Trần Phong sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, cười lạnh, đáp:
“Ngươi nghĩ ta sợ sao? Ngươi nghĩ ta quan tâm đến con bé đó sao?”
Tên kia ánh mắt nhất thời trầm xuống, run run nói:
“Ngươi đừng gạt ta!”
“Cứ thử xem.”
Trần Phong nhún nhún vai, đáp.
Tên kia thấy hắn phản ứng như vậy nhất thời bối rối. Đúng lúc này mi tâm Trần Phong đột nhiên sáng chói, từ đó một tia sáng bắn ra, chia làm hai hướng. Một hướng nhắm tới tên kia, còn một hướng thì bắn về phía Ngoại cương cảnh cao thủ kia. Lúc này lão ta đang vận dụng hết tốc độ để lao tới, hòng đánh chết Trần Phong cùng Thành.
“Á!”
Tên kia vì tâm thần đang đại loạn, cho nên một chiêu này lập tức thành công, Tinh thần hải bị chấn động thật mạnh, suýt nữa vỡ nát! Mà Trần Phong cũng chộp lấy cơ hội này, vận dụng Long bộ, một chiêu Long trảo chộp đến đỉnh đầu của gã, bóp một cái.
Gã lập tức kêu thảm, xương sọ kêu răng rắc, đầu đau như búa bổ. Thấy vậy thì Trần Phong cũng không tàn nhẫn nữa, bèn ném hắn sang một bên.
“Nếu ngươi nghĩ như vậy thì chúc mừng, ngươi đoán đúng rồi. Chẳng qua là không có thưởng!”
“A.”
Hà My cùng Ánh Nguyệt kêu lên một cái, cảm thấy không thể tin nổi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến bây giờ mới hơn ba mươi giây, nhưng bốn vị Tụ khí võ giả đã nằm xuống.
Không chỉ bọn họ mà thiếu niên cùng thanh niên kia cũng há hốc mồm sợ hãi trước sự chuyển biến này.
“Thành, cậu xuất hiện rồi!”
Thanh Hoa mừng rỡ kêu lên, ánh mắt đỏ bừng, cực kì xúc động, nhào lại ôm lấy hắn.
Mà lão già Ngoại cương cảnh kia lúc này đang bị khựng lại, tuy Tinh thần lực công kích của Trần Phong gần như không thể tạo ảnh hưởng cho lão nhưng ít nhất có thể khiến lão bị chậm lại mấy giây. Mà mấy giây này là đủ rồi.
Trần Phong từ trong nhẫn rút ra một phù, trên đó khắc chi chít những dòng chữ kì lạ. Đó là Linh Phù mà hắn lấy được từ Lý Long. Ngày đó hắn sau khi thu nó về thì quên béng mất, không mấy khi sử dụng. Nhưng bây giờ kẻ thù trước mắt quá mạnh, hắn lục tìm hết mọi thứ hòng có thể chống lại, và cuối cùng hắn nhớ đến cái này.
Thấy tờ Linh phù vẻ mặt lão già kia lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, bước chân lập tức dừng lại.
“Linh phù!” Lão dùng ngôn ngữ của Bắc Minh Đế quốc mà lẩm bẩm, sắc mặt lộ rõ vẻ không tin nổi.
Trần Phong chú ý từng cử chỉ của lão, thấy lão ta lộ ra vẻ sợ hãi nên cười lạnh, bắt đầu bập bẹ nói với lão:
“Lùi...nếu không......ta giết....”
Hắn vì mới lướt qua, bởi vậy chỉ có thể nói mấy từ cơ bản. Nhưng lão già kia cũng mơ hồ hiểu được, bởi vậy mà run run lùi lại mấy bước liền.
Mấy tên Tụ khí võ giả còn lại thấy lão lùi lại như vậy thì cũng chẳng dám phản khán nữa, nhanh chóng buông vũ khí xuống, sau đó bắt đầu giơ hai tay lên cao, tỏ rõ ý muốn đầu hàng.
“Anh Thành, mau đi cắt dây trói cho mọi người.”
Trần Phong tay cầm Linh phù, ánh mắt nhìn bao quát tất cả mọi người, chỉ cần có tên nào dám ra tay với bọn họ thì sẽ ngay lập tức kích hoạt Linh phù, đánh tên đó thành cặn bã!
Đám người Thanh Hoa đứng dậy, bóp bóp cổ tay, cũng chuẩn bị sẵn sàng đối phó.
