Trần Phong thầm nghĩ, Chân khí không tự chủ được mà chậm rãi tuôn ra, hóa thành một ngọn lửa cháy hừng hực.
“Chắc chắn bọn hắn sẽ còn quay trở lại, bởi dù là khả năng nào đi nữa thì chúng cũng cần bắt hết tất cả các võ giả trẻ tuổi trong ba thành! Thật muốn xem chúng là người ở nơi nào, dám khiêu khích ba thành!”
Trần Phong khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nhìn ra ngoài thành.
Đến đêm....
Trời lặng, không chút gợn mây. Trăng trên cao sáng vằng vặc, ánh sáng rõ đến nỗi dù là hai người đứng cách xa nhau hai mươi mét cũng có thể thấy rõ mặt. Với ánh trăng như vậy thì mọi người cũng có chút buông lỏng, dù sao bọn kia muốn tập kích thì cũng phải chọn đêm trăng mờ để dễ ẩn thân, còn nếu dám chiến đấu ở hoàn cảnh này thì chúng thảm rồi, dù sao cao thủ của ba thành cũng không hề ít, hơn nữa còn có bốn vị Linh giả đang trấn thủ, dù là Linh cảnh cường giả tiến đến đây cũng có thể bị chém chết.
Bành!
Đột nhiên từ cổng phía Đông vang lên một tiếng nổ lớn, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của ai đó:
“Có địch tập kích!”
Từ cổng này yêu thú ùn ùn tiến đến, đa phần đều là Yêu thú cấp 1 cấp 2, số lượng tầm trăm con. Nhưng giữa chúng còn có những con yêu thú cao cấp hơn, cấp ba cấp bốn, thậm chí cấp năm cũng có!
“Lập đội hình phòng ngự, Chuyển Linh cảnh, Khai Huyệt cảnh tiến lên trước, Nội cương, Tụ khí đứng ở giữa, Ngoại Cương bọc hậu!”
Lập tức một vị Linh giả lên tiếng, ra lệnh cho mọi người. Bởi có kinh nghiệm từ trận chiến trước nên không ai có chút chậm trễ, tất cả đều nhanh chóng đi vào vị trí của mình. Tuy mọi người ở đây đều tranh đoạt tài nguyên với nhau, nhưng trước kẻ thù chung thì mọi người đều gác thù riêng của mình lại, cùng nhau đối chọi.
Bốn vị Linh giả bước lên trước, quanh thân tản ra từng luồng sáng khác nhau, tựa như năm ngọn đuốc giữa trời đêm, cháy sáng rừng rực. Một vị quanh thân vang lên tiếng ào ào không dứt, từ trên đầu hiện lên một thác nước, nước chảy cuồn cuộn, trút xuống đám yêu thú phía dưới. Chỉ thấy bọn chúng thân thể nhanh chóng bị ăn mòn, hóa thành từng bãi máu trôi theo dòng nước. Dù là yêu thú cấp năm, yêu thú cấp Khai Huyệt cũng chỉ cần cực được một lát liền bị giết chết.
“Ngày hôm đó bọn ta đang bị thương không nhẹ, cần phải chữa thương nên mới xảy ra chuyện như vậy. Còn bây giờ bọn ta có chuẩn bị, chẳng lẽ các ngươi còn có thể.....”
Vị Linh giả này cười ha hả, đang cực kì đắc chí thì đột nhiên từ đâu một luồng sáng bắn tới, lập tức đem thân thể hắn bắn thủng! Phòng ngự thân thể hắn lúc này tuy không phải mức cao nhất nhưng cũng cực kì chắc chắn, dù là Linh giả đồng cấp chưa chắc một chiêu có thể đánh bại, vậy mà kẻ địch lại có thể!
“Cẩn thận!”
Mấy người khác quát lên, Linh lực hóa thành từng đám từng đám dị tượng bao phủ xung quanh mọi người. Lúc này mấy vị Linh giả mới nhìn về kẻ vừa tấn công. Đó là một nhóm hai người mặc đồ đen kịt, hiển nhiên cũng là Linh cảnh cường giả, hơn nữa thực lực cực kì mạnh mẽ, Linh lực hùng hồn tựa như biển lớn, đem Linh thuật của bốn vị Linh giả ép lui!
“Hai tên Chân Linh cảnh, mọi người hãy cẩn thận!”
Vị Linh giả bị tập kích lúc nãy chậm rãi bay lên, bên hông của hắn thủng một lỗ to tướng, trong đó có từng đám khí màu tím thẫm không ngừng thoát ra, phá hoại cơ thể hắn, ăn mòn Linh lực hắn.
“Trong một mũi tên kia có độc, hơn nữa độc này có thể độc chết cường giả Huyễn Linh cảnh. Nhưng tôi có thể giải quyết được nó. Mong mọi người hãy cầm cự một chút, chữa thương xong tôi sẽ ra hỗ trợ!”
