Văn Đức phủi hai tay, chậm rãi đứng dậy, nói:
“Em gái nói đúng lắm. Hắn ta không phải là những người như chúng ta có thể chọc nổi. Đương nhiên, nếu chúng ta đoạt được cơ duyên ở trong đây thì khác.”
Hắn lộ ra vẻ hưng phấn khó có được, từ bên hông rút ra hai thanh kiếm ngắn, chém thẳng đến lũ chuột đang kéo đến.
“Trò chuyện thì để sau đi, giờ chúng ta phải cản bọn này lại đã.”
Bốn người bọn hắn tả xung hữu đột, dùng toàn lực chém giết. Tuy nhiên bọn hắn vẫn phải lùi lại, dù sao lũ chuột này thật sự quá đông, khó có thể cản lại.
“Cẩn thận, có Yêu Chuột cấp bốn!”
Một người đột nhiên hét lên, sau đó lập tức bỏ chạy thục mạng, chẳng màng quan tâm đến ruộng lúa nữa.
Quả nhiên ở giữa bầy chuột có năm sáu con thật lớn, thân thể to như một con lợn rừng, sống lưng mọc lên một dãy xương nhọn, bốn chân mang móng vuốt sắc nhọn, hai mắt đỏ như máu, cực kì hung tàn.
“Chết!”
Vị Khai Huyệt cao thủ thấy vậy liền biến sắc, mặc cho đám chuột đang vây quanh mình, lập tức thủ thế, sau đó từ lòng bàn tay hắn bắn ra năm luồng đao khí, mỗi đạo đều thô to như bắp đùi, nói đao khí không bằng nói là cột khí!
Năm luồng đao khí bắn ra, tốc độ nhanh đến khủng bố, hơn nữa cực kì sắc bén, phút chốc đã chém giết không biết bao nhiêu con chuột, hơn nữa tốc độ không hề giảm mà vẫn nhắm đến năm con chuột cấp bốn kia.
Năm con chuột kia hiển nhiên khác mấy con còn lại rất nhiều, cái miệng nó mở ra, lộ một hàm răng nhọn hoắt, đột nhiên kêu chiiii một tiếng dài, đem năm luồng đao khí kia hút vào miệng!
Năm luồng đao khí kia đáng sợ bậc nào, dù là sắt thép trước mặt nó cũng không khác gì bã đậu, bị chém nát bét, nhưng bây giờ bọn nó lại dám nuốt vào người!
Chiiii
Năm con chuột hô lên, lập tức cả bầy chuột bốn phương đột nhiên ngưng tụ lại, cả bầy nhắm thẳng đến vị trí của vị Khai Huyệt cao thủ nọ.
“Nguy rồi, bọn này không ngờ lại mạnh như vậy, năm con này thậm chí sắp đột phá, trở thành yêu thú cấp năm rồi! Ta bây giờ mở ra được ba huyệt, tuy rằng có thể chém giết được năm con này, nhưng sau đó sẽ chôn thây trong chuột triều! Không được!”
Hắn ta gầm lên, quát lớn:
“Mọi người, mau giúp tôi.”
Hắn không kịp nói tiếp thì đám chuột đã bao phủ, đem cơ thể hắn nhấn chìm!
“Mau đi giúp ngài ấy!”
“Nếu ngài ấy chết, chúng ta cũng không yên lành.”
Mấy tên cao thủ Ngoại cương cùng Nội cương đỉnh đồng tâm hiệp lực, tất cả chạy lại cứu người nọ. Nhưng dưới sự chỉ huy của năm con chuột kia thì bọn chuột tấn công rất bài bản, khiến mọi người khó lòng tiếp cận nổi.
“Chúng ta cũng lên thôi.”
Trần Phong nắm chặt búa cùng liềm trong tay, một bước chạy lên trước. Đây có lẽ là trận chiến cuối cùng, bởi nếu vị cao thủ Khai Huyệt kia mà chết thì bọn họ hoàn toàn chống không lại được chuột triều.
