Một hòa thượng theo Trần Phong trở về nhà tất nhiên khiến mọi người cảm thấy cực kì ngạc nhiên, vây quanh cậu ta mà hỏi thăm. Minh Tâm điềm đạm trả lời, giọng nói tựa gió xuân, nhẹ nhàng, truyền cảm, nghe rất thân thiện, khiến mọi người đều sinh ra cảm giác thân thiện.
Nhưng ai có thể ngờ rằng một tiểu hòa thượng vô hại như vậy lại mang trong mình lực lượng vô cùng khủng bố? Trần Phong chặc lưỡi, thầm than:
“Đừng trông mặt mà bắt hình dong, ông cha ta nói cấm có sai.”
Cậu ta sau khi trả lời hết câu hỏi của mọi người thì xin phép đi làm việc. Sân vườn nơi Trần Phong dùng để luyện võ nay được cậu ta quét sạch sành sanh, ngay cả một chiếc lá cũng không còn. Tuy như vậy cậu ta vẫn không chịu dừng lại, vẫn tiếp tục quét, như đang chìm trong vô thức.
Trần Phong thấy vậy nhíu mày, thầm truyền âm cho Khoai:
“Cậu ta bị cái gì vậy? Lúc nãy vừa thấy tỉnh, giờ lại mê man rồi à?”
“Chắc là rơi vào cảnh giới vong ngã rồi. Nửa tỉnh nửa mê, không làm chủ được chính mình.”
Khoai vừa tìm hiểu Việt Võ đạo, vừa đáp:
“Tuy thằng nhóc đó Phật tính rất mạnh, nhưng còn quá trẻ, đạo tâm chưa đủ vững chắc. Cái chết của lão kia thật là một cú sốc lớn, khiến nó gần như sụp đổ, nhưng lại có thể từ trong sụp đổ đó đứng dậy. Rất giỏi!”
“Ngươi cũng không cần làm gì cả, chú ý xem nó bất bình thường thì ngươi mới ra tay đánh ngất, còn không hãy để nó tự tỉnh lại. Nếu bước ra khỏi vong ngã, nó sẽ là Phật. Còn không bước ra khỏi vong ngã, nó sẽ thành Ma. Đơn giản thế thôi.”
Trần Phong ồ lên một tiếng, cũng không đụng chạm gì vào cậu ta mà chỉ lén lui ra. Hắn cũng dặn mọi người không động đến Minh Tâm, để cậu ta một mình.
Và một lần vong ngã này, kéo dài ba ngày ba đêm.
Trong thời gian chờ đợi Trần Phong cũng làm việc của mình. Tết đã trôi qua được ba bốn ngày, vui chơi như vậy là đã đủ. Bởi chỉ nửa tháng một tháng nữa thôi, Thanh Long Giang Tông sẽ thu nhận đệ tử. Mà những thế lực khác cũng sẽ làm như vậy trong hơn một tháng tiếp theo. Thời gian không còn nhiều, hắn cần phải cố gắng hết sức.
Nhờ có Khoai cùng với sự nỗ lực của mình, hắn đã xây dựng thành công cho mình một bộ Dẫn Khí thuật hoàn chỉnh, cực kì hiệu quả. Thêm vào đó hắn cũng học được trọn vẹn Hùng Kê quyền và Lão Mai quyền, tuy chỉ mới đạt đến Trụ cột nhưng cũng khiến chiến lực tăng vọt. Ngoài ra Giao Long tam kích cũng được hắn tu thành, Giao Long hình được hắn vận dụng khá thành thạo.
Mà theo yêu cầu của Khoai hắn đã đem bốn Chủ mạch cuối cùng phong ấn, tạm thời không dùng đến. Nó muốn Trần Phong củng cố cảnh giới Ngoại cương này, đồng thời khai phá tiềm lực đến cực hạn.
Trần Phong cũng hiểu ý, chuyên tâm luyện tập. Có tám Chủ mạch khiến Chân khí hắn phải hùng hậu gấp sáu bảy lần trước đây, thậm chí còn hơn. Bởi vì mỗi Chủ mạch phía sau khi mở ra sẽ khiến những Chủ mạch trước cũng bị ảnh hưởng, sẽ càng mở rộng thêm nữa. Các huyệt của hắn được mở ra toàn bộ, khiến cho việc khôi phục Chân khí là cực kì dễ dàng nhanh chóng.
Mà lúc này cũng dần dần xuất hiện từng nhóm người lạ mặt, nghe nói đến đây để giao lưu, không biết có thật không.
Có một số người dáng dấp to cao, so với người dân Nam Việt Quốc bình thường có lẽ cũng hơn một cái đầu, làn da trắng tinh, mắt xanh, mặt vuông, trông rất lạ. Có một số khác thì làn da đen sì, có thể nói là đen như cột nhà cháy, dáng người to cao vạm vỡ, từng thớ cơ trên cơ thể chạy ngang dọc, trông rất khủng bố.