“Thiếu niên, lão phu là người của Bắc Minh Đế Quốc, mong ngươi có thể dĩ hòa vi quý, để chúng ta đi.”
Lão già kia sau một lúc liền bình tĩnh lại, không ngờ lại dùng ngôn ngữ của Nam Việt quốc mà nói, tuy khá khó nghe nhưng Trần Phong vẫn hiểu mơ hồ.
“Nếu lão đã nói như vậy, thì hãy dẫn người của mình đi, bọn ta cũng không muốn gây sự. Căn bản là do các ngươi ra tay trước mà thôi.”
Lão già kia gật gật đầu, vẫy tay. Lập tức mấy tên võ giả còn sống sót nhanh chóng chạy lại bên người lão.
“Đi mau.”
Trần Phong đột nhiên trầm giọng nói, tay phải vung lên đem xác yêu thú kia thu vào Nhẫn không gian, sau đó nhanh chóng lao đi. Mà những người còn lại thấy vậy cũng không hiểu chuyện gì, nhưng vì Trần Phong vừa cứu họ cho nên cũng không tiện phản bác, cũng lục tục thu dọn đồ chạy đi.
“Phong, có chuyện gì sao?”
Ánh Nguyệt chạy song song với hăn thấy nét mặt nghiêm trọng của hắn liền biết có chuyện, bởi vậy mới hỏi.
Hắn gật gật đầu, đáp:
“Tôi cảm nhận được, phía xa xa còn một nhóm người nữa, chắc là cũng thuộc Bắc Minh Đế quốc.”
Còn nữa?
Mọi người nhao nhao cả lên, ngay cả hai vị Nội cương cảnh cao thủ kia cũng hoảng hốt không thôi. Một đội thôi đã đánh cho bọn họ không có sức chống đỡ, huống hồ là hai đội?
“Phải làm sao đây?”
“Cứ đi theo em, em biết một nơi an toàn.”
Hắn chỉ nói đơn giản như vậy, còn mình thì gia tốc chạy đi. Dựa vào Tinh thần lực cường đại, hắn có thể cảm nhận được ở cách đây vài trăm mét có một tổ đội đang lao đến, số người không rõ, nhưng có lẽ cũng không kém đội vừa nãy chút nào.
“Kì quái, tại sao bọn hắn lại tiến vào được Nam Việt Quốc? Chẳng phải phía Tây Phủ Nghệ An có Nam Việt biên quan là nơi đóng quân sao? Chẳng lẽ nó đã bị công phá? Không thể, nếu như vậy thì tin đồn đã lan truyền khắp nơi rồi. Hoặc là.....”
Hắn nheo mắt, thầm nghĩ:
“Có kẻ cố tình để cho bọn chúng có thể vào đây, và chắc chắn là có ý đồ xấu!”
A.
Đột nhiên Thanh Hoa khẽ kêu lên một tiếng, bước đi lảo đảo. Thành thấy vậy liền nhanh chân chạy lại đỡ lấy, thấy vẻ mặt cô nàng rất tệ, mặt xám ngoét, thân thể lạnh run.
“Trúng độc?”
Thành hét lớn, không nói không rằng liền nâng chân của Thanh Hoa lên. Quả nhiên từ chỗ trúng tên nơi bắp đùi có một đám khí đen rất mỏng đang tản ra, chậm rãi thấm vào các cơ quan của cô ấy.
Mà lúc này người thanh niên cao gầy kia cũng kêu lên, quỳ xuống, kêu lên đau đớn:
“Trong tên có độc, hơn nữa còn là loại sau một lúc mới phát tác.”
Thành nghiêm nghị nói, từ trong Nhẫn không gian lấy ra một nắm lá, không biết là lá gì. Hắn đưa lá cho vào mồm nhai một lúc lâu, sau đó đem bã đắp lên đùi Thanh Hoa, lại lấy một cuộn vải ra buộc quanh. Cô nàng sau khi được rịt thuốc nên cơ thể có chút đỡ hơn, vẻ mặt cũng chậm rãi đỏ hồng trở lại.
“Mau rịt thuốc cho mọi người!”
Thành nhanh chóng phân phát lá thuốc cho mọi người. Rất may hai vị Nội cương cảnh cao thủ kia thực lực mạnh mẽ nên độc tính chưa lan được bao nhiêu, cho nên chỉ rịt thuốc một chút cộng thêm Chân khí của bản thân mình liền áp chế độc tố.
