Thế vừa ra lập tức có kẻ kêu lên hoảng hốt, chiến ý suy giảm nghiêm trọng, thậm chí lui lại mấy bước liên tục.
“Tiểu Giao!”
Trần Phong gầm lên, từ xa xa một con Giao Long lao đến, mở cái miệng to như chậu máu táp đến, khí tức hoang dại khiến không ít kẻ đổ mồ hôi lạnh.
Thân thể nó to tựa cây cột đình, toàn thân vảy lấp lánh, trên đầu sừng nhọn hoắt. Tốc độ thì nhanh đến khó tin, chớp mắt đã lao đến bên cạnh một tên Ngoại cương cao thủ, cắn đứt đôi thân thể gã.
“Giao Long là của tên nhóc này sao? Thật khó tin!”
“Sợ gì chứ, chúng ta có bốn người là Khai Huyệt cấp, còn con Giao long kia thì đã lên bờ, chiến lực chỉ còn lại tám chín phần, hai người có thể cản được.”
Bốn tên kia phối hợp rất ăn ý, nhanh chóng chia ra, hai tên chặn đánh Giao long, hai tên chặn đánh Trần Phong. Mà xung quanh hơn mười tên cao thủ Ngoại cương cũng đánh tới, Cương khí hóa thành đủ loại binh khí dị thú quét sạch bốn phía.
Trần Phong giẫm mạnh chân xuống đất, thân thể lao tới đối chiến với hai tên Khai Huyệt kia. Phía sau Hà My niệm phép, cùng Ánh Nguyệt sử dụng nỏ hỗ trợ, tuy không thể tiêu diệt bọn chúng nhưng cũng tạo thành trở ngại, giúp Trần Phong đánh ngang tay với bọn hắn.
Thanh Hoa giờ đây tuy đã tu thành Nội cương hậu kì, chiến lực đến sát với Nội cương đỉnh cao. Nhưng như vậy hoàn toàn không đủ, khiến bọn hắn nguy cơ trập trùng, sớm muộn cũng bị đánh bại.
Rất may Giao Long theo lệnh Trần Phong đã đến bên cạnh bảo vệ bọn hắn. Dù sao nó cũng đã là Yêu thú cấp năm trung kì, chiến lực hoàn toàn có thể sánh với Khai Huyệt đỉnh cao thủ.
Một tên Ngoại cương đột nhiên kêu lên thảm thiết, ôm đầu mà ngã quỵ xuống. Thanh Hoa cùng Ánh Nguyệt phản xạ cực nhanh, một bắn tên một đâm kiếm, ngay tại chỗ chém giết gã.
“Chúng có kẻ biết Tinh thần lực công kích! Tất cả cẩn thận, giữ tâm tình bình ổn, không được phép hoảng loạn.”
Một tên Khai Huyệt quát lớn, đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng thì lập tức rùng mình, nhảy bật lùi về phía sau. Ngay sau đó thì hắn nghe thấy một tiếng xé gió, đuôi của Giao Thanh Đồ quét qua, chút nữa là đánh bay hắn.
“Mẹ nó, đám nhóc này thật nguy hiểm. Mau kết kiếm...”
Hắn đang định hô lên thì cảm thấy sau lưng mát lạnh, lập tức quay lại đón đỡ.
Keng!
Một người đầy máu, tóc xõa, hai con mắt đỏ rực, trong tay cầm một chùy một kiếm, nở một nụ cười đầy ghê rợn.
“Triệu Hảo, ngươi làm cái quái gì vậy hả?”
Gã gầm lên, vận lực đánh bay người nọ ra, rồi ngưng tụ ra một con chim ưng dài cả mét, đẩy về phía trước.
“Triệu Hảo?”
Bọn hắn kinh ngạc, có chút không tin. Triệu Hảo là người Triệu gia, mà Triệu gia lại phản Nam Việt quốc, đầu quân cho giặc. Cả hai là người một phe, sao giờ này lại giết nhau?
Triệu Hảo cười ha hả, gào thét:
“Lũ các ngươi phát rồ, phát rồ thật rồi! Chung quy chúng ta chỉ là chó săn, là nô lệ của các ngươi mà thôi. Mẹ nó, những tên học viên kia có tội lỗi gì hả, các ngươi đã nói chỉ khám xét bọn hắn mà thôi, giờ thì sao? Giết sạch, ha ha, giết sạch. Con mẹ nó...”
Vừa nói hắn vừa vung kiếm, đem công kích tên kia hóa giải, lại tiếp tục phản kích, công kích gần như liều mạng. Hắn nhìn về phía Trần Phong mà gào lên:
“Ta chịu không được, nhịn không được! Trần Phong, ta biết chúng ta có hận thù, cũng biết Triệu gia ta phản quốc, đáng chết vạn lần! Ta không phải một tên cuồng sát, những học viên đó còn có nhiều người bạn tốt, nhiều người đáng sống.”
