Nam Việt Đế Vương

Chương 17: Chương 17: Tiếp tục rèn luyện




Trần Phong bước ra khỏi lều, từ từ leo xuống cây cổ thụ.

Trời bây giờ đã ban đêm. Không khí hơi lạnh. Thỉnh thoảng lại có tiếng gió thổi làm những cành lá rung lên xào xạc. Xa xa, những tiếng của yêu thú săn mồi lúc ẩn lúc hiện làm người ta không thể không cảm thấy ớn lạnh. Được cái là ánh trăng đêm nay lại rất sáng nên cũng xua tan được cái sợ hãi phần nào.

Trần Phong hít sâu một hơi, từ trong nhẫn không gian lấy ra một quyển sách????. Hắn lật mấy trang sách, lẩm nhẩm đọc. Rồi tay phải hắn bỗng giơ ra, từ trong lòng bàn tay một đốm lửa nho nhỏ xuất hiện.

“Thành công”

Nhưng niềm vui của hắn chưa được bao lâu liền bị dập tắt. Một ngọn gió thổi qua làm đốm lửa vốn nhỏ yếu nay phụt tắt.

Trần Phong cau mày suy tư. Rõ ràng hắn đã đọc đúng câu chú, vậy mà ngọn lửa này lại nhỏ yếu tới mức đáng thương.

“ Hay là tại lượng ma pháp sử dụng chưa đủ?”

Trần Phong hai mắt sáng lên. Hắn lại thử nghiệm một lần nữa. Lần này, ma pháp lực hắn sử dụng gấp đôi lần trước.

Thất bại!

Gấp ba lần

Thất bại!

Gấp 4 lần

Vẫn thất bại!

Dù lượng ma pháp hắn đưa vào nhiều bao nhiêu thì chỉ giúp đốm lửa cháy to một ít, nhưng cuối cùng vẫn tắt ngúm.

Hắn lại ngồi xuống nghiền ngẫm về việc tại sao lại thất bại như vậy. Rõ ràng hắn đã đọc đúng câu chú, cùng với đó đã truyền vào lượng ma pháp không hề ít, vậy mà vẫn thất bại.

Hắn ngồi suy nghĩ hồi lâu, lúc thì lộ ra vẻ suy tư, lúc lại cười vang, lúc lại gật gù.

“Thảo nào mà người ta lại chỉ chuyên tu luyện một hệ ra là vì như thế này. Nếu không thì ai cũng tu luyện nhiều hệ, vì nó vừa uy lực hơn, lại thuận tiện trong nhiều tình huống.”

“Nhưng ta không bao giờ bỏ cuộc!”

Trần Phong hạ quyết tâm. Hắn lại tiếp tục việc tạo ra một hỏa cầu.

Thất bại. Thất bại. Thất bại...

4 giờ sau

“Thành công, thành công rồi..”

Trần Phong lúc này toàn thân mồ hôi nhễ nhại, con mắt hiện lên từng đường tơ máu. Nhưng trên tay hắn lại có một thứ khiến người ta kinh ngạc: một quả cầu lửa to bằng nắm tay. Hắn đã kiên trì luyện tập, nhiều lúc hết sạch ma pháp lực liền ngồi xuống bổ sung, đến khi khôi phục lại tiếp tục. Cứ như vậy suốt 4 tiếng đồng hồ.

“Nhưng đây mới là sự khởi đầu, ta cần luyện tập nhiều hơn nữa để hoàn thành”

Trần Phong hạ quyết tâm, lại tiếp tục học phép hỏa cầu. Hắn chú tâm đến mức không hề nhận ra Thanh Sương đã theo dõi hắn được hồi lâu. Còn cô nàng thì lại vô cùng kinh ngạc, không những bởi sự kiên trì, quyết tâm của Trần Phong mà còn bởi tài năng kinh người của Trần Phong. Những người bình thường muốn tạo ra được hỏa cầu thì cũng cần mấy ngày, thậm chí nếu yếu kém phải mất một tuần, vậy mà Trần Phong lại có thể tạo ra hỏa cầu chỉ trong 1 đêm! Mặc dù một phần do Trần Phong vốn điều khiển ma pháp lực rất tốt, nhưng cũng không thể nói rằng hắn thật sự là một thiên tài.

