Sáng hôm sau.
Nguyễn Lân đi đến bên cạnh ba người Trần Phong, Nguyễn Khánh, vỗ vai bọn hắn rồi nói:
“Việc làng ta trông chờ vào ba cháu. Nếu thành công thì chúng ta sẽ trả công xứng đáng với những gì các cháu đã bỏ ra.”
“Chúng cháu hiểu.”
Nguyễn Lân khẽ gật đầu một cái, đang định lên đường thì nơi xa xa, một thanh niên tầm mười tám tuổi đi đến, cười nói:
“Nghe đồn làng ta đã tuyển thanh niên trai tráng phải không? Liệu ta có thể tham gia hay không?”
Nói rồi cậu ta lấy từ trong Nhẫn không gian ra một cái thẻ bài, bên trên khắc hình một con Phượng Hoàng đang vỗ cánh, xung quanh hỏa diễm bừng bừng.
“Phượng Hoàng Trung Đô?” Nguyễn Lân khẽ cau mày, nhưng vẫn cười rất tươi, nói:
“Nếu được vậy thì tốt quá, mời vào.”
Riêng Trần Phong nhíu mày, xem ra Nguyễn Khánh nói không sai, những thế lực kia đã hơi chút xem trọng thần vật của hai làng này. Hiển nhiên họ không trực tiếp ra tay, dù sao giữa các thế lực này có sự kiềm chế rất lớn. Bởi vậy họ phái ra những đệ tử trong môn phái, vừa khiến những người này được rèn luyện, lại có thể đem bảo vật vào tay, mà thanh danh vẫn không bị ảnh hưởng.
Vừa tiến lại thanh niên kia đã bùng phát thực lực, Cương khí tản ra sóng nhiệt khủng bố quét đến, khiến Nguyễn Khánh hơi chút cau mày, còn Phan An, người của Phan gia hơi lùi lại, vẻ mặt lộ ra sự kiêng kị. Còn Trần Phong vẫn đứng thẳng, tựa như cây cột chống trời, không gì lay chuyển nổi.
“Khai Huyệt cảnh đỉnh cao?”
“Khai Huyệt cảnh đỉnh cao?”
Cả hai người Trần Phong và thanh niên đến từu Phương Hoàng Trung Đô kia đều có cho mình một đáp án. Nếu không bộc phát ra thì chẳng ai biết thực lực lẫn nhau, nhưng khi đã bộc phát ra thì tương đối dễ đoán.
“Tôi tên là Nguyễn Thái Dương, rất vui được làm quen với ba người.”
Thanh niên kia làm bộ dáng rất thân thiện, bắt tay từng người bọn hắn. Mà Trần Phong cũng cười rất tươi, thậm chí còn ôm chầm lấy gã, nói:
“Ra là người của Phượng Hoàng Trung Đô. Nói thật là tôi cực kì ngưỡng mộ thế lực của cậu đấy. Lịch sử thì gắn liền với một vị anh hùng dân tộc như vậy cơ mà.
“Ha ha, quá khen, quá khen.”
Cả hai đồng thời buông đối phương ra, khóe miệng tuy cười nhưng sâu trong con mắt thì lộ ra sự cẩn trọng.
“Tên này chắc cũng là thiên tài đồng giai. Cương Khí của hắn mang theo Hỏa nguyên tố cực kì hùng hậu, không kém Kim nguyên tố của ta!”
Trần Phong nghĩ thầm, khẽ bóp bóp lòng bàn tay. Hai người lúc nãy tuy chỉ ôm một cái đơn giản như vậy, nhưng thực tế đang giao chiến. Kết quả là hòa, không ai làm gì được ai, chỉ biết rằng đối phương không hề kém mình mà thôi.
Nguyễn Lân dù sao cũng là Chân Linh cảnh, lại từng đi nhiều nơi nên cũng biết việc hai người vừa làm, không khỏi toát mồ hôi hột.
“Hai tên này có thù hận gì với nhau hay sao? Cầu trời lạy phật đừng có phải, nếu chúng có mệnh hệ gì thì làng ta gánh không nổi!”
Lão ta cười khan, vỗ tay liên tục rồi nói:
“Đã đến giờ, chúng ta nên đi thôi.”
Nói rồi lão hóa ra một bàn tay, nâng đám người bọn họ đến nơi thi đấu. Từ trên cao nhìn xuống Trần Phong có thể thấy được tòa Hung địa nơi xa, nằm giữa hai ngôi làng, bao quanh nó là một màn sáng màu xanh lục. Chỉ cần có Ma hồn vừa xuất hiện bên trong Hung địa liền bị màn sáng này trấn áp, khiến chúng trở nên yếu đi không ít. Nhờ vậy mà tốc độ sản sinh Ma hồn cũng sẽ chậm lại, và cứ cách nửa năm thì người trong làng mới phải vào trấn áp Ma hồn triều.
Trần Phong lúc này lại nhìn vào nơi sâu nhất trong hung địa, nhớ lại cô gái nọ thì không khỏi cau mày, lẩm bẩm:
“Cô nàng rốt cuộc là ai? Tại sao lại trông giống Âu Lạc thần tộc chúng ta như vậy?”
Hắn rất muốn biết mọi chuyện là thế nào, đáng tiếc thực lực hiện nay quá yếu, nếu tiến vào đó thì khác gì nộp mạng? Bởi vậy hắn đành thở dài, tự nhủ:
“Chỉ cần lấy được đốt tre thứ ba, lúc đó Khoai hồi phục thì ta có lẽ sẽ tiến vào trung tâm Hung địa, tìm được đáp án! Nhưng trước hết, phải nghĩ cách làm sao cướp lấy đốt tre dưới con mắt của biết bao thiên tài của các tông phái, còn chưa kể đến người của hai làng cũng không dễ gì để ta mang đốt tre đi. Thật đau đầu đấy.”
Một lúc sau thì nhóm người bọn hắn đã đến nơi. Ở bờ bên kia làng Vĩnh Bĩnh cũng đã đến, tổng cộng có bốn người, trong đó có hai người mới. Đầu tiên là một thiếu nữ mặc váy đen, trên mặt treo một lớp vải lụa mỏng, dáng người thon thả uyển chuyển, khiến những thanh niên xung quanh không khỏi nhìn trân trân. Tiếp theo là một thanh niên tầm mười chín tuổi, người mặc một bộ Ma pháp bào màu trắng tinh, trên tay cầm một cuốn sách.
“Sao thiếu nữ váy đen kia nhìn quen quen vậy nhỉ?”
Ở bên kia sông, thiếu nữ váy đen thấy Trần Phong thì khẽ bật cười, khiến thanh niên Ma pháp sư kia phải hỏi:
“Ngọc Linh, em quen hắn ta sao?”
“Vâng ạ, bọn em khá thân thiết.”
Nói rồi cô nàng chăm chú nhìn Trần Phong, khiến thanh niên Ma pháp sư kia không khỏi nghiêm túc, ánh mắt lộ ra sự cảnh giác.”
“Đã đến giờ, mời mọi người vào vị trí, chuẩn bị...chiến đấu!”
Giọng nói của Nguyễn Lân cùng Nguyễn Chạch vang lên, theo đó đám người Trần Phong chậm rãi tiến lên.
“Ai đánh trận đầu?”
Nguyễn Dương hỏi, mà theo đó thì Nguyễn Khánh bước lên, đáp:
“Để ta đi.”
“Vậy cũng được.” Nguyễn Dương không ngăn cản, nhưng gã biết, trận này tất thua. Bên kia có bốn người thì ba người cực mạnh, chỉ có một thiếu niên hơi yếu kém một chút mà thôi.
Nguyễn Khánh nhảy lên trước, rơi vào trong võ đài. Gã lấy ra một thanh kiếm, sau đó đứng vào thế thủ.
“Trận này để ta đi!”
Ngọc Linh tiến lên trước, mà những người còn lại cũng đồng ý.
“Được chiến với một mỹ nhân như vậy thật là diễm phúc của ta.”
Nguyễn Khánh cười nói, mà Ngọc Linh thì cười khúc khích, đáp:
“Người ta thật xinh đẹp như vậy sao? Cảm ơn ngươi nhiều lắm.”
Nghe cô nàng nói vậy thì Nguyễn Khánh ngẩn ngơ, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên. Gã chỉ muốn trêu đùa chút, ai ngờ thiếu nữ này tâm hồn thanh thuần như vậy chứ.
Ngọc Linh thấy vậy thì lập tức ra tay, một dòng Giang khí từ cổ tay cô nàng vọt ra, sau đó hóa thành một đám Kiếm khí hắn thẳng về phía Nguyễn Khánh. Mà tên kia thì hốt hoảng chống đỡ, cây kiếm trong tay bay múa, cô gắng chống đỡ.
“Phổ Đạo Miếu, truyền thừa của Đạo giáo nên kiếm pháp cũng không hề kém, đúng không?”
Nguyễn Dương hỏi Trần Phong. Mà hắn chỉ cười trừ, đáp:
“Tên kia là người Phổ Đạo Miếu sao? Bây giờ tôi mới biết đấy.”
Trần Phong câu này tất nhiên là nói thật. Hắn thậm chí mới biết đến Phổ Đạo Miếu ngày hôm qua, muốn biết về Linh thuật, Khí thuật,....của họ là điều không thể.
Nguyễn Dương thì lại không cho là vậy, hắn nghĩ Trần Phong chỉ đang làm bộ mà thôi. Bởi vậy hắn chỉ sang thanh niên Ma pháp sư kia rồi nói:
“Chắc cậu cũng biết người kia đúng không? Ngô Minh Khôi, Thiên Thánh giáo phân bộ Phủ Nghệ An. Hắn ta cũng là một kẻ đáng gờm. À còn thiếu nữ váy đen kia là người Thanh Long Giang tông,.....giống như cậu, đúng không?”
Nguyễn Dương quay lại nhìn hắn, nở một nụ cười rất thiện cảm.
“Ha ha, quả nhiên là người đứng thứ bốn trong những người mới gia nhập Phượng Hoàng Trung Đô có khác, nhãn lực rất cao!”
Trần Phong cũng cười phá lên, nhưng bên trong thì cực kì nghiêm túc. Phượng Hoàng Trung Đô khác với Thanh Long Giang tông, bọn họ mỗi lần chỉ lấy mấy trăm gần ngàn người, nhưng mỗi người tư chất đều là thượng đẳng. Mà có thể trong từng ấy người bộc lộ tài năng thì phải nói là thiên tài chân chính.
Cả hai nhìn nhau mà cười, sau đó lại hướng về phía võ đài mà quan sát cảnh chiến đấu. Lúc này Ngọc Linh tuy không sử dụng đến Kiếm tơ, chỉ vẹn vẹn sử dụng Giang Khí hóa Kiếm khí nhưng đã áp chế được tên kia, thắng thua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Trận thứ nhất, làng Vĩnh Bình thắng!” Người chủ trì hét lên, sau đó phất tay, nói:
“Trận thứ hai!”
“Để ta đi!”
Nguyễn Dương bước lên trước, mà bên kia thiếu niên Mai Hắc Thế Gia cũng tiến lên, hiển nhiên muốn ra tay.
“Trận đỉnh cao của ngày hôm nay là đây!” Trần Phong nghĩ thầm, dù hắn tự cao đến mức nào đi nữa thì cũng phải chấp nhận rằng thanh niên Nguyễn Dương này mạnh hơn hắn một đoạn.
“Nguyễn Dương.”
“Mai Trung Kiên.”
Hai người giới thiệu tên mình, sau đó thủ thế. Quanh thân Nguyễn Dương xuất hiện từng đám Cương khí màu đỏ rực, y hệt như Cương khí của Trần Phong lúc dung nhập một tia Linh hỏa. Còn Mai Trung Kiên thì hơi khác, Cương khí hóa thành một màu đen kịt, vừa mang theo Thủy khí, vừa mang theo một loại khí tức kì lạ.
Hỏa Điểu!
Nguyễn Dương dẫm mạnh xuống mặt võ đài, theo đó quanh thân hắn nhanh chóng ngưng tụ ra một con Hỏa điểu, nhiệt lượng kinh người. Bên kia Mai Trung Kiên cũng đã thi triển ra Khí thuật, một dòng nước màu đen kịt do Giang Khí tạo nên bao quanh thân cậu ta.
Ầm
Hỏa điểu va chạm cùng Giang khí liền phát ra âm thanh xèo xèo, không phân cao thấp. Thấy vậy cả hai đồng thời lao vào đánh cận chiến, từng loại võ kỹ đỉnh cấp xuất hiện.
Hỏa quyền!
Một quyền quét ngang mặt Mai Trung Kiên, nhưng gã lập tức đưa tay lên đỡ, tay trái mở xòe ra, theo đó năm luồng Kiếm khí đánh vào phần bụng Nguyễn Dương. Hắn ta thấy vậy liền vận Khí, Cương khí nóng rực hóa thành một lá chắn ngay bụng, cản lại Kiếm khí. Đồng thời đỉnh đầu hắn hóa ra một con Hỏa điểu, nhắm thẳng đỉnh đầu Mai Trung Kiên.
Thủy bích!
Đỉnh đầu Mai Trung Kiên hiện ra một tấm chắn, trên đó có sáu đợt sóng đi cùng nhau, liên miên vô tận, đem Hỏa điểu nghiền nát.
“Hai người này, thực lực thật khủng bố!”
Những người xung quanh hít một hơi lạnh bởi màn trình diễn của hai người. Khí thuật cùng võ kỹ bọn họ sử dụng đều ở mức đỉnh cấp, hơn nữa đều vô cùng thành thục, có lẽ đều đạt đến Đại Thành thậm chí Viên Mãn. Cương Khí bọn hắn vì dung nhập các nguyên tố nên mang theo dị năng, so với Cương khí thông thường phải mạnh hơn hai ba lần.
Hỏa đao!
Thủy kiếm!
Hai người cùng một lúc tách ra, sau đó vận dụng tuyệt chiêu. Hai luồng Đao Khí cùng Kiếm khí dài đến ba mét ầm ầm va chạm vào nhau, sóng xung kích khiến mặt nước chấn động cuồn cuộn, sóng nước cao đến cả mét.
Xoẹt!
Nguyễn Dương trừng mắt, không ngờ lại lao thẳng vào vị trí hai luồng Cương khí đang giao tranh. Bàn tay hắn ngưng tụ ra một cái Hỏa đao khác, xé tan Kiếm khí công kích. Mà lúc này Mai Trung Kiên cũng đã ngưng Khí thành công, bàn tay ấn xuống mặt đất, lập tức có từng đợt sóng trào ra.
Thủy Lãng!
Hết chương 221