Rồi Thành lại lấy thêm mấy chai nước thuốc ra, chậm rãi nâng đầu Thanh Hoa lên rồi bón cho cô ấy.
Nước thuốc đi vào cơ thể được năm phút thì đột nhiên cô nàng liên tục ho khan, rồi đột ngột phun ra một đám chất lỏng màu đen sì, tỏa ra mùi tanh hôi vô cùng. Mà khi người thanh niên cao gầy kia được uống thì cũng có phản ứng tương tự.
“Tôi đoán không sai, đây là độc của một loài yêu thú hệ rắn tên là Nhị thủ xà. Loài rắn này có hai đầu, một đầu có thể phun độc, độc này chuyên làm tê liệt con mồi, để nó có thể ăn thịt. Cái đầu thứ hai lại chuyên môn phun ra chất kịch độc, đủ để giết chết bất kì một võ giả nào từ Ngoại cương cảnh trở xuống, dù là Ngoại cương cảnh bị nó cắn không chết thì cũng bị phế hoàn toàn. Ta xem độc này chắc hắn chia làm tỉ lệ năm một, năm phần chất gây tê liệt cùng một phần chất kịch độc. Độc này chỉ kích phát nếu người trúng độc vận dụng Chân khí.”
“Mà để hóa giải độc này, chỉ cần sử dụng Tán nguyên thảo. Dùng Tán nguyên thảo sẽ khiến Chân khí người dùng bị phân tán, từ đó độc khó có thể lan ra.”
Nghe hắn giải thích như vậy mọi người đều há hốc mồm, không ngờ người thanh niên này lại tài giỏi như vậy, chỉ một loáng đã biết độc này là gì, cách chữa trị ra sao.
“Ha ha, cái này do ta thuở nhỏ hay cùng pố lên rừng, gặp qua không ít dị thú nên cũng hiểu đôi chút. Đi thôi, đã kéo dài quá nhiều thời gian rồi!”
Nói rồi hắn xốc Thanh Hoa lên lưng, sau đó cõng cô ấy chạy đi. Còn thanh niên kia thì được người đàn ông râu xồm xoàm kia cõng đi.
Mọi người lại lục tục chạy đi. Trên đường Hà My lại vận dụng Quang hệ Ma pháp cùng Mộc hệ Ma pháp, liên tục chữa thương cùng phục hồi sức khỏe cho mọi người, khiến sau một lú mọi người đều khôi phục tám chín phần thực lực, ngy cả Thanh Hoa cùng thanh niên kia cũng tỉnh lại, không cần có người cõng nữa, để cho Thành vô cùng tiếc nuối, bởi cảm giác thoải mái đó thật sự là ít gặp nha, nhất là hai cái cái cái mềm mềm cứ áp vào người.
“Dừng lại thôi.” Đột nhiên hai bên rừng mười mấy người lao đến, tất cả đều mặc đồ đen, sau lưng đao kiếm sáng loáng.
“Mọi người, tập trung lại!”
Trần Phong hét lớn, tay rút ra một tấm Linh phù phòng ngừa bất trắc. Còn mọi người thì chia nhau, để Hà My cùng Ánh Nguyệt và thiếu niên kia yếu nhất nên đi vào giữa, Trần Phong cùng người đàn ông râu ria xồm xoàm kia đi đầu, Thành cùng vị Nội cương cao thủ còn lại chặn hậu, Thanh Hoa và người thanh niên cao gầy canh giữ hai bên.
choeng choeng choeng
Tiếng kim loại ma sát vào nhau cực kì ghê tai, cùng với đo là vô số tiếng cười của mấy tên kia vang lên.
“...........”
Đột nhiên một giọng nói trầm trọng vang lên, sau đó đám người kia đột nhiên im lặng. Từ trong đó một người đàn ông đi ra, hắn ở đổ tuổi trung niên, mái tóc còn đen nhánh, khí huyết mạnh mẽ vô cùng.
Hắn đột nhiên thò tay vào cái tay nải, lấy ra một tờ giấy, trông giống y tờ Linh phù của Trần Phong.
“Nguy rồi!”
Mọi người trong lòng cực kì lạnh lẽo, bàn tay run run. Tên kia có Linh phù, tức có thể chống lại Trần Phong. Lá bài tẩy của họ đã mất, còn gì để chống lại?
“Thiếu niên, ta đã nói rồi mà, đừng kiêu ngạo. Ha ha ha!”