Cô nàng đang âm thầm đánh giá Trần Phong thì bỗng giật mình. Trần Phong đang ngưng tụ một quả cầu lửa ở tay trái, còn tay phải hắn lại ngưng tụ một quả cầu gió.

Thanh Sương khẽ nhíu lông mày:

“Hắn định làm gì, chẳng lẽ hắn định....”

Chỉ thấy Trần Phong lúc này hai tay đưa lại gần nhau. Hai quả cầu, một gió một lửa dần dần xích lại gần nhau.

“Này dừng lại tên đần kia.”Thanh Sương luôn mặt biến đổi, tung người bay về phía Trần Phong

Bùm!

Một vụ nổ xuất hiện sau khi hai quả cầu chạm vào nhau. Áp lực từ vụ nổ đánh bay Trần Phong, khiến hắn như một quả đạn pháo mà đập vào thân cây cổ thụ, làm cây thủng một cái lỗ hình người.

“ Ui da cái lưng của tui” Trần Phong lồm cồm bò dậy, toàn thân đầy vết xước, nhiều chỗ máu rỉ ra.

“Nghịch dại rồi, may mà lượng ma pháp dùng ít, nếu không thì có lẽ đã bị nổ cho trọng thương rồi” Trần Phong vuốt mồ hôi trên trán, thầm nghĩ sau này không làm những trò như vậy nữa.

Thanh Sương lúc này đã bay lại, nhìn thấy cảnh tượng của Trần Phong, khuôn mặt xinh đẹp lộ một ráng mây đỏ trông đáng yêu vô cùng. Cô nàng nhắm tịt mắt lại, quay đầu ra sau, nói:

“Ngươi mau mặc đồ vào đi”

Trần Phong lúc này mới nhận ra hoàn cảnh của mình. Vụ nổ kia đã thổi bay tất cả quần áo của hắn, kể cả quần áo trong. Nên bấy giờ thân thể hắn hoàn toàn trần truồng.

THẬT LÀ MỘT TÌNH HUỐNG KHÓ ĐỠ!

Trần Phong vội rút từ không gian giới ra một bộ quần áo, mặc gọn gàng rồi mới gọi Thanh Sương lại. Còn cô nàng khuôn mặt lúc này vẫn còn phớt hồng, phối hợp với vẻ đẹp vốn có của mình làm cho người ta không khỏi có những suy nghĩ sâu xa.

Thanh Sương khẽ ho một tiếng như để phá vỡ không khí xấu hổ này, rồi nàng bắt đầu trách móc:

“ Cậu làm cái quái gì vậy hả, câu có biết rằng phép Hỏa cầu của cậu chưa hoàn thành không hả? Vì nó chưa hoàn thành nên rất bất ổn, cậu lại thêm phong hệ ma pháp vào chả khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Mà dù nó ổn định rồi thì cũng không được làm như vậy, nó rất nguy hiểm. Nổ như vậy là còn nhẹ đấy, nếu không cẩn thận cậu có thể mất mạng như chơi.”

Trần Phong cười cười để che dấu đi sự xấu hổ. Hắn cũng chỉ định thử thôi, ai ngờ uy lực nó lại lớn như vậy.

Trần Phong đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ xấu, hắn cười thầm:

“Khoan đã, nếu đánh nhau với kẻ địch đây chính là đòn chí mạng. Ví dụ như sắp bị đối phương đánh bại, xuất chiêu này ra thì kẻ địch không chết thì cũng mất nửa cái mạng.”

“Nhưng mà nếu làm như vậy sợ chính bản thân ta cũng tan xác luôn.”

Tốt nhất là chỉ tình huống vô cùng cấp bách mới sử dụng.

