Nam Việt Đế Vương

Chương 116: Chương 116: Mở bí cảnh




Trần Phong cũng đeo một vòng dây chuyền, lập tức cảm thấy thân thể mình được bao phủ bởi một luồng Ma pháp, sau đó những luồng ma pháp này sẽ tiến vào cơ thể hắ, cường hoá về cả thể lực lẫn Huyết khí!

“Mạnh lên khoảng một phần, cộng với Việt võ đạo có thể tăng một phần nữa, tức là thực lực ta sẽ tăng thêm hai phần. Như vậy cũng khá ổn rồi.”

Quang Minh sau khi đeo vào cũng vui mừng nói:

“Quả nhiên là Ma pháp sư, có nhiều món đồ thật kì lạ. Thế này thì chúng ta còn sợ gì nữa?”

Ma pháp sư là như vậy, ở Đông Phương đại lục này chủ yếu mang tính chất hỗ trợ, đương nhiên không kể đến các Ma pháp sư chuyên về tấn công. Những người này có thể sử dụng Pháp thuật ở quy mô lớn, có thể càn quét cả một đội quân! Chỉ là các Ma pháp sư ở mức cao cấp hay Đại Ma pháp sư mới có trình độ như vậy. Chỉ có ở Tây Phương ma pháp đại lục thì năng lực của ma pháp sư mới có sự khác biệt rõ ràng, thậm chí sinh ra một số người như Ma pháp sư cận chiến, chiến lực không kém võ giả-Linh giả cùng cảnh giới một chút nào, thậm chí còn mạnh hơn.

Mọi người lần nữa cùng nhau luyện tập, ngày càng ăn ý, mơ hồ hình thành một tổ đội cực mạnh!

Một tuần sau...

Ngày hôm nay chính là ngày trọng đại nhất của thành Minh Dương, sự kiện 10 năm mới có một lần, Minh Dương bí cảnh mở ra! Võ giả từ khắp nơi chen chúc nhau tập trung đến địa điểm đã được thông báo, mặc dù họ không có tư cách tiến vào nhưng vẫn hiếu kì muốn đi xem một lần cho biết. Nơi tập trung là một quảng trường phía Tây Nam thành Minh Dương, gần với Thanh Long Giang.Nhìn dòng người từ khắp nơi ầm ầm đổ về mà Trần Phong phải thở dài, không ngờ võ giả thành Minh Dương lại đông đến như vậy!

“Bọn họ đến rồi!” Không biết ai là người hô lên, sau đó mọi người cùng nhìn. Phía xa xa là ba đội ngũ đang rất nhanh chạy tới, dựa vào hiểu biết của mình mà Trần Phong cũng biết được họ là ai. Đây là đội ngũ của Tam gia, thực lực cực kì mạnh mẽ, mỗi nhóm đều có một ông lão dẫn đầu, khí tức khá là kì quái.

Trần Phong quay sang hỏi Ánh Nguyệt, mới biết được. Hoá ra ba ông lão kia là Chuyển Linh cảnh đại cao thủ của ba gia tộc, tiếp theo mỗi nhóm đều có hai Khai Huyệt cao thủ khác, tiếp nữa là ba cao thủ Ngoại cương cảnh, mà Nội cương thì chỉ có một người, Tụ khí 3 người tổng cộng là chín chỉ tiêu.

“Này, tôi nhớ là ba gia tộc này đều được phân mỗi bên mười chỉ tiêu mà?” Hắn hỏi Ánh Nguyệt.

Cô nàng cười một tiếng, đáp:

“Cậu ngốc thế, chẳng lẽ mấy vị Linh giả kia không tham gia sao?”

Trần Phong à một tiếng, lúc này mới hiểu ra.

Tiếp theo là Thợ săn công hội cùng bốn bang kia cùng đến, sau đó là các gia tộc nhỏ cùng tán tu. Họ đương nhiên vẫn chia theo quy luật trên, có vài cao thủ từ Ngoại cương trở lên nhằm giúp đỡ người trẻ tuổi, thêm nữa là thu hoạch các loại tài nguyên cao cấp hơn.

Đột nhiên từ trên trời vang lên mấy tiếng cười nhẹ, cùng lúc đó là hai cái bóng khổng lồ bay tới, che khuất cả một góc quảng trường. Cái bóng thứ nhất hoá thành hình dáng một con trâu mộng, có thể cho trăm người đứng trên lưng nó, cái bóng thứ hai lại là vòi rồng khổng lồ, khí thế thậm chí còn mạnh hơn con trâu mộng kia!

“Kia là....”

“Người của thành Tương Phong cùng thành Quỳ Dương! “

Mọi người ở phía dưới nhao nhao cả lên, ánh mắt hâm mộ nhìn hai thân hình đồ sộ lơ lửng trên bầu trời.

Bên thành Minh Dương cũng không chịu yếu thế, lập tức có mấy vị Linh giả lao lên. Dẫn đầu là ông lão thủ hộ học viện kia, Chân Linh cảnh cường giả, tiếp theo là ba lão tổ của ba gia tộc, Huyễn Linh cảnh Linh giả, tiếp nữa là bốn vị Linh giả khác, chắc là Linh giả ẩn thân trong thành Minh Dương.