Lão già kia cũng từ trong đám người đi ra, lúc này tay lão cầm một thanh đao to lớn, dài cả mét, tưởng chừng chỉ cần lão chém một nhát thì tất cả mọi người ở đây sẽ bị chém thành hai nửa, chết không toàn thây!
Hây a!
Lão hét lớn một tiếng, dồn hết sức bình sinh chém ra một đao. Bởi vì lão là Ngoại cương cảnh cao thủ, Chân khí cực kì hùng mạnh, bởi vậy một chiêu này chém ra liền hóa thành một hình lưỡi liềm, đao khí hóa hình lưỡi liềm, uy lực siêu cấp khủng bố.
“Tế!”
Trần Phong gào thét, Linh phù trong tay biến ảo, hóa thành một biển lửa mênh mông vô tận, đánh về phía đám người Bắc Minh Đế Quốc kia.
“Hừ!”
Người đàn ông trung niên kia hừ lạnh, Chân khí truyền vào Linh phù, nhất thời nó tỏa sáng, hóa thành một đạo Linh Thuật. Nó không ngờ lại là Phong hệ, hóa thành một cơn lốc vòi rồng.
Biển lửa cùng Vòi rồng ầm ầm va chạm, khí tức hủy diệt lan tràn bốn phương. Mà Đao khí do lão già kia chém ra ngay lập tức nát vụn, bị lực công kích của hai thứ này hủy diệt!
“Mọi người, giúp tôi một tay, kích hoạt tấm Linh phù này!”
Mọi người gật đầu, bắt đầu truyền năng lượng của mình vào tấm phù. Linh phù ngày càng sáng chói, trên đó hết thảy Linh văn đều được kích hoạt, biến lửa liên tục mở rộng theo cấp số nhân, mơ hồ áp chế vòi rồng.
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, Linh phù đột nhiên xoay tròn, từ đó mà vòi rồng cũng tăng mạnh, cân bằng với biển lửa.
“Hà My, tạo kết giới bảo vệ mọi người!”
Hà My không dám chậm trễ, ngay lập tức niệm chú. Dần dần quanh bọn hắn một lớp màng xuất hiện, bảo vệ bọn hắn.
“Lên!”
Oành oành oành.
Hai đạo Linh thuật kia ầm ầm va chạm, sau đó là một tiếng nổ chát chúa vang lên, sóng xung kích cuồng bạo tràn ra bốn phía. Một ít cây cối cùng động vật, dị thú xung quanh hoàn toàn không chịu nổi một kích, bị sóng xung kích đánh chết ngay lắp tự!
Sóng xung kích liên tục đánh lên kết giới khiến nó rung lắc dữ dội, nhưng không hề vỡ nát. Dù sao Hà My đã có điều kiện trước để bày trận, do đó trận pháp uy lực cực kì mạnh mẽ, đủ để cản lại một kích của Ngoại cương cao thủ. Mà những sóng xung kích này căn bản chỉ có thể so với Nội cương cao thủ, bởi vậy mà bọn họ vẫn an toàn. Đương nhiên, một phần là do họ đứng xa vị trí nổ, nếu ở gần thì áp lực hoàn toàn sánh được với một vị Huyễn Linh cảnh cường giả ra tay. Đến lúc đó.......dù là Chuyển Linh đại cao thủ cũng lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.
Một lúc sau khói bụi bớt mù mịt đi, đến lúc này mọi người mới hoàn hồn.
Vút!
Đột nhiên từ trong đám bụi kia một đạo đao khí chém đến, đ-ng ầm lên kết giới. Lập tức kết giới vỡ vụn, mà Hà My cũng phun ra một ngụm máu, ngã khụy xuống.
“Nguy!”
Trần Phong sắc mặt tái mét, bởi đao khí kia sau khi chém vỡ kết giới tuy thu nhỏ đi ít nhiều nhưng vẫn cắt đến.
Xoẹt
Chân khí hộ thể hắn bị chém cỡ, l-ng ngực hắn bị chém một vết sâu đến tận xương sườn, máu chảy ra ròng rọc. Còn vị Nội cương cao thủ râu ria xồm xoàm kia vì đứng ngang với hắn nên cũng dính chiêu, Mặc dù gã là Nội cương cảnh Cương khí kì, nhưng Chân khí vẫn không đủ vững chắc, đao khí chém nát hết thảy, để lại trên ngực hắn một vệt máu dài từ ngực trái qua ngực phải.
Hết chương 98