Gã nói xong liền hạ xuống mặt đất, tìm một căn phòng sau đó toàn lực chữa thương. Còn ba vị Linh giả còn lại thì cực độ lo lắng, bắt đầu tế ra Linh bảo của mình. Vị Linh giả thành Minh Dương thì là một cái ấn, trên đó điêu khắc một tòa núi lớn, vừa đưa ra thì không gian xung quanh nhất thời nặng nề lên không ít. Vị Linh giả thành Tương Phong kia thì lấy ra một cây kiếm, kiếm quang ngang dọc bốn phía. Vị Linh giả thành Quỳ Dương thì mặc lên người một kiện bảo giáp màu nâu đen, trên đó khắc một cái đầu trâu cực kì hung hãn.
“Gắng cầm cự. Sáng ngày mai cánh cổng đi thông đến khu vực trung tâm sẽ mở ra, lúc đó chúng ta sẽ an toàn.”
Ầm ầm ầm!
Hai tên Linh giả bên kia đột nhiên ra tay, một tên cầm một thanh đao lớn, một đao chém đến! Đao quang dài đến chục mét, rạch trên mặt đất một vệt sâu dài rồi đâm thẳng lên tường thành. Đao quang cùng đại sơn va chạm, nhất thời vang lên tiếng nổ ầm ầm, sóng xung kích bắn ra bốn phía, chấn cho mấy tên võ giả đứng dưới kêu lên một tiếng, tất cả phun máu như mưa.
“Chết tiệt, ra khỏi thành để chiến đấu. Nếu tiếp tục như vậy thì tất cả bọn họ sẽ chôn thây trong công kích của chúng ta!”
Vị Linh giả thành Minh Dương quát lên, đại ấn trong tay xoay tròn, một chiêu ấn pháp đánh ra:
“Đại Sơn ấn!”
Có hắn mở đường hai người còn lại cùng tế ra Linh bảo của mình, Linh thuật hóa thành dị tượng bắn ra, che phủ vòm trời, khiến cho ánh trăng cũng bị che khuất.
Trong thành....
Đám yêu ma quỷ quái như nước lũ tràn vào, từng con nhe nanh múa vuốt công tới. Từng vị cao thủ Khai Huyệt cảnh bộc phát toàn lực, Cương khí mạnh mẽ phóng thẳng lên trời, hóa thành từng đạo từng đạo kiếm khí. Kiếm khí bắn ra, dù là Yêu thú cấp năm cũng chịu không nổi, thân thể bị cắt mười mất nhát, máu chảy đỏ lòm.
Gaoooo
Từ trong đám yêu thú một con Hổ Yêu gầm lên, quanh thân nó yêu khí phun ra, không ngờ lại hóa thành một bàn tay thật lớn, hiển nhiên con Hổ Yêu này đã tu đến Yêu thú cấp bốn, có thể luyện ra Yêu khí!
Yêu khí, chính là một loại năng lượng trong cơ thể yêu thú, giống như Chân khí của Nhân loại, được tạo ra từ Khí huyết của bản thân nó cùng Linh khí trời đất. Nó mang theo hung tính của yêu thú, bởi vậy Yêu khí rất cuồng bạo, so với Cương khí cùng cảnh giới còn muốn mạnh mẽ hơn. Nhưng khá may là chỉ có Yêu thú cấp năm mới có thể tạo ra được Yêu khí, bởi vậy những võ giả ở đây vẫn có lợi hơn.
Ầm một tiếng, Yêu khí va chạm với Kiếm khí của Khai Huyệt cao thủ, nhất thời cả hai đều bị chấn vỡ, hóa thành từng đám khí bắn ra bốn phía, xuyên thủng mặt đất.
“Để ta chém nó!”
Một vị Khai Huyệt cao thủ bước ra, tay xách một cây thương, cùng con Hổ Yêu cứng đối cứng.
Mà sau khi hai người khai chiến thì xung quanh, từng đám từng đám Yêu thú cấp năm xuất hiện, Yêu khí trùng trùng điệp điệp, khiến cho mọi người có chút thở không nổi.
Mà lúc này Trần Phong cùng Ánh Nguyệt, Hà My được bảo hộ ở giữa, thấy cảnh tượng này liền than mãi không thôi. Cao thủ bậc này chiến đấu không những uy mãnh mà còn rất ngầu, nhìn Kiếm khí tung hoành như vậy thật khiến người ta kích thích.
“Có vấn đề.”
Trần Phong tinh thần lực cường đại, hiển nhiên trong bán kính trăm mét đều có thể cảm nhận rõ. Hắn thấy được từng vị Chuyển Linh, Khai Huyệt, Ngoại cương cao thủ bị hấp dẫn đi, khiến phòng thủ trở nên lỏng lẻo, rất nhiều chỗ có thể xuyên qua.
