Nam Việt Đế Vương

Chương 68: Chương 68: Thanh long giang tông




Trần Phong không chút ngừng nghỉ lại tiếp tục tung một chiêu này ra, cho tới tận khí Chân khí cạn kiệt sạch sẽ, sau đó lại ngồi xuống, vừa suy nghĩ xem những kiến thức đã gặt hái được, các phương pháp đã trải qua, con đường tối ưu để đánh một chiêu kia thành công nhất, vừa chậm rãi khôi phục Chân khí, trong đầu lại chậm rãi Minh tưởng Long Tiên Minh tưởng quyết. Nếu là người thường chắc chắn muốn làm hai việc cùng lúc đã khó khăn rồi, nhưng đối với Trần Phong việc này cũng không khó lắm, bởi vậy dù hắn cùng phải tu luyện nhiều loại thì vẫn không đến nỗi quá chậm.

Đợt 2

Chân khí của hắn đã được bổ sung đầy đủ, Tinh Khí Thần đều đạt đến mức đỉnh cao. Hắn nhắm mắt lại, trong Tinh thần hải hiện ra một đầu Thần Long, cùng với đó là Chân khí hắn tuôn ra, hóa thành một cái vuốt. Lần này so với lần trước còn tốt hơn nhiều lần, vuốt rồng gần như hóa thành thực chất, dù là dùng mắt thường cũng dễ dàng thấy được. Bình thường Chân khí dưới Nội cương cảnh chỉ có thể cảm nhận, còn nếu muốn nhìn thấy trừ khi có biện pháp đặc thù, nếu không thì phải tới Nội cương cảnh Bạo khí kì mới thấy rõ được.

Hắn đột nhiên cảm thấy cơ thể căng tràn, giống như có thứ gì đó muốn chui ra, thoát ra, phá vỡ gông cùm kìm kẹp, khiến hắn khó chịu không thể tả.

Hắn kêu lên một tiếng ghê người, sau đó hai tay vươn về phía trước, nắm lấy một cây cột gỗ, rồi roạc một tiếng, cột gỗ tách làm đôi. Chưa ngừng lại ở đó, hắn thò tay xuống dưới đất khẽ vận lực. Lập tức mặt đất bị hắn đục thủng một lỗ to, đất đá bay mù mịt.

AAAAA

Nhưng dù hắn làm gì đi nữa, thì cảm giác năng lượng cuồng bạo bên trong thân thể cũng không thể thoát ra ngoài, chỉ khi không còn Minh tưởng hoặc vận dụng Long trảo thủ mới ngừng lại.

Trần Phong quỳ xuống, thở nhẹ. Cảm giác khó chịu đó, rất kì lạ. Hắn có cảm giác giống như khi luyện Việt võ đạo vậy, mỗi chiêu đánh ra giống như có thứ gì muốn từ trong cơ thể hắn nhảy ra.

“ Tốt hay xấu đây?” Trần Phong nắm chặt tay, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. Tuy nơi đây là Linh bảo giới, cách biệt với bên ngoài, nhưng bằng một số phương pháp vẫn có thể khiến người bên trong nhìn được bên ngoài, mà người ngoài lại không thể.

“ Giá mà có thằng Khoai ở đây, không chừng nó lại biết cũng nên.”

Hắn lắc đầu thở dài, nhún người bật dậy, lại tiếp tục luyện quyền. Hắn muốn một quyền này của mình đạt đến mức nhuần nhuyễn, tốt nhất là bước vào Sơ nhập. Một chiêu Long trảo thủ này chia làm mười hai bước, mười hai kiểu biến hóa, nếu liên tục xuất ra mười hai chiêu này hoàn toàn có thể khiến địch thủ hoa mắt, không biết nên phòng thủ thế nào, thua là điều dễ hiểu.

“ Một môn võ kỹ thật cao cấp! Tốt, quá tốt. Người xuất chiêu cũng tài năng chẳng kém”

Thành từ đâu không biết đi ra, liên tục vỗ tay, miệng không ngớt tán thưởng một chiêu này của hắn.

“ Em làm anh ngứa tay rồi đây. Trần Phong, tỉ thí ba trăm hiệp không?”

“ Sao lại không.”

Hai người cười vang, rồi đột nhiên đạp mạnh, hai tay siết lại, tung chiêu về phía đối phương

Cốp!

