừa giống chân chim, trông rất kì lạ. Mà theo đó khả năng tấn công cùng phòng ngự của hắn cũng tăng lên một mảng lớn, không kém gì cao thủ Ngoại cương!

Những người còn lại cũng không dễ dàng như Trần Phong, Thành yếu hơn Lê Bá Long một đoạn, bởi vậy luôn bị hắn ta đè đánh, Lê Nghĩa thì cũng không giúp ích được nhiều, chỉ chặn lại một tên Nội cương hậu kì, nhưng cũng đang bị kẻ địch đánh cho lùi lại liên tục. Những người còn lại hầu hết bị vây công, may mà bọn họ vẫn giữ vững đội hình, nếu không bị đám người đánh gục từ lâu rồi. Bọn hắn đông người hơn, mỗi người thực lực cũng cao hơn bọn họ một đoạn, thật sự là khó khăn vô cùng.

Bỗng từ đâu một bóng người bay đến, đập thẳng vào chiến trường, chấn cho mọi người xung quanh lui lại.

Triệu Hảo!

Trần Phong kinh hãi kêu lên, Triệu Hảo đánh với Phạm Việt một trận, nhanh như vậy đã bại trận rồi? Dù là Trần Phong cũng không dám chắc mình có thể thắng gã trong thời gian như vậy.

Hắn ta chậm rãi đứng dậy, đột nhiên phun ra một ngụm máu, cười thảm:

“Thiên tài mạnh nhất trong ba thành đây sao? Thực lực thật khủng khiếp.”

Phạm Việt từ xa đi tới, lắc đầu đáp:

“Ngươi cũng rất mạnh. Ta thắng ngươi cũng do có võ kỹ cao cấp hơn mà thôi. Nếu ngươi có thầy giỏi truyền thủ, thành tựu có lẽ cũng không kém ta.”

“Thua là thua, ta cũng không cãi cùn. Ngươi xứng đáng với danh xưng đó.”

Triệu Hảo lấy ra một viên đan dược, ăn vào. Dược lực khiến vết thương hắn đỡ một chút. Trên người hắn lúc này có rất nhiều vết kiếm, nhưng không có vết nào chí mạng. Hiển nhiên Phạm Việt đã nương tay, nếu không có lẽ Triệu Hảo cũng không cầm cự được đến bây giờ.

Hết chương 157

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.