Nam Việt Đế Vương

Chương 354: Chương 354: Tranh đoạt danh ngạch




Trong mắt Trần Sâm, những món dược liệu mà đám người này dâng lên đều vô cùng tầm thường, tuy nhiên hắn vẫn giữ đúng lễ nghĩa, chứng minh bản thân là con cháu nhà Cựu Hoàng tộc.

Lại có người lục tục tiến lên tặng đủ loại bảo vật, để cho những tên thiếu niên nhân tài thành Minh Dương đều phải thèm rỏ dãi. Những món bảo vật ấy đều là thứ gia tộc bọn hắn cất chứa hàng chục năm, dù là gia chủ cũng không dám dùng, nhưng nay lại đưa ra làm quà tặng cho một thiếu niên không hơn tuổi bọn hắn là bao.

“Thông tin đám người này rất nhanh nhạy nha.”

Trần Phong cười nhạt, lại gõ nhẹ mặt bàn, thầm nghĩ:

“Nơi đây hẳn có thứ gì đó, để cho cường giả Trần Hoàng tộc phải nhúng tay vào.”

Dòng suy nghĩ hắn cứ thế trôi đi, cho đến khi bị phá vỡ bằng câu chuyện của Trần Văn Đình:

“Các vị, được sự cho phép của Phủ Chủ, lần này bí cảnh thành Minh Dương sẽ mở ra sớm hơn thường lệ, thời gian cụ thể là ba tháng sau.”

Bí cảnh thành Minh Dương mở sớm hơn thường lệ?

Từng kí ức hai ba năm trước ùa về, khiến Trần Phong bất giác mỉm cười, liếc nhìn về phía Ánh Nguyệt. Đôi môi thiếu nữ lúc này cũng khẽ nhấc lên, hiển nhiên đó là đoạn kí ức thật sự ngọt ngào.

Ngọc Linh nhìn khuôn mặt hai người bọn hắn như vậy thì không khỏi tò mò, quay sang hỏi mấy tên thiếu niên Đặng Gia.

“Lần đó anh ấy thể hiện tài hoa, lấy cảnh giới Nội Cương chém giết Ngoại Cương, cùng cảnh giới vô địch!”

Một tên thiếu niên từng may mắn tiến vào bí cảnh Minh Dương giờ đây lộ ra vẻ sùng bái, nói tiếp:

“Ngay cả thiên tài đến từ Đông Phủ cũng bị anh ấy đánh bại! Thiên tài, đó mới là thiên tài.”

Ngọc Linh nghe vậy thì che miệng cười khúc khích, quay sang nói với Trần Phong:

“Không ngờ người cũng có lúc như thế đấy!”

Trần Phong từ chối cho ý kiến, chỉ tiếp tục lắng nghe Thành Chủ nói về chuyện mở bí cảnh.

Điều càng khiến hắn ngạc nhiên là ngoài tồn tại khổng lồ như Trần Hoàng tộc, thì các gia tộc Tông cấp ở Đông Phủ cũng xen vào, phái thiếu niên thiên tài đến đây. Những kẻ này so với Trần Sâm thì kém hơn một đoạn, nhưng cũng không hề tầm thường chút nào, đều đã tu đến Huyễn Linh thất bát tinh.

“Chẳng lẽ bọn hắn khám phá ra được bí mật gì ở nơi đây sao?”

Trần Phong chợt nhớ đến Long cung của Thanh Long Thần tộc, cặp mày liền nhíu lại. Nơi đó dù đã tan hoang không còn lại gì, nhưng mà với những thế lực này thì hiển nhiên có thứ gì đó để bọn hắn lưu tâm.

“Là một đóa Linh Hỏa.”

Ngọc Linh vừa kịp nhận tin truyền từ Vũ gia, lập tức truyền âm cho hắn.

“Nghe đồn là Linh Hỏa do Quang Trung Đại Đế tế luyện, mang theo một tia Phượng Hoàng Chân Hỏa. Thậm chí như trong tin tức từ Phượng Hoàng Trung Đô truyền ra thì còn mang theo công pháp thành danh của Quang Trung Đại Đế, Phượng Hoàng Niết Bàn Chân Kinh!”

“Đó là Đế cấp công pháp, dù là Thanh Long Giang tông ta cũng không có lấy một cuốn! Trần Hoàng tộc hùng mạnh như vậy, cũng chỉ có tổng cộng ba Đế cấp công pháp mà thôi!”

Quang Trung Đại Đế được xưng vì Đại Đế, bởi tu vi hắn thông thiên triệt địa, trong lịch sử vạn năm của Nam Việt Quốc người sánh ngang hắn không có quá một bàn tay.