Tay hai người chạm nhau, nhưng lại không có âm thanh của xác thịt va chạm, ngược lại giống như hai vật rắn va chạm.

“ Cơ thể thật cứng rắn!”

Hai người liền lui lại một bước, sau đó Thành đột nhiên tung cước, đá ngang eo Trần Phong. Trần Phong cũng chẳng kém cạnh, nhấc chân lên, đáp trả lại hắn.

Cốppp

Lần này tiếng va chạm còn to hơn, nhưng Trần Phong lại bị đá bay! Hắn không hề tu luyện qua môn vũ kỹ nào về cước pháp, hoàn toàn chỉ dùng thuần túy sức mạnh cơ bắp va chạm, bởi vậy bị chịu thiệt cũng là điều dễ hiểu.

Thừa cơ Trần Phong bị đá bay, Thành không hề có chút chậm trễ, hai tay mở ra, hóa chưởng, đánh đến hắn. Trần Phong chân đạp mạnh xuống mặt đất, khiến thân thể hắn phút chốc bật lên rất cao.

Long Trảo thủ!

Chân khí Trần Phong tuôn ra, bao phủ lấy tay hắn. Đương nhiên Chân khí chỉ khống chế ở Luyện khí trung kì. Hắn sợ nếu vận dụng toàn bộ Ngụy Chân Khí đánh ra chiêu này thì sẽ lỡ tay làm trọng thương Thành, thậm chí có thể giết chết. Điều đó hoàn toàn không hề phóng đại, xét về độ chắc chắn thì thân thể Thanh may ra cỡ bằng cây gỗ kia, mà Trần Phong chưa vận toàn lực cũng có thể đục một lỗ to tướng trên nó rồi.

Thành hai mắt nheo lại, hai gối nhún xuống tạo đà, sau đó như một mũi tên bắn đi.

Lão hổ thượng sơn!

Bặc!

Tay hai người va chạm vào nhau, sau đó siết chặt lại. Chỉ thấy Trần Phong nghiến răng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, cố gắng vận lực thật mạnh để chiếm thế thượng phong.

Rắc rắc rắc

Khuôn mặt Thành không nhịn được mà méo mó, cảm giác đau đớn từ bàn tay chạy thẳng một mạch lên não. Cũng phải thôi, chiêu này của gã mô phỏng hình ảnh một con hổ lao lên núi, ưu điểm là rất nhanh, mạnh, nhưng đối thủ của nó là Long, là rồng!

Thành hít sâu một hơi, sau đó chân phải tung cước, muốn đá bay Trần Phong.

Thiết Trụ cước!

Trần Phong thấy vậy bèn buông tay ra, cùng lúc đó dồn nén Chân khí vào hai lòng bàn tay, tung chưởng, đánh lên tay của Thành. Nhờ vậy mà hắn tạo ra phản lực, giúp hắn bật ra, tránh khỏi một cước kia của Thành.

“Trần Phong, chiêu thức thật mạnh mẽ.”

Thành vừa bật lùi về sau, vừa bóp bóp tay, vừa tấm tắc khen.

Trần Phong cũng vừa hạ xuống đất, đáp:

“ Cước pháp của anh cũng không hề kém, pha đó nếu chậm chút nữa thì đã lĩnh đủ rồi.”

Hai anh em cười ha hả rất vui vẻ, rồi lại lao vào nhau, quyền cước tung bay, hiển lộ tài năng của mình. Nếu có Tụ khí cấp võ giả đây thì nhiều người cũng tự thẹn không bằng. Bởi chiến lực của bọn hắn quá mạnh, Luyện khí cảnh đã vận dụng được Chân khí, trong khi đó người thường phải đến đến Tụ khí cấp! Còn chưa kể võ kỹ đánh ra đều đạt đến mức Trụ cột, thậm chí nhiều chiêu còn đạt đến Đại Thành, uy lực không tầm thường chút nào.

Khi Thành tung cước thì Trần Phong tránh ra xa, khi Trằn Phong vung trảo thì Thành cũng phải lùi lại,. Hai bên cật lực né tránh đòn hiểm của đối phương, tính ra cũng là ngang tài ngang sức, không ai mạnh hơn ai, cũng không ai yếu hơn ai. Đương nhiên đó là chưa hề đề các đến các bí thuật, và cũng không phải chiến đấu sinh tử người chết ta sống, nên nhẹ tay là điều dễ hiểu.