Nói đến đây hắn nghẹn giọng, trong phút chốc nhớ đến một thân ảnh yểu điệu, nhu mì, nhẹ nhàng gọi tên hắn. Chị ấy thật xinh đẹp, thật tốt bụng, luôn bên cạnh hắn mỗi khi hắn đau, luôn chăm sóc hắn, thủ thỉ với hắn.
“Mẹ nó.... Hứa với ta, Trần Phong, sau này ngươi có thành tựu, đem bọn hắn giết sạch, được không?”
Trần Phong nhìn Triệu Hảo, đột nhiên vô số giận dữ, vô số chán ghét không cánh mà bay. Giờ đây hắn không còn thấy một Triệu Hảo thiếu gia của Triệu gia, kẻ kiêu ngạo, không chịu thua thiệt, luôn tìm cách hãm hại Trần Phong nữa. Mà hắn thấy một thanh niên vì tình mà điên, vì cái chết của người thân yêu mà điên cuồng.
“Ta hứa với ngươi. Ta thề với ngươi, ta sẽ báo thù! Diệt cả nhà bọn hắn!”
“Tốt! Ha ha ha. Ta lúc trước vẫn vượt qua ngươi, giờ đây ta cũng muốn vượt qua ngươi!”
Triệu Hảo lấy ra một viên đan dược ăn vào. Lập tức thân thể hắn bành trướng, các huyệt đạo chưa mở, các kinh mạch bị bịt kín nay bị năng lượng cuồng bạo mở ra, chiến lực thẳng tắp kéo lên.
“Là Nhất khắc đan! Loại đan dược giúp người dùng trong phút chốc có chiến lực Khai Huyệt đỉnh cao, nhưng sau đó....”
“....chết chắc.”
Triệu Hảo như hổ vào bầy dê, nhắm những tên Ngoại cương kia mà giết. Phút chốc máu tươi bắn ra, tay cụt chân cụt cương vãi đầy đất.
“Chết tiệt!”
Một tên Khai Huyệt thấy vậy tức thì lao lại, chặn đánh Triệu Hảo. Hai bên đồng thời va chạm, tức thì tiếng nổ ầm vang, chấn cửa kính hai bên đường nổ tan nát.
Trần Phong cũng nhấc búa lên, dùng toàn lực mà chiến.
Chỉ còn chiến, nếu không sẽ chết!
Lúc này, trên trời cao.
Tần Thiên vẻ mặt thản nhiên, đại Đỉnh trong tay hắn tựa như Thần khí cường đại nhất trên đời, đem hết thảy công kích xung quanh thu lấy. Thậm chí tên Tôn giả kia đánh ra Linh thuật cũng không lay chuyển được hắn dù chỉ một li!
“Thật điên cuồng, giết sạch nhưng người trẻ tuổi kia? Các ngươi có lẽ đang tìm Đế mệnh kia?”
Tần Thiên lắc đầu, nói:
“Bốn mươi năm trước Bắc Minh Đế quốc ra đời một cái Đế mệnh, nếu ta không nhầm giờ đã rơi vào tay của Thiên đình?”
“Ba mươi năm trước, Luyện thể đại lục sinh ra một cặp song sinh, sau đó bị Thánh địa Nin thu đi?”
“Hai mươi năm trước gần Địa Trung Hải, Rôma Đế quốc có dị tượng, Lôi đình hóa thành Lôi hải, trong đó một đứa trẻ sinh ra, sau này bị Đế tộc cướp đi.”
....
Tần Thiên bước lên một bước, Đại Đỉnh bay lên trời rồi úp ngược lại, lộ ra hình ánh bên trong. Trong đỉnh là dị tượng vũ trụ tinh đồ, từng ngôi sao lập lòe đua nhau khoe sắc.
“Các ngươi muốn thu một cái tuyệt đỉnh thể chất, tuyệt đỉnh số mệnh. Các nền văn minh thời xưa chôn vùi, tập trung số mệnh từ cổ chí kim hòng lần nữa vùng dậy. Giờ các ngươi muốn cướp đoạt số mệnh của Nam Việt quốc? Không sợ ăn no quá bể bụng sao?”
Tần Thiên quát lớn, Linh lực cuồng cuộn tiến vào Đại Đỉnh. Lập tức những Linh giả ở đây cảm thấy Linh hồn bất ổn, Dung Linh cảnh cường giả trở xuống càng thảm, bị Tần Thiên dùng vũ lực đem Linh hồn bọn hắn từ trong Tinh thần hải lôi ra!
“Ta thực ra chẳng buồn quản các ngươi lamg cái trò gì, nhưng nơi đây có đệ tử của ta a.”
Đại Đỉnh lần nữa rung mạnh, chấn nát toàn bộ những trận pháp, Linh bảo xung quanh, ngay cả Tông Linh cảnh cường giả cũng bị chấn nổ, hóa thành một đoàn máu bay vọt vào Đỉnh.
“Các ngươi dám đụng vào hắn, ta diết cả nhà ngươi!”