Hai hệ chung một chỗ sẽ rất nguy hiểm, vậy thì một hệ thì sao. Nhưng phong hệ nếu chỉ tạo thành quả cầu như vậy thì uy lực rất thấp, không có bao nhiêu lực sát thương.

Khoan đã, nếu đem nó xoay tròn, thì lực sát thương sẽ nâng cao rất nhiều!

Đúng vậy, chính là nó!

“Này! Cậu làm sao thế?” Thanh Sương bỗng tiến lại gần hắn, hai tay vẫy vẫy trước mặt Trần Phong, đem hắn từ trong suy nghĩ tỉnh lại.

“Không có gì đâu, chẳng qua là tôi phát hiện ra một số thứ khá hay.” Trần Phong nói, rồi lại chạy vụt đi

Thanh Sương thấy vậy, cũng không hỏi gì thêm, liền đuổi theo.

Trần Phong quay lại chỗ lúc nãy. Vụ nổ do Trần Phong tạo ra cũng không lớn lắm, chỉ gây ra một vệt lõm nhỏ trên mặt đất.

Hắn ngồi xuống, hai tay úp lại, tạo ra một lỗ hổng giữa hai tay. Hắn niệm chú, ma pháp lực trong người tràn ra, cùng với phong hệ ma pháp ngoài môi trường cộng hưởng, giữa hai bàn tay hắn một quả cầu gió dần dần hình thành.

“Xoay” Trần Phong hét lớn, phong hệ ma pháp nhanh chóng di chuyển, làm quả cầu xoay tròn.

Hắn thở ra một hơi, bước đầu đã thành công. Tiếp theo cần phải giữ cho quả cầu liên tục xoay tròn.

Hắn thử ngưng truyền ma pháp lực, lập tức quả cầu xoay chậm dần, chậm dần rồi sau đó ngừng lại.

“Cậu phải liên tục truyền ma pháp lực vào đó thì nó mới tiếp tục xoay tròn, còn nếu cậu ngưng truyền thì nó cũng ngừng lại.” Đột nhiên từ phía sau, giọng nói của Thanh Sương vang lên.

Trần Phong nghe lời nói này, không nhịn được mà cau mày. Nếu làm như vậy, quả thật sẽ rất phí sức lực, lại chỉ có thể sử dụng trong cận chiến. Còn muốn đánh tầm xa thì không có khả năng. Vì khi rời khỏi tay, không còn ma pháp lực di chuyển, quả cầu làm sao có thể tiếp tục xoay tròn, gây ra sát thương cho đối thủ?

“Cảm ơn cô đã chỉ điểm.” Trần Phong trả lời.

Thanh Sương cũng chỉ gật đầu, rồi nàng cười nói:

“ Tôi cũng chỉ giúp đỡ một chút mà thôi, dù sao tôi cũng đã đáp ứng cậu sẽ giúp cậu trong việc tu luyện. Cậu tiếp tục tu luyện nhé, tôi đi chỗ khác.” Thanh Sương nói xong liền phi thân bay mất.

Trần Phong thở dài. Hắn lại vận chuyển ma pháp, hòng chỉ cần một lần là có thể khiến phong cầu xoay mãi. Hắn liên tiếp thử nghiệm cho tới khi hai tay bỏng rát. Hắn mệt đến mức nằm gục trên mặt đất lúc nào không biết.

Sáng hôm sau.

“ Này, tỉnh dậy đi, sao lại nằm ở đây vậy?” Trần Phong đang trong cơn mê, đột nhiên nghe được có ai đó đang gọi hắn. Hắn cố gắng mở cặp mí mắt nặng tựa hàng tấn lên, lúc này bắt gặp một thân ảnh xinh đẹp đang cúi người lay vai hắn, miệng thì không ngớt gọi hắn dậy. Hắn ngồi dậy, hít sâu một hơi. Hôm qua tu luyện mệt quá nên ngủ thiếp đi mất, chả cần biết là mình nằm ở nơi nào nữa. Dù sao thì lúc ở bãi rác chỗ nằm của hắn cũng không hơn thế này là bao nên hắn cũng không để ý lắm.