Khoai nhìn thấy đám người này, tức thì ồ lên một tiếng, nói:
“Đám người của hai vùng kia cũng đến rồi. Thấy tên da đen kia không, hắn là người của Nam Phương Luyện thể đại lục. Nhìn qua thân thể có vẻ rất mạnh, có lẽ sánh được với Khai Huyệt cường giả bình thường chứ không đùa đâu.”
Nó lại chỉ sang mấy người da trắng, hưng phấn nói:
“Đám người này là người của Ma Pháp đại lục. Ngươi cảm nhận một chút, sẽ biết liền.”
Trần Phong thử cảm nhận, lập tức cảm giác được một luồng Ma pháp lực như có như không từ thân thể đám người này tản ra, ngoài ra hắn còn cảm nhận được xen lẫn trong đó có dao động của Chân khí.
“Theo như trong mấy cuốn Bách Khoa toàn thư kia thì đám này chính là hiệp sĩ, tuy khả năng sử dụng Ma pháp khá kém nhưng ngược lại, bọn hắn lại kết hợp Ma pháp cùng Chân khí, tạo ra một loại năng lượng đặc biệt, mạnh mẽ không kém gì Linh lực.”
“Mà Ma pháp lực của ta vẫn còn dậm chân tại chỗ, có lẽ từ những người này sẽ tìm kiếm được chút gì đó.”
Trần Phong hưng phấn nghĩ thầm, đang muốn tìm một người để hỏi thăm, nhưng nghĩ lại thì có chút xấu hổ bởi hắn đâu quen biết họ, bởi vậy liền tạm thời bỏ qua.
Cũng may lúc này Hà My đi lại chỗ hắn, biết được chuyện này thì rất hưng phấn, nói:
“Để cho em. Em có thể nhờ họ giúp đỡ.”
Trần Phong cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức gật đầu:
“Vậy thì nhờ em nhé.”
Cô bé ngay tức thì tìm gặp mấy người bọn họ, nói chuyện ríu rít, mà lại sử dụng một thứ ngôn ngữ kì lạ, hiển nhiên không phải là ngôn ngữ của Nam Việt Quốc. Một lúc sau chỉ thấy bọn họ quay lại nhìn Trần Phong, sau đó cùng đi tới.
Nhóm người này tổng cộng bốn nam ba nữ, tất cả đều rất trẻ, có lẻ cũng tầm hai mươi mà thôi, theo sau họ là hai người da đen tuổi trung niên, khuôn mặt có vẻ hiền lành.
“Xin chào.”
Trần Phong đưa tay ra làm bộ chào đón. Một người trong đó tiến lên, bắt lấy tay hắn, lại nói thứ ngôn ngữ kì lạ đó. Hà My thấy vậy liền chặc lưỡi, nói:
“Em quên mất.”
Nói rồi cô bé khẽ niệm chú, sau đó một tia sáng tỏa ra, bao trùm lấy cả thân thể hắn.
“Xin chào. Rất vui được gặp bạn.”
Người thiếu niên này trẻ nhất trong nhóm, mới khoảng chừng mười bảy mười tám, mắt xanh biếc như ngọc, tóc vàng ánh kim, khuôn mặt tựa như được điêu khắc lên, có thể nói là rất đẹp trai. Dáng người cao ráo, bên hông treo một thanh kiếm, trên thân mặc một bộ quần áo quý tộc trông khác lạ. Về đây là áo gì Trần Phong cũng không thể nêu tên, nhưng đại khái là thế này: Nó khá giống một cái áo choàng thẳng đến ngang đùi, với cổ cao, vải mềm. Chiếc áo màu đen, với các vị trí như cổ tay, ống tay, khuy thì được khâu bằng chỉ vàng, trông rất nổi bật. Trên ngực áo có một cái huy hiệu vẽ hình một con đại bàng, dưới chân quắp lấy một thanh kiếm.
Quần thì mặc một quần vải màu đen nốt, dài đến đầu gối, phía dưới là đôi tất màu trắng tinh với một đôi giày màu đen, thoạt nhìn rất ngộ.
“Quần áo quái quỉ gì đây?”
Trần Phong tự nhủ thầm, nhún vai mấy cái, sau đó thản nhiên nói:
“Xin chào, rất vui được làm quen.”
Thiếu niên này nở một nụ cười vô cùng dễ mến, đáp:
“Vừa nãy nghe em ấy nói rằng có một người gặp khó khăn trong việc luyện tập, bởi vậy mới nhờ ta giúp đỡ. Không biết cậu gặp khó khăn chỗ nào?”