“Hà My, Ánh Nguyệt, chuẩn bị sẵn sàng. Nhất là cậu, Ánh Nguyệt, tối nay có lẽ sẽ là lần đầu tiên cậu giết người rồi.”
Hắn chậm rãi nói, mà Ánh Nguyệt sắc mặt có chút tái nhợt, cúi đầu không đáp.
“Đây rồi!”
Trần Phong hai mắt nhìn trừng trừng, thân thể như một đầu giao long uốn lợn, một chiêu Toái thạch quyền nện xuống, đánh vào một cái cửa sổ. Chỉ thấy ầm một tiếng, từ trong đó một bóng đen bắn ra, kêu thảm thiết. Mà theo hắn bay ra thì xung quanh, hơn chục người đồng thời bước ra, bắn đầu tấn công các võ giả trẻ tuổi của ba thành!
Riêng Trần Phong lúc này cũng bị hai tên khác vây bắt, bọn chúng sát khí bừng bừng, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Nếu ta đoán không nhầm thì hắn là người chúng ta cần bắt. Thiên phú như vậy, tuổi như vậy, thật khiến người ta ngạc nhiên. Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lại có thể một chiêu đánh bay Nội cương đỉnh cao thủ, nếu không phải siêu cấp thiên tài thì còn là gì?”
Một tên cười nói, trong tay hắn là một đoạn xích sắt, hiển nhiên muốn bắt trói Trần Phong lại. Tên còn lại thì lấy ra một đám kim châm, trên đó phủ một lớp màu đen tím, có lẽ là thứ độc kia chăng? Trần Phong thầm nghĩ, Chân khí trong cơ thể từ lâu đã vận chuyển, bao phủ toàn thân, phòng cho những thứ độc kia đâm lên người. Hắn tuy tự tin vào Chân khí của mình, bởi Chân khí hắn có mang theo Hỏa nguyên lực, nhiệt độ có thể thiêu đốt loại độc này. Nhưng tự tin là tự tin, còn cẩn thận vẫn phải có, hắn muốn đảm bảo mình bị thương ít nhất. Cuộc sống lắm điều không ngờ mà.
Vụt
Người bên trái lập tức ra tay, một mũi kim bắn đến, nhắm thẳng mắt hắn. Trần Phong lập tức ngồi xổm xuống, đồng thời hai tay tung chưởng, tiếp lấy tên thứ hai đang xông vào.
Keng...!
Nội cương đỉnh cao thủ!
Lần thứ nhất giao chiến Trần Phong đã thăm dò ra được thực lực tên này. Chân khí hùng hậu nhưng chất lượng không hề vượt qua hắn. Vậy thì tiếp đến là tên thứ hai.
Hắn cùi chỏ thụi về phía sau, đánh về phía tên vừa phóng phi châm. Tên này cười gằn, Chân khí bao phủ bàn tay, một chưởng đánh đến.
Ngoại cương cao thủ!
Trần Phong bị chấn cho khí huyết sôi trào, phải bước tiếp liền mấy bước mới có thể tán đi lực lượng, vì vậy biết rõ trận thế không ổn. Kẻ địch một tên Nội cương đỉnh, một tên Ngoại cương, cộng thêm một tên Nội cương đỉnh lúc nãy nữa là ba người. Nếu là một trong ba người thì hắn tự tin có thể cùng tên đó chiến hòa, nhưng bây giờ là ba người, dù lấy thực lực hắn hoàn toàn không thể địch nổi.
“Chạy cái đã, mọi chuyện tính sau!”
Hắn nghĩ thế nào liền làm thế ấy, hai chân vận lực, thân thể uyển chuyển lướt đi, cố gắng chạy trốn.
“Nhóc con, đứng lại!”
Vị Ngoại cương cao thủ kia gầm lên, Cương khí theo bàn tay phóng ra, đánh lên lưng hắn. Bành một tiếng, thân hình Trần Phong chỉ lảo đảo một chút, sau đó lại chạy như bay!
“Tên nhóc này xét về cảnh giới chắc chắn chỉ là Tụ khí đỉnh cao, nhưng sao Chân khí chất lượng lại cao như vậy? So với Nội cương đỉnh cao đều không kém chút nào!”
Người nọ hoảng hốt thốt lên, lòng bàn tay một lần nữa ngưng tụ Cương khí, vừa định đánh ra thì từ đâu một vật thể lạ bay tới, bắn vào tay gã, đem luồng Cương khí của hắn nghiền nát. Còn bàn tay hắn cũng nhanh chóng xuất hiện một tầng băng khá dày, hơi lạnh tản ra khiến hắn cảm thấy lạnh lẽ đến tận xương tủy.
“Là con bé đó! Chỉ có con bé Ma pháp sư đó mới có thực lực như vậy. Chúng ta đã sắp xếp một người bắt giữ nó rồi, sao bây giờ nó vẫn còn ở đó vâỵ? Chẳng lẽ bị bắt rồi ư?”
Hết chương 148