“Có chuyện gì sao.” Trần Phong mắt nhắm mắt mở, trả lời.

Thanh Sương khuôn mặt xuất hiện vẻ khó chịu:

“ Cậu nghĩ gì mà lại ngủ ở đây, không sợ bị yêu thú ăn thịt à?”

“Không phải cô đã phủ bột đuổi yêu thú rồi sao. Với lại quả thực đêm qua tôi mệt quá, ngủ quên mất.” Trần Phong gãi gãi đầu, giọng ngái ngủ.

Thanh Sương tuy nói vậy, nhưng trong lòng lại khâm phục Trần Phong. Một người vừa có thiên phú kinh người, lại có sự quyết tâm cao độ, kiên trì, mạnh mẽ thì thành tựu tương lai sẽ như thế nào? Chắc chắn là một cường giả!

“ Cậu chuẩn bị đi, sáng nay chúng ta sẽ thực chiến.”

“Thực chiến?”

“Đúng vậy, tôi thấy cậu vận dụng ma pháp khá tốt nhưng mà chiến đấu lại chưa ổn lắm, cần phải luyện tập thêm.”

Trần Phong gật dầu tỏ vẻ đồng ý. Quả thật chiến đấu ma pháp hắn khá kém, dù sao hắn mới tu luyện, lại chưa được ai dạy bảo nên chiến đấu kém là việc thường tình.

Hắn sửa soạn lại quần áo, vệ sinh cá nhân một lúc rồi hỏi:

“Tôi đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ tôi sẽ làm gì?”

Thanh Sương chưa vội trả lời, nàng liên tục niệm chú, ma pháp lực từ trong thân thể tràn ra, từ từ ngưng tụ lại thành 20 quả cầu lơ lửng giữa không trung. Sau đó các quả cầu đó bỗng biến hóa, không khí xung quanh tụ quanh quả cầu đó, dần dần biến hóa ra hình người. Chúng cao tới 2 mét, thân thể to lớn lại có từng luồng gió bao quanh, trông rất là dọa người.

“Đây là các khôi lỗi làm từ phong hệ ma pháp, có lực lượng sánh ngang được với Luyện cốt kì đại thành đấy.” Thanh Sương lên tiếng giải thích.

Trần Phong nhìn 10 con khôi lỗi này, trong lòng dậy lên sự hứng thú nồng đậm. Hắn khẽ bẻ mấy ngón tay, ma pháp lực bắt đầu vận chuyển. Hắn cười, nói:

“Chiến thôi!”

Thanh Sương gật đầu, miệng lại tiếp tục niệm chú. Các khôi lỗi bắt đầu di chuyển, những cánh tay to lớn vung tới đập thẳng về phía Trần Phong.

“Thiết lôi quyền” Trần Phong hét lớn, thi triển môn võ học tủ của hắn, quyền đối quyền với hai khôi lỗi.

Bốp

Hắn cứng rắn chặn đòn của 2 tên khôi lỗi, nắm tay bóp lại giữ chặt hai con khôi lỗi này.

Rồi hắn niệm chú, trên đầu hắn 2 mũi tên gió dần ngưng tụ, sau đó bắn thẳng vào đầu 2 con khôi lỗi, bắn thủng đầu bọn nó.

Những con khôi lỗi còn lại không đứng yên, chúng lao thẳng về phía Trần Phong.

Trần Phong nheo mắt, suy tính phương án chiến đấu với đám này. Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên lùi lại phía sau, tạo khoản cách với những con khôi lỗi kia. Hắn bắt đầu vận chuyển ma pháp lực, trên tay một quả cầu gió dần ngưng tụ, xoáy tròn với tốc độ ngày càng nhanh, quét cho không khí xung quanh thổi điên cuồng.

“Để ta cho các ngươi thấy thành quả một đêm vất vả của ta.”

“ Hãy đón nhận tuyệt chiêu mới của ta: Phong cầu- Rasengan”

Hết chương 17

Tác giả lại bị ảo tưởng, nếu có gì thì bỏ qua nhé????????????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.