Tần Thiên lộ ra dáng vẻ hung ác, sau ót một Linh hồn nhảy ra, đó là một quái nhân ba đầu sáu tay, thân thể cường tráng, cơ bắp tựa như Cù Long chạy dọc ngang.
Tên Tôn giả kia sợ gần chết, đột nhiên khom người quỳ xuống, lầm rầm niệm:
“Thỉnh Linh của Đại Hãn!”
Trên cao rất nhanh hiện ra một cánh cổng, bên trong cánh cổng đó một Linh hồn cực đại bước ra. Kẻ này mắt híp, người mặc áo choàng lông cừu, tay cầm một cây kiếm cong vút, cưỡi trên một con ngựa hùng dũng, lông dày, vó to, dáng vẻ hùng dũng.
“Năm xưa nhà Nguyên chúng ta tiến đánh Đại Việt Hoàng triều, có một nhánh quân do đại tướng Toa Đô chỉ huy, đi vòng đường biển, trước tiên diệt Chămpa vương triều, sau lại đánh lên
Lúc đó đánh tới Phủ Nghệ An này thì bị chặn lại, nên chúng ta đã lập nên tế đàn, hòng gọi Linh hồn Đại Hãn chúng ta.”
Tên Tôn giả kia lấy lại bình tĩnh, nói tiếp:
“Đáng tiếc Nam Việt quốc đại tướng trấn thủ nơi đây thật sự quá mạnh mẽ, khiến bọn ta phải bỏ qua, lưu lại nó. Nhưng nay ta đã đem tế đàn sửa lại, gọi ra Linh hồn vị Đại Hãn đó.”
“Ngươi biết vị đó khi còn sống là mạnh như thế nào không? Là một vị Linh vương đỉnh cao!”
Kiếm quang đầy trời chém xuống, chấn cho Đại Đỉnh của Tần Thiên rung lên liên hồi.
“Linh vương sống sờ sờ ra đây ta còn làm thịt được, huống hồ là một cái Linh hồn Vương cấp?.”
Tần Thiên thúc dục Linh lực, từ trong Đỉnh từng cái dị tượng bay ra, đánh đến Linh hồn tên Vương cấp kia.
Phía dưới chiến cuộc đã ngã ngũ. Đám người truy sát Trần Phong chạy như vịt, để lại hai tên Khai Huyệt cao thủ cùng bốn tên Ngoại cương. Thành bị thương tương đối nặng, tay trái bị gãy, sau lưng có một vết chém dài sâu đến tận xương. Trần Phong thì hai bàn tay gãy mất năm ngón, xương sườn gãy bốn cây, chân trái bị gãy. Thanh Hoa bị ba vết chém nơi tay.
Nhưng nặng nhất là Triệu Hảo, lồng ngực bị xé mở, tay chân gãy gần hết, lúc này đã gần đất xa trời.
“Khụ khụ, Trần Phong, trận chiến này ngươi kém thế, có mấy tên cũng đánh không lại. Ha ha....”
Triệu Hảo ho một tiếng, máu tươi không ngừng phun ra.
“Ta không hề kém hơn ngươi, ngươi còn không phải đối thủ của ta...”
Ánh mắt gã ngày càng ảm đạm, dù được Hà My tận tình cứu chữa cũng không được.
Trần Phong thở dài, nói:
“Ai nói là ngươi giỏi hơn ta? So đấu một vs một thì mới biết được “
“Solo thì solo, ai sợ....”
Gã đang cười thì phụt ra một ngụm máu tươi, ngã sõng soài trên mặt đất.
Trần Phong tiến vào Tinh thần hải, vái Khoai một cái rồi nói:
“Liệu ngươi có thể cho ta xin một giọt kia được không?”
Khoai liếc hắn, chau mày hỏi:
“Thật sự muốn cứu hắn? Hắn ta là kẻ thù của ngươi mà?”
Trần Phong không chút nghĩ ngợi, đáp:
“Hắn là kẻ thù của ta, không sai chút nào. Nhưng hắn đã cứu chúng ta, nó có thể xóa đi những thù hận trước kia. Sống trong thù hận không phải điều tốt, đúng không?”
Khoai nhìn hắn chăm chăm, thở dài:
“Thiếu niên, ngươi quá mềm yếu. Ta lần này có thể cho ngươi, nhưng lần sau thì có lẽ không đâu. Hãy nhớ kẻ thù của ngươi đáng sợ đến mức nào.”
“Ta nhớ, ta biết phải làm gì.”
Khoai cũng không khuyên thêm, một luồng sáng xanh từ đốt tre bay ra, truyền cho Trần Phong.
Hắn cảm tạ một tiếng, sau đó truyền một tia năng lượng kia cho Triệu Hảo. Vết thương của gã cấp tốc được chữa trị, xương gãy liền lại, thậm chí kinh mạch bị chấn nát cũng khôi phục lại như trước!
Hết chương 183