Hơn mười người còn sót lại đồng thời tiến công, đem bầy chuột chém giết liên tục.
Đột nhiên từ trong bầy chuột đen kịt kia một cục thịt to bự bắn ra, đó là một trong năm con chuột kia. Trên người nó có một vết thủng to bằng nắm đấm, trên đó vẫn có thể thấy được Cương khí liên tục di chuyển, tán xạ ra bốn phía. Rõ ràng vị Khai Huyệt kia vẫn còn chưa chết, vẫn đang cố gắng chống cự.
Bành
Một cục thịt thứ hai bắn ra, trên người có một cái động lớn, mà cái miệng đầy răng sắc nhọn, trên đó không ngờ lại là một miếng thịt người, máu chảy đỏ lòm!
“Ngài ấy sắp không xong rồi.”
Văn Đức trầm giọng nói, thanh kiếm trong tay múa nhanh hơn, đột nhiên bứt ra khỏi vòng chiến. Mà những người còn lại hiển nhiên cũng thấy điều này, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp. Bị sóng chuột vây quét, dù cao thủ như người nọ cũng muốn ngã xuống rồi.
Quả nhiên một lúc sau đám chuột tản ra, mà vị cao thủ kia đã biến mất không một dấu vết.
“Khai Huyệt cấp cao thủ, không ngờ lại chết ở nơi đây....”
Một người vẻ mặt thẫn thờ, đắng chát nói. Khai Huyệt cao thủ, với Tây Phủ Tam thành bọn hắn đã có thể xem là lực lượng trụ cột, mỗi người đều là tài nguyên cực quý giá. Nhưng bây giờ lại chết rồi.
Mà theo cái chết của người nọ thì đám chuột cũng chậm rãi rút đi, để lại một cánh đồng hoang tàn, khô cằn, chỉ còn sót lại mấy khóm lúa mà thôi. Bọn hắn kiểm kê lại số lượng, rốt cục chỉ có bốn người hợp cách. Đó là Trần Phong, Văn Đức, một ông chú ngoài ba mươi là cao thủ Nội cương đỉnh với một người tầm bốn mươi là Ngoại cương cấp.
“Các ngươi đã hoàn thành vòng khảo hạch này. Rất tốt, ta có thứ này sẽ ban thưởng cho các ngươi.”
Âm thanh vị Linh giả kia vang lên, sau đó từ trên trời, tám luồng sáng bắn xuống, chiếu vào những người ở đây. Theo những cột sáng này thì mọi người đều cảm thấy cơ thể mình có chút gì đó khác biệt, giống như được cải tạo lại vậy, bây giờ có le không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng sau này chắc chắn sẽ khiến con đường tu luyện của bọn hắn dễ dàng hơn rất nhiều.
“Còn bốn người hoàn thành nhiệm vụ, đi theo ta.”
Một cánh cổng không gian mở ra, đem bốn người Trần Phong nuốt vào. Rất nhanh bọn hắn liền phát hiện mình đang ở trong một không gian khác, nơi đây là một căn phòng lớn, à không, chính xác là một tòa mộ địa. Mà phía giữa trung tâm là một cái quan tài bằng đá, xung quanh khắc hình một đầu Thanh Long giương nanh múa vuốt. Mà trên quan tài là một ông lão. Ông ta già lắm, già cực kì, mái tóc bạc trắng, da nhăn nheo đồi mồi, toàn thân chỉ còn lấy da bọc xương.
“Ta cũng không muốn lắm lời, bởi thời gian của ta sắp hết rồi. Ta trước khi chết muốn để lại truyền thừa, mong người sau có thể kế thừa, không để nó đoạn tuyệt mất.”
Cái xác khô kia nói, thanh âm cho thấy lão hiển nhiên đã rất yếu ớt.
“Truyền thừa của ta, không hề đơn giản. Kẻ nào nhận nó rồi thì sẽ phải mang trên thân mình một trọng trách, đó chính là chống lại kẻ đã giết ta!”