Đế cấp công pháp của hắn bị rất nhiều người thèm muốn, tuy nhiên nghe đồn đã thất truyền từ lâu. Dù là Phượng Hoàng Trung Đô cũng không có được bộ công pháp này, chỉ sở hữu một bản sơ cấp hơn, tuy nhiên vẫn có thể sản sinh ra cường giả Tôn cấp thậm chí là Vương Cấp.

Hắn lại nhớ đến đóa Linh Hỏa bên trong Linh Hải của bản thân, trái tim không nhịn được đập nhanh, thầm nghĩ:

“Có khi nào...”

Linh Hồn hắn nhập thể, tiến vào bên cạnh Linh Hỏa. Thuận Thiên, Đông Sơn cùng Khoai đứng cạnh hắn, đều nói:

“Thật sự có năng lượng của Phượng Hoàng chân hỏa!”

“Phượng Hoàng Thần tộc, đại tộc thế này, so Tổ Mẫu nhà ngươi thì cũng không hề kém hơn đâu!”

Thần sắc Trần Phong lúc này cực kì kích động, nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân.

“Cần về Thanh Long Giang tông, lúc đó mới có thể từ từ tìm hiểu.”

Nghĩ thế nên hắn bình tâm lại, tiếp tục trò chuyện với mọi người. Mà bữa tiệc cũng dần đi đến hồi kết, dần có người lục tục rời đi.

Trần Sâm nhận lấy từng đợt chúc tụng của mọi người, trong lòng cũng không khỏi đắc ý. Liền liếc về Trần Phong, trong lòng không biết nghĩ gì, lập tức bước tới.

Hai tên thanh niên thiên tài mặt đối mặt, khí thế bộc phát. Long Thế, Kiếm Thế, của Trần Phong bùng nổ, mà bên kia, Phật Thế hiện ra, hóa thành ảo ảnh một tăng nhân tay gõ chuông, cực kì hùng mạnh.

“Không đánh không quen biết. Ta là Trần Sâm, người hẳn là Trần Phong của Thanh Long Giang tông?”

“Không sai.”

Tên kia thu lại Thế của bản thân, chắp tay cười nói:

“Nếu có gì không phải thì mong bỏ qua cho.”

Trần Phong nhìn tên này một chút, có cảm giác thần kinh gã này không bình thường, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

“Ngươi tìm ta có việc gì sao?”

“Thiên tài gặp nhau, chỉ muốn so chiêu mà thôi.”

Trần Sâm mỉm cười, sau đó hai tay chắp lại chào hắn, rồi nhanh chân rời đi.

Người xung quanh thì lúc này đều kinh hồn táng đảm, dù là Linh cảnh Linh giả, trước bốn năm loại Thế kia cũng cảm giác được lạnh sống lưng, đừng nói mấy tên võ giả thiếu niên, có không ít kẻ đã ngã khụy xuống.

Bọn hắn có không ít kẻ đến từ Đông Phủ, gặp không ít nhân tài, tuy nhiên đẳng cấp như thế này thì lần đầu tiên chứng kiến.

Quá mức cường đại!

Dù chỉ là Thế, nhưng bọn hắn có thể cảm nhận được, hai người này chỉ cần vận dụng một ít Linh lực, thì dù là trưởng lão của các gia tộc cũng sẽ bị giết trong một chiêu!

Trần Sâm về chỗ ngồi, lập tức bên tai truyền đến âm thanh nghiêm nghị:

“Thế cảnh rất cao cấp, tu vi so con không hề kém bao nhiêu. Con cần cảnh giác với hắn.”

Gã nghe vậy liền khẽ mỉm cười, đáp lại:

“Kẻ này đích thực lợi hại, tuy nhiên con cũng không kém hắn. Thực lực một người không chỉ dựa trên Thế cảnh mà xét được.”

Người nọ nghe vậy thì im lặng một thoáng chốc, liền nói:

“Cẩn trọng vẫn là hơn.”

Trong giọng nói mang theo tiếng thở dài, hiển nhiên người này cũng không đồng tình với suy nghĩ của Trần Sâm.

Trần Sâm là thiên tài trong Trần Hoàng tộc, thân thể ẩn chứa Đế huyết, bản thân lại tu luyện công pháp Đế cấp, không khỏi có sự kiêu ngạo. Trong tộc không ít người âm thầm phê bình, bởi vậy mới phái hắn đến đây để rèn luyện. Ngờ đâu một đường quá dễ dàng, không ai có thể chống lại một chiêu trước gã, khiến đã kiêu ngạo này còn hơn.

Trần Thành chủ thấy hai người dùng Thế cảnh thăm dò lẫn nhau thế kia cũng không khỏi khâm phục, hắn đã là Chân Linh đỉnh cao, tuy nhiên Thế cảnh so với hai người này còn kém xa tít tắp!

