Trần Phong hiển nhiên cũng nhận ra điều này. Linh thể đối với Linh khí cực kì mẫn cảm, chỉ cần trong không gian Linh khí giảm hoặc tăng họ đều cảm nhận rất rõ. Hơn nữa Trần Phong bây giờ đã đạt đến Lục tinh Linh thể, cảm nhận càng thêm khủng bố, thậm chí có thể nhìn thấy từng dòng Linh khí từ ngoài biển cuốn vào, từ dưới đất xông lên, từ trên trời trút xuống, từ trong rừng tỏa ra.
Hà My còn nói tiếp:
“Đã rất nhiều người suy đoán, cho rằng nhờ Việt Vương mà mới có chuyện này. Bởi hai tháng trước Việt Vương lệnh cho các thế lực mở phong ấn, để Linh khí truyền ra. Nhưng em nghĩ còn có chuyện khác nữa. Dù sao các thế lực không thể nắm giữ nhiều Linh khí như vậy được.”
Trần Phong suy nghĩ hồi lâu, lại nhớ đến trận chiến lúc đó, thầm nghĩ:
“Liệu có phải do ngài ấy? Ngài ấy đã hi sinh mạng sống của mình để làm gì đó, chẳng lẽ vì việc này?”
Bất chợt hắn nhìn thấy một cột khói nơi xa xa phóng thẳng lên trời, liền hỏi:
“Gì thế kia?”
“Là Sơn Thổ phái! Nghe nói ở sâu trong mấy dãy núi phía Tây có thế lực lớn, người đứng đầu thậm chí là một vị Dung Linh cảnh! Bọn họ ẩn đời đã lâu, người trong phái cũng không mấy khi xuất hiện. Nhưng khi Việt Vương lệnh cho bọn họ phải mở phong ấn thì họ đã phản kháng, và kết quả....”
Thành tiếp lời:
“Diệt phái. Anh ở đó nên biết khá rõ, hàng năm dân bản chỗ anh thường phải cống lên không ít tài nguyên để có thể nhờ họ đánh đuổi yêu thú.”
Trần Phong thở dài, hắn thấy thế lực này có lẽ có gì đó khuất tất, dù sao một phái có cường giả Dung Linh cảnh cũng không phải là chuyện đùa. Nên nhớ, vị cường giả mạnh nhất vùng biên quan phía tây cũng chỉ là Dung Linh mà thôi.
“Mấy hôm trước có phi thuyền quân đội của Nam Việt quốc đến đây, tuyên bố Sơn Thổ phái phản nghịch đáng tru diệt, sau đó thì đại chiến nổ ra.”
Ánh mắt Thành có chút cuồng nhiệt, hô hấp liên tục:
“Bọn họ tế ra Linh Quang pháo, vậy mà chỉ bắn hai loạt thì Kết giới bảo vệ Sơn Thổ phái đã vỡ nát, Sơn Thổ phái Phái chủ cũng bị dồn vào đại trận, bị đại pháo bắn chết! Thật đáng kinh sợ.”
Trần Phong nhớ lại một chút thông tin về Linh Quang pháo. Bên trong Long châu kia ẩn chứa rất nhiều thứ, thậm chí còn có kí ức Linh giả các thời đại, rất đang học hỏi. Trong số đó phải kế đến Linh Hồn của mấy vị Linh giả thời nhà Hồ, Đại Ngu quốc.
Đại Ngu quốc, chỉ tồn tại ngắn ngủi hơn mấy chục năm liền bị Bắc Minh Đế quốc diệt quốc, nhưng những thứ bọn họ để lại thì rất kinh người. Trong đó phải kể đến nhất là công nghệ cải tiến Pháo của hoàng tử Đại Ngu quốc.
Ông ta đã biến Thiết Pháo thời đó thành Linh Quang pháo, với tầm bắn xa hơn, uy lực cao hơn, cũng như là giá thành rẻ hơn. Thậm chí còn sản xuất nhiều loại pháo cầm tay, Linh giả thậm chí võ giả Ngoại cương cảnh chỉ cần truyền Chân khí Linh lực vào đó thì nó sẽ tự động biến thành Linh quang, lực công kích cực mạnh.
Rất may mảnh vỡ Linh hồn này từng là một người của xưởng Pháo Binh, bởi vậy nắm khá rõ về các chế tạo cũng như vậy hành.
“Có lẽ nên chế tạo một cái để phòng thân. Với thực lực của ta bây giờ nếu có nó trong tay thì bắn chế Khai Huyệt đỉnh cao cũng không phải là không thể.”
Hắn thầm nghĩ, lại tiện tay nhận lấy một miếng mứt từ tay Linh Nhi, cho vào miệng. Đây là mứt gừng, ăn khá cay nồng, nhưng vào những ngày Tết này thì cực kì phù hợp.
Bọn hắn đi một lúc lâu thì cũng đến học viện. Bởi vì nhiều học viên Tết cũng không về nhà cho nên trường cũng trang hoàng khá lộng lẫy, một cây đào thật lớn trồng giữa trường, có thể thấy từng chồi non cùng nụ hoa đang nhú lên. Nơi đây tuy ở trong một không gian riêng biệt nhưng nắng, gió mưa vẫn có thể đi vào, bởi vậy lúc này cũng có mưa xuân phùn phùn, khiến không khí mát mẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Trên đường đi cũng có rất nhiều người biết Trần Phong, bởi vậy bàn tán trầm trồ. Trải qua một cuộc chiến trong bí cảnh kia thì danh tiếng của hắn đã nổi như cồn, nhưng lại đột nhiên biến mất hai tháng liền khiến cho mọi người đều vô cùng tò mò. Bởi vậy có không ít người chạy đến hỏi thăm hắn, đa phần đều là những người ở lớp cũ, cũng có những người cùng hắn tiến vào bí cảnh.
Trần Phong chỉ trả lời qua loa, sau đó nhắm thẳng phòng viện trưởng mà đến.
“Về rồi sao? Ngồi đi ngồi đi. Ha ha, ta cứ tưởng ngươi gặp nguy hiểm gì, nhưng xem ra mạng ngươi rất lớn, không chết được.”
Viện trưởng nói một cách rất hào sảng. Ông ta bây giờ không còn là Chuyển Linh nữa, mà đã trở thành Linh giả. Vốn khi ở trong bí cảnh ông ấy đã đạt đến Chuyển Linh bước thứ hai thứ ba gì đó, nay vừa đi ra khỏi bí cảnh lại gặp thiên địa biến đổi, lại có Việt võ đạo Việt vương truyền ra khiến mọi người đều có sự tiến bộ. Nhất là một người như Viện trưởng, tích lũy đã rất nhiều năm, bởi vậy mới có thể tiến bộ nhiều như vậy.
Xung quanh thân thể Viện trưởng có thể mơ hồ thấy được từng luồng năng lượng quấn quanh, đấy là do Linh lực không khống chế được biến thành. Linh giả cấp Huyễn Linh cảnh là vừa mới hợp nhất Chân khí cùng Tinh thần, hóa thành Linh lực, mà Linh thai cũng được gây dựng sơ bộ. Hai thứ này khiến cho Huyễn Linh cấp là một cảnh giới khá dễ để nhận biết, và cũng là một cảnh giới có nhiều nguy hiểm. Nếu chiến đấu quá mức có thể khiến Linh thai vỡ nát, Linh lực lại biến trở về Chân khí cùng Tinh thần lực.
Viện trưởng có hỏi hắn về hai tháng qua, nhưng hắn cũng như những