Aaaaaa

Hai người tung một đấm cuối cùng, rồi đồng thời ngã quỵ, gục xuống mặt cỏ. Hai người quay mặt sang nhìn nhau, thấy vẻ mặt lấm lem của người kia không nhịn được mà cười vang.

“Trần Phong, em có dự định gì sau khi ra khỏi Minh Dương học viện không?”

Thành nằm trên bãi cỏ, nhìn lên trời sao, nói:

Trần Phong mông lung lắm. Hắn đã quyết định tu luyện tiếp, nhưng con đường thì chưa rõ lắm.

“ Em nhìn những ngôi sao trên kia đi. Nó rất cao, rất xa đúng không?”

Hắn chậm rãi vươn một tay lên, làm động tác nắm lấy, chậm rãi nói:

“Anh muốn có một ngày được ra khỏi hành tinh này, đến những ngôi sao trên kia, xem chúng có sự sống hay không. Mà muốn vậy, thì cần phải có sức mạnh.”

“Anh nghe nói, Thanh Long Giang tông sẽ mở cửa thu đệ tử trong hơn nửa năm nữa. Tiêu chí khá khó khăn, ít nhất phải là Tụ khí hậu kì cấp võ giả trở lên.”

“Thanh Long Giang tông? Môn phái này em có nghe qua, những mạnh vậy sao? Tụ khí cấp cũng chỉ đủ điều kiện, còn muốn tuyển lại còn cần sàng lọc nữa? Thế thì Minh Dương học viện đủ mấy cái tiêu chuẩn? May ra mười mấy người được mà thôi.”

Trần Phong nhíu mày, lại được nghe đến cái tên này. Mà Thanh cũng trố mắt, nhìn hắn như một sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống, khiến hắn không khỏi xấu hổ.

Thành lắc đầu cảm thán, tay phải khẽ vuốt lên chiếc Nhẫn không gian, lập tức hai lon nước hiện ra. Hắn ném một lon cho Trần Phong, còn một lon giữ lại cho mình, tu ừng ực.

“ Chắc hẳn em cũng biết chúng ta đang ở phủ Nghệ An? Và những nơi như Minh Dương thành này cũng có tới mười mấy hai mươi cái, và bao trùm lên tất cả chính là Thanh Long Giang tông! Tông môn này nghe nói siêu siêu mạnh, cường giả như mưa, Linh giả cũng không ít. Nghe nói ở đó Khai huyệt cảnh cấp cao thủ ngay cả gác cổng cũng không xứng, chỉ có thể làm nhân công quét dọn, nấu ăn mà thôi!”

Trần Phong hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng hốt hét lên:

“Cao thủ cỡ như Viện trưởng còn phải làm những việc như vậy, rốt cục bọn họ phải mạnh đến thế nào.”

Thành ngừng tu lon nước, ném nó sang một bên, trong ánh mắt mơ hồ toát ra vẻ cuồng nhiệt:

“Nghe nói họ mạnh đến mức Vương thất cũng không muốn đắc tội, lệnh ban ra nhiều lúc họ còn dám từ chối! Nghe nói Thanh Long Giang tông thuộc nhóm 10 thế lực mạnh nhất Nam Việt quốc ta.”

10 Thế lực mạnh nhất Nam Việt quốc?? Trần Phong có chút ngơ ngác, không tin vào mắt mình. Nam Việt quốc có đến trăm rưỡi triệu dân, tu giả cũng không hề ít ỏi. Vậy mà Thanh Long Giang tông lại lọt nhóm đó, đáng sợ làm sao.

“Thế thì rất khó tiến vào, trừ phi có quan hệ sâu với những người ở đó.”

Trần Phong có chút lo lắng, quay sang hỏi Thành. Mà dáng vẻ hào hứng của hắn cũng vơi đi nhiều, thay vào đó là sự lo lắng.