Trần Phong chần chừ một lúc mới kể ra sơ bộ về tình hình của mình, đương nhiên, có nhiều chuyện hắn sẽ giấu đi, bởi với một người lạ mặt như vậy thì ai cũng không dễ dàng tin tưởng.
Người nọ sau khi nghe xong thì trầm tư một lúc lâu, sau đó quay ra sau thảo luận với ba người còn lại, nghe rất sôi nổi. Trần Phong cũng chỉ miễn cưỡng nghe được một chút, xem ra họ cũng không giúp được gì.
“Sự việc này rất lạ, có lẽ ta sẽ hỏi Quản gia xem sao. Ông ấy dù sao cũng đi theo cha ta lâu năm, hiểu biết nhiều, bởi vậy có lẽ sẽ giúp được cậu.”
Hắn ta lấy ra một viên ngọc sau đó từ trong cơ thể một luồng năng lượng chảy ra, rót vào trong viên ngọc. Mà Trần Phong có thể thấy được thứ năng lượng này qủa thật là do Ma pháp cùng Chân khí ngưng tụ lại, không khỏi chặc lưỡi liên tục.
Một lúc sau một ông lão đi đến. Ông ta tầm năm sáu mươi tuổi, mặc một bộ đồ của quản gia, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, thấy Trần Phong thì đánh giá hắn một lúc lâu rồi mới rời ánh mắt đi.
“Cậu chủ.”
“Ừm. Cậu này có chút khúc mắc trong việc luyện tập, mong ông giúp cho.”
Khi ông ta đi lại Trần Phong mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt. Người này cũng có mái tóc màu vàng, mắt đeo kính, hai hàng ria méo rất nổi bật. Nhưng ánh mắt lại cực kì sắc bén, tựa như một con chim ưng đang săn mồi, chỉ cần bị ông ta để mắt đến thì dù thế nào cũng không thoát nổi!
Trần Phong không tự chủ được mà vận Chân Khí, chạy một vòng quanh thân thể, tựa như gặp kẻ địch.
“Việc này cần tìm hiểu thêm. Cậu chủ, chúng ta đi thôi, ngày hôm sau hãy tính. Nơi đây là đất nước khác, gia tộc cũng không thể quản nổi.”
Ông ta xoay người đi, sau đó khom người trước thiếu niên, nói thầm:
“Cậu chủ, ngài hãy cẩn thận. Anh trai ngài đã biết ngài đi ra ngoài du lịch. Nói không chừng....”
“Ta biết rõ điều đó. Thôi, ngày hôm sau chúng ta sẽ đến gặp cậu ta. Cậu ta rất thú vị.”
Thiếu niên này nhìn Trần Phong rồi thở dài, sau đó chào tạm biệt hắn rồi đi.
Trần Phong cảm giác có gì đó kì lạ, thiếu niên kia vốn rất nhiệt tình muốn giúp đỡ hắn, nhưng sau khi ông Quản gia kia đến thì hắn lại bớt đi phần nào lòng nhiệt tình ấy.
“Chuyện nhà họ, quan tâm làm gì. Cả hai dù sao cũng không quen biết, hỏi thăm nhau được mấy câu như vậy là tốt lắm rồi.”
Hắn thở dài, lại quay sang Hà My, nói:
“Cảm ơn em nhiều.”
Cô bé không hiểu sao hơi buồn, nói lí nhí:
“Em xin lỗi, không giúp anh được.”
Hắn bật cười, đáp:
“Em làm như vậy là tốt lắm rồi, anh cảm ơn em còn chưa kịp nữa là. Em đừng lo, anh sẽ giải quyết được chuyện này sớm thôi. Còn giờ thì đi ăn gì không? Hôm nọ có một bác bày hàng thịt nướng đầu kia, anh ăn thử rồi, ngon lắm!”
Cô bé ừm một tiếng, sau đó cùng hắn đi dạo xung quanh. Ngày hôm nay vẫn còn vương vấn khí tết, bốn phía bày bán thức ăn la liệt, bởi vậy Trần Phong cùng Hà My thoải mái ăn uống, ăn đến không biết trời đất. Lại đi đến những nơi vui chơi một trận đã đời, đến khi nhìn lại tiền đã vơi phân nửa, Trần Phong mới sực tỉnh, đi về.
“Thôi chết thân tôi rồi. Cái miệng hại cái thân, giờ thì lấy tiền đâu mà tiêu???”
Hắn mặt ủ mày chau, trong khi đó Hà My lại xoa xoa cái bụng nhỏ, vẻ mặt cực kì thỏa mãn. Ăn nó rồi, đương nhiên là thoải mái chứ!
“Chẳng lẽ giờ phải đi vay tiền? Không được, thế thì xấu hổ chết. Còn làm nhiệm vụ? Cũng được, vừa kiểm chứng thực lực, vừa kiếm tiền, một mũi tên bắn chết hai con chim!”
Hết chương 172