“Xem ra mọi người cũng đến rồi, chúng ta cũng chuẩn bị là vừa.”

Đột nhiên hai cái bóng kia chầm chậm rơi xuống, sau đó từ mỗi cái bóng bước ra một trăm võ giả, khí thế cực kì mạnh mẽ.

“Mạnh thật! Quả nhiên vượt xa thành Minh Dương chúng ta!”

Trần Phong đã nghe qua về hai thành phố kia, nhưng nghe cùng nhìn thấy là một chuyện khác. Bằng cảm nhận Linh thể của hắn, hắn có thể thấy được bên kia có đến hơn mười Linh giả! Vậy nó có ý nghĩa gì? Đó là hai thành này thực lực cực kì khủng bố, số lượng Linh giả cũng phải đến hai mươi người. Bởi vậy họ mới dám để một lúc mười vị Linh giả cùng đi. Nhìn sang thành Minh Dương, cả thành tổng cộng chỉ có tám chín vị Linh giả, hoàn toàn thua xa.

Dẫn đầu thành Tương Phong là một ông lão râu dài đến ngực, mái tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt thâm thuý không gì sánh được, khí thế thì không cần nói, quả thực là vô địch! Dẫn đầu thành Quỳ Dương là một người đàn ông trung niên có thân hình cường tráng, da ngăm đen, khiến người ta cảm thấy đây như một con trâu mộng vậy.

“Ha ha, không ngờ mười năm lại qua nhanh như vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Ông lão thủ hộ học viện lên tiếng, bắt tay hai vị Linh giả kia, mà hai người kia cũng rất lễ độ, dáng vẻ cực kì tôn trọng, không phải vì lão thuộc một thành yếu như thành Minh Dương mà khinh thường.

“Lão Hồng, lão vẫn còn khoẻ nhỉ?”

Người đàn ông trung niên kia cười nói, bàn tay cường tráng của hắn vỗ lên lưng ông lão thủ hộ học viện liên tục, khiến người ta đổ mồ hôi lạnh sợ thân thể gầy còm ấy không đỡ nổi cú va chạm đó.

Hoá ra ông lão thủ hộ học viện tên là Hồng, Hồng lão nghe gã nói vậy cũng cười to, nói:

“Khoẻ chứ, nhưng làm sao so được với con trâu mộng nhà ngươi? Đúng không Nguyễn Thành Sửu?”

Nói rồi lão lại quay sang cúi đầu chào ông lão tóc trắng kia, cung kính nói:

“Ngài càng ngày càng khoẻ ra, chắc sắp đột phá rồi??”

Ông lão kia nhướn mày lên một chút, sau đó gật đầu, cũng không nói gì. Nhưng hai người Sửu, Hồng cũng không hề tức giận, bởi họ biết tính tình ông lão này luôn như vậy, ít nói, trầm tính.

Trong lúc mấy vị Linh giả đang chuyện trò với nhau thì ở chỗ khác những võ giả của ba Thành cũng gặp mặt, trao đổi với nhau. Mà bọn người Trần Phong rất nhanh cũng phát hiện ra những mục tiêu cần chú ý.

Viện trưởng lúc này trở thành người giới thiệu, chỉ về phía một thanh niên mặc áo trắng, quần dài, tóc cũng dài, sau lưng đeo một thanh kiếm.

“Kia là Phạm Anh Việt, thiên tài của thành Tương Phong, mười tám tuổi, hắn ta chính là nhân tài tuyệt đỉnh nhất trong cả ba thành phố ta, chỉ riêng cảnh giới đã là Nội cương trung kì, còn chiến lực.....Nghe nói cách đây một tháng, hắn đã đánh bại được cao thủ Nội cương hậu kì! Hắn am hiểu nhất là kiếm pháp, nghe nói kiếm pháp của hắn cũng là võ kỹ đỉnh cấp, nhưng lại bị hắn luyện đến mức độ viên mãn! Tên nhóc này là một Linh thể, cấp bậc thì không rõ, nhưng hệ là Phong hệ “

Nghe đến đây ai nấy đều biến sắc, ngay cả Triệu Hảo vốn kiêu ngạo cũng nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nọ

“Phạm Anh Việt, ta nhớ rồi!”

Viện trưởng lại chỉ sang một người khác, người này cởi trần, làn da ngăm đen, từng thớ cơ nổi cuồn cuộn trên thân thể hắn khiến hắn trông cực kì mạnh mẽ:

“Còn tên nhóc người toàn cơ kia là Lê Bá Long, 18 tuổi, Nội cương trung kì võ giả, chuyên tu thân thể, am hiểu phòng ngự. Lực phòng ngự của hắn quả thật vô địch, hắn từng bị một cao thủ Nội cương đỉnh cao đuổi theo nhưng vẫn không giết nổi! Nghe nói hắn ta là Linh thể nhất tinh đỉnh cao, hệ là Thổ hệ!”