Một lời này dọa cho bốn người bọn hắn ngây người. Kẻ đã giết được Linh giả cấp bậc như người này, hiển nhiên cũng là Linh giả, thậm chí đã là Linh giả bậc trung rồi. Chỉ vì một truyền thừa mà chọc giận kẻ địch như vậy, có đáng hay không?
Bốn người bọn họ suy nghĩ lung lắm, rồi đột nhiên hai người bước lên trước, vái một cái rồi nóia:
“Con lá gan nhỏ, không dám đảm đương trọng trách cao cả này, mong ngài hiểu cho.”
Chỉ còn hai người Trần Phong cùng Văn Đức bốn mắt nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương sự dò hỏi, không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng.
“Ta đã hiểu rồi. Thôi, các ngươi đi đi.”
Nói xong một vầng sáng hiện ra, đem hai người nọ hút vào. Mà lúc này ông lão đột nhiên ngẩng đầu lên, thều thào nói:
“Còn hai ngươi, đáng lẽ phải tổ chức mấy thử thách nữa, nhưng Linh hồn ta đã sắp tan rã, về chầu trời rồi. Ở đây ta có mấy cái truyền thừa, các ngươi tùy ý chọn một cái đi.”
Xung quanh bọn hắn xuất hiện năm điểm sáng, bên trong là thứ gì không rõ. Có lẽ đây là những sở học lúc vị Linh giả này còn sống, nay tách ra để bọn hắn chọn lựa.
“Ta chọn cái này!”
Văn Đức suy nghĩ một chút rồi đột nhiên cắn răng, nhảy phốc lên, nắm lấy một điểm sáng. Lập tức luồng sáng bao phủ thân thể hắn, hóa thành một lớp màng như trứng gà.
“Ngài ấy đã chia ra thế này, ý muốn nói thực lực lúc này không quan trọng nữa, mà quan trọng là vận khí, vận may. Thôi thì tùy duyên vậy.”
Trần Phong cũng nhanh chóng chộp lấy một điểm sáng màu đỏ. Luồng sáng vây hắn lại, sau đó hắn gặp lại vị Linh giả nọ. Ông ta lúc này đứng thẳng, cặp mắt hé mở nhìn hắn, thều thào nói:
“Ta chờ không biết bao lâu, rốt cục ngươi tới rồi.”
Trần Phong cực kì ngạc nhiên, ý ông ta là gì? Hắn liền hỏi:
“Thưa ngài, không biết ý ngài là sao ạ?”
“Năm xưa lúc ta đến nơi đây trấn thủ theo lệnh của Quang Trung Đại Đế, thánh thượng đã nói với ta rằng sẽ có một người đến tìm gặp ta, và người đó rất đặc biệt. Quả nhiên là rất đặc biệt a.”
Ông lão vừa ho vừa nói, đột nhiên điểm một chỉ vào mi tâm của mình, sau đó chậm rãi lấy ra một ngọn lửa.
“Năm đó ngài ấy đã trao ta đóa Linh Hỏa này, muốn ta đem nó tặng cho ngươi. Ngươi hãy nhận lấy đi.”
Ông lão cánh tay run run đưa về phía hắn, ngọn lửa nhỏ chậm rãi lơ lửng trước mặt hắn. Trần Phong nuốt nước bọt, tiếp lấy ngọn lửa. Ngọn lửa này rất kì lạ, nếu nhìn kĩ có thể thấy bên trong nó có hư ảnh một quả trứng, không biết là trứng gì. Nhiệt độ của nó cũng không cao như Trần Phong nghĩ, trái lại rất bình thường, không giống một đóa Linh Hỏa chút nào.
“Ngươi bây giờ chưa hiểu, nhưng sau này sẽ hiểu. Trời ạ, thật đẹp. Không ngờ ta sẽ có một ngày thấy được dị tượng như thế này.”