“Lần này lượng người tiến vào cũng sẽ đông đảo hơn lần trước rất nhiều, cụ thể sẽ là hai ngàn người, trong đó một năm số danh ngạch sẽ được sở hữu bởi các thế lực đến từ Đông Phủ.”

“Vì đảm bảo thì võ giả từ Nội cương cảnh trở lên mới được tham gia. Cũng không có giới hạn cường giả Linh cảnh, các thế lực tùy ý điều động nhân lực.”

“Lượng danh ngạch phân định cho các thế lực ta đã ghi cụ thể trong đây, các vị có thể theo dõi.”

Nói rồi gã búng ngón tay, một chùm Linh quang phóng ra, hóa thành từng đám văn tự lơ lửng trước mặt mọi người.

“Đặng gia, Phạm gia được hai mươi danh ngạch mỗi bên.”

Trần Phong cau mày, liếc nhìn vị Thành Chủ này.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn thì gã cũng hơi chút bối rối, liền nhìn sang Trần Sâm. Hiển nhiên người chủ mưu trong chuyện này là hắn.

Mấy tên gia chủ của Thất gia lúc này cũng khẽ cười, nhìn Trần Phong với vẻ châm biếm. Nếu hắn có kháng nghị, chắc chắn sẽ phải đối đầu với vị thiên tài Trần Hoàng tộc này. Còn nếu không có bất cứ hành động gì, hai nhà Đặng Phạm chỉ có được tổng cộng chỉ có hai mươi danh ngạch.

Hai mươi danh ngạch, chỉ bằng trước đây mà thôi.

Trần Phong khẽ cười, lập tức đứng dậy, nói:

“Các vị, xem ra ta thể hiện chưa đủ phải không?”

“Ta cũng không thích nói vòng vèo, hai nhà chúng ta muốn có số danh ngạch là..”

Nói rồi hắn giơ 2 ngón tay lên.

“Gấp 2 lần? Điều này có thể...” Bùi gia chủ vuốt chòm râu, cười nhạt.

“Không phải gấp 2 lần, mà là hai trăm danh ngạch.”

Cái gì?

Mấy tên đồng loạt nhìn vào hắn, cười nói:

“Hai trăm danh ngạch, đã bằng một phần mười số lượng rồi. Trần Phong, tham lam là cái tội.”

“Không hề tham lam.”

Trần Phong lắc đầu đáp lại:

“Thất gia, cứ mỗi Linh giả sẽ nhận được mười lăm mươi danh ngạch. Chuyển Linh cảnh, nhận được năm danh ngạch.”

“Không sai.”

“Vậy sao Đặng Gia Phạm Gia ta Linh Giả Chuyển Linh cảnh góp lại cũng có hơn mười vị, danh ngạch lại ít như vậy?”

Đặng Nam cùng Phạm lão liền bước lên, Chân Linh cảnh Linh lực bộc phát, càn quét toàn trường.

“Nếu các vị vẫn đinh ninh rằng hai nhà chúng ta dễ bắt nạt, chỉ sợ đi đêm lắm có ngày gặp ma. Không khéo trên đường từ phủ Thành Chủ trở về gặp đạo tặc, như vị trưởng lão Lý gia kia thì thật không hay.”

Trần Phong hạ ngón tay xuống, chắp tay sau lưng, cười nhạt:

“Hai nhà bọn ta, hai trăm danh ngạch.”

Người của Thất gia nghe vậy vừa giận vừa sợ. Nếu xét sức mạnh tổng thể, Thất gia có thể chiến một trận với hai nhà Đặng Phạm, thậm chí còn vượt trên một đường. Bởi cao thủ từ Đông Phủ của gia tộc bọn hắn đang không ngừng chạy tới, trong mấy tháng tới lực lượng chỉ sợ sẽ gấp lên vài lần. Nhưng hiện tại...

Đám người Đông Minh liếc nhìn Trần Thành Chủ, trong lòng cũng không đồng tình hành động này. Hai nhà Đặng Phạm giờ đã khác xưa, chỉ phân đến hai mươi danh ngạch thì thật sự quá đáng.

“Chúng ta có thể cho hai nhà một trăm danh ngạch, còn hai trăm, chỉ sợ không được.”

“Không có gì là không được.”

Trần Phong lắc đầu, liếc nhìn hắn mà nói:

“Danh ngạch, vẫn là dùng thực lực tới để định ra số lượng. Vậy thì ta đứng đây, khiêu chiến tất cả các vị, ai có thể ở Huyễn Linh cảnh đánh bại ta, ta nguyện nhường cho người đó toàn bộ danh ngạch Đặng Gia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.