Thành nhìn hắn một lúc lâu, trong ánh mắt tràn đầy chiến ý.

“Lê Bá Long, để xem chúng ta ai mới là kẻ mạnh hơn!”

Viện trưởng lại chỉ sang hai người khác, phân biệt là một nam một nữ:

“Nhìn thấy cô bé kia không, Đỗ Tuyết Lan, Ma pháp sư nghiệp dư cấp 3, 17tuổi, giỏi về khống chế. Còn cậu nhóc kia cũng là Ma pháp sư, cũng là cấp 3, 17 tuổi, Lô Văn Muôn, người dân tộc Thái, giỏi về công kích.”

Bọn hắn chăm chú nhìn về phía hai người này. Thiếu nữ kia thì miễn chê, môi đỏ hồng hào, da trắng như tuyết, dáng người thon gọn, tóc đen dài như suối, người bận một bộ váy xanh nhạt, trông thật xinh đẹp dễ thương. Thiếu niên kia thì đeo một cặp kính, mặc một bộ áo bào của ma pháp sư, tay cầm một cây gậy phép, dáng vẻ cực kì cao ngạo.

“Đó là những người có thể đánh bại các ngươi, ta đã giới thiệu qua. Còn những kẻ khác thực lực cũng không kém, đều sánh ngang các ngươi, hãy cẩn thận.”

Mà trong lúc bọn hắn tìm hiểu quan sát những người kia thì bọn họ cũng vậy, âm thầm đánh giá bọn họ.

“Trong nhân tài của học viện Minh Dương thì có Triệu Hảo, Thành, Trần Lâm, Thanh Hoa, Quang Minh là các ngươi cần phải lưu ý. Bọn hắn đều có chiến lực Nội cương cảnh, không thể khinh thường. Nhất là tên Thành kia, hắn ta là Linh thể nhất tinh đỉnh, chiến lực cực mạnh, Tụ khí đỉnh cao đã có thể chiến Nội cương!”

Một giáo viên dẫn đường cảnh cáo bọn hắn, lập tức có người cười lớn:

“Thầy quá lo rồi, thành Minh Dương 10 năm trước cũng không thể so với thành Quỳ Dương, nói gì là so với thành Tương Phong ta? Mà bây giờ thành Minh Dương càng kém xa trước kia, ngay cả một người đạt đến Nội cương trung kì cũng không có?”

Thiếu niên này cũng không nói sai, trong ba thành ở cực Tây Phủ Nghệ An thì thành Minh Dương gần như luôn xếp hạng bét, còn thành Tương Phong thì đa phần là hạng nhất. Bởi vậy hắn kiêu ngạo cũng là chuyện thường. Không chỉ có hắn mà đa phần học viên ở đây đều nghĩ như vậy.

Giáo viên này cầm viên phấn ném thẳng vào mặt gã, hung dữ nói:

“Ăn nói lung tung. Nếu vào đó mà trò để thua bọn hắn thì ta sẽ phạt mười roi, à không, một trăm roi!”

Thiếu niên này nghe vậy liền rụt đầu, nhưng trong lòng cũng không quá bận tâm. Hắn cũng là Tụ khí đỉnh cao võ giả, chiến lực rất mạnh, tự tin trừ Nội cương cao thủ ra thì khó có người đánh bại được hắn.

Giáo viên này cũng đành thở dài, biết doạ thế thôi chứ chẳng có mấy tác dụng. Người trẻ tuổi là vậy, luôn cho mình là nhất, là đúng, hiếm khi nhận mình kém cỏi. Đến khi thất bại rồi mới biết:

“ Khiêm tốn bao nhiêu vẫn thấy thiếu.

Tự kiêu một chút đã thấy thừa.”

Ở đây có nhiều võ giả như vậy, mỗi người đều là tâm khí cao ngạo, bởi vậy một chuyện hiển nhiên xảy ra: xô xát. Võ giả A tìm võ giả B để khoe kĩ năng của mình, võ giả C thấy vậy liền cười lạnh, võ giả A tức giận thách thức võ giả C, võ giả D bạn của C hò hét thách A đánh thắng C, và cuối cùng A thua, vậy là A gọi E giúp đỡ, E đánh gục C. C tức quá gọi F..... Và như vậy liền xảy ra xô xát.

Lúc này hai nhóm người thuộc thành Quỳ Dương và thành Minh Dương đang đối đầu nhau, giương cung bạt kiếm, hung khí ngập trời.Những người này đều là Tụ khí cấp, số ít là Nội cương cấp, bởi vậy những người ở trên đều ít quan tâm bọn hắn, chỉ cần không xảy ra đổ máu thì bọn họ sẽ không quan tâm. Dù sao võ giả mà, việc xô xát là không thể tránh khỏi. Hơn nữa những việc xô xát này xem ra như tìm hiểu lẫn nhau để biết thực lực của đối phương, tính ra cũng là tốt.

Hết chương 116

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.