Ông lão cười phá lên, cái miệng móm mém nay giãn ra, để lộ hàm răng đã mất gần hết. Hai mắt ông ta lộ rõ vẻ sùng kính, tựa như thấy được vị vua của mình vậy.
“Chuyện này rốt cục là sao. Quang Trung Đại Đế tại sao lại liên quan đến chuyện này? Sao ngài ấy biết ta đến đây để tặng đóa Linh Hỏa này. Liệu có phải nhầm người hay không?”
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì thân thể vị Linh giả kia cũng chậm rãi vỡ nát, tiêu tán, hóa thành từng chùm sáng bay lên trời. Đến khi toàn bộ thân thể ông ấy hóa thành chùm sáng thì một tiếng nổ ầm vang lên, cùng với đó là Trần Phong cảm thấy hai tai ù đặc một mảnh, hai mắt cũng tối sầm.Đến khi ổn định trở lại thì hắn mới nhận ra đã trở lại tòa thành, còn bí cảnh kia cũng chậm rãi sụp đổ, hóa thành một đống tro tàn.
Văn Đức cũng bị truyền tống ra, lúc này hắn đang đứng bên cạnh Trần Phong, nhìn vẻ mặt là biết hắn thu hoạch được không ít.
“Trần Phong, chắc em cũng nhận được một truyền thừa của vị Linh giả đó đúng không?”
Hắn dò hỏi, mà Trần Phong khẽ nhíu mày một chút, đáp:
“Đúng thế, vị Linh giả này thần thông quảng đại, sở học tinh thâm, dù chỉ một truyền thừa của ngài ấy thôi cũng đủ để chúng ta tu đến Linh cảnh rồi. Nếu học nhiều truyền thừa chưa chắc đã tốt, tạp mà không tinh.”
Hắn nói như vậy nhằm thức tỉnh Anh Đức, bởi hắn nghe đực trong giọng của người này sự tò mò cùng ham muốn, nếu không cẩn thận có thể bị hă giết không biết lúc nào. Dù sao việc giết người đoạt bảo không phải không có xảy ra.
“Đúng vậy, chúng ta cứ nghiên cứu tốt một loại truyền thừa này là đủ rồi, như vậy có thể thay ngài ấy lưu giữ nó, không để cho nó bị mất đi.”
Tên kia có thể trở thành một trong những người trẻ tuổi giỏi nhất thì hiển nhiên hắn ta cũng không phải tay vừa, vừa nghe đã hiểu.
Trần Phong thấy thế bèn thở ra một hơi, xem ra trong thời gian tới hắn sẽ tương đối an toàn, còn sau này thì khó nói. Hắn lại nhìn ngó xung quanh, rốt cục phát hiện Ánh Nguyệt cùng Hà My, bởi vậy chào tạm biệt Văn Đức rồi đi thẳng.
“Chú thấy thiếu niên này thế nào?”
Văn Đức quay sang hỏi vị cao thủ Ngoại cương bên cạnh hắn. Người này suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
“Theo chú thì cháu nên làm bạn với người này, bởi nó rất có thể là một người đến từ Đông Phủ mười hai thành!”
“Chú nói có lý. Cậu ta mới xuất hiện được tầm bốn năm tháng nhưng đã có thực lực bậc này, nếu muốn lí giải thì chỉ có cách này mà thôi.”
Vị cao thủ nghe hắn nói vậy liền nở một nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai gã, nói:
“Cháu cũng đừng quá mức thất vọng. Bọn hắn là người Đông Phủ, tài nguyên hơn xa chúng ta, thiên phú cũng xa chúng ta. Nhưng điều đó không đồng nghĩa là cháu sẽ thua bọn hắn, cháu đã có truyền thừa của một vị Linh giả, tương lai còn ở phía trước, đường dài mới biết ngựa hay chưa biết ai thắng ai thua đâu. Huyền Thiên thế giới, thiên tài nhiều vô số kể, nhưng rốt cục có bao nhiêu người có thể tu trở thành cường giả một phương?”
Hết chương 142