“Đấy là chuyện đáng lo. Nghe nói trước đây, khi Minh Dương thành còn có Chân Linh cảnh cấp cường giả, mỗi lần tuyển chọn cũng chỉ có hơn 20 người đậu vòng sơ khảo, sau đó rớt dần, chỉ còn lại phân nửa! Thời đó kinh khủng như vậy, mà chỉ có từng đó người đậu, huống hồ là hiện nay, Minh Dương thành nhân tài cạn kiệt, cao thủ cũng không còn, tài nguyên cũng bị các nơi khác lấy đi?? Chẳng lẽ chúng ta phải bỏ qua cơ hội này, gia nhập các thế lực khác? Vương tộc đạo thống như Phượng Hoàng Trung Đô, Hắc Thủy Trạch.... tuy mạnh nhưng chọn lựa còn khắt khe hơn cả Thanh Long Giang tông.”

Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy khó khăn. Họ muốn được vào môi trường tốt nhất, mà ở Phủ Nghệ An này không gì có thể tốt hơn Thanh Long Giang tông cả.

“ Đau đầu quá, thôi để hôm sau rồi tính. Mai có việc lớn cần phải làm nữa đấy.”

Trần Phong lại trở về phòng, sau đó ngồi khoanh chân, bắt đầu tiến vào Tinh thần hải.

Đốt tre lúc này không còn lơ lửng giữa mảnh không gian này nữa, mà đã cắm xuống một chỗ, mơ hồ có thể thấy từng cái rễ tre nho nhỏ mọc ra.

“Khoai cái thằng này vẫn chưa thấy xuất hiện, xem ra ngày hôm đó đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh của nó rồi.”

Trần Phong chả biết làm gì hơn, đành bỏ qua. Hắn ý thức khẽ động, lập tức một tấm bản đồ hiện ra. Đây là bản đồ cực kỳ đầy đủ của Phủ Nghệ An. Hắn muồn tìm hiểu ít thông tin về nơi mà có thể sau này hắn sẽ đến.

“Thanh Long Giang tông, thành lập từ hai ngàn năm trước, từ thời Cổ vương triều Lê tộc.”

“ Phượng hoàng Trung đô, Vương triều đạo thống, thuộc về Quang Trung Đại Đế”

“Hắc Thủy Trạch, Mai Hắc thế gia, Cổ Vương tộc, thuộc về Mai Hắc Đế - Thời kỳ đen tối.”

“Quả Sơn thánh địa....”

.....

Mấy chục cái tên bất đồng hiện lên, mỗi thế lực đều là cự đầu một phương, thực lực cực mạnh. Lần này khiến Trần Phong có một phen mở mang tầm mắt. Con đường tu luyện của hắn ngay cả cất bước cũng chưa tính, vẫn chỉ có thể xem là người thường “hơi mạnh” mà thôi.

Vậy mà trên toàn Nam Việt Quốc, có tới 63 Phủ như vậy! Các quốc gia xung quanh tuy cũng yêu hơn chút ít nhưng cũng không hề tầm thường. Còn chưa kể tới Bắc Minh Đế Quốc ở phương Bắc, bọn chúng có diện tích gấp ba mươi lần Nam Việt quốc, tuy không nói là cường giả cũng nhiều như vậy nhưng gấp mười lần thì hoàn toàn không có vấn đề. Đến đây Trần Phong mới hiểu nỗi lo lắng của Tuấn Khải. Nam Việt quốc đang nằm giữa ranh giới sinh tử, chỉ cần hành động sai lầm dù là một chút thôi cũng có thể diệt quốc!

Đương nhiên, nếu Bắc Minh Đế Quốc muốn tiêu diệt Nam Việt quốc cũng vô cùng khó khăn. Hàng ngàn năm nay, Nam Việt Quốc đã bị xâm chiếm bao nhiều lần??? Nhưng cuối cùng những người anh hùng dân tộc vẫn đứng lên quyết tâm dành lại độc lập, tự do.

Ví như Hắc Thủy Trạch của Mai Hắc Đế, vị này sinh ra trong thời kỳ đen tối, đất nước bị kẻ thù xâm lăng, đô hộ. Nhưng ngài ấy vẫn dám đứng lên, dám chống chọi với kẻ thù. Tuy thất bại nhưng đã thể hiện tinh thần dân tộc mạnh biết bao. Hắc Thủy Trạch cũng là một trong những thế lực lớn của Phủ Nghệ An, tuy không so được với Thanh long Giang tông về sức mạnh nhưng lại thắng về độ sâu dày. Dù là các thế lực top 10 cũng không muốn gây chuyện với các Cựu vương tộc như vậy

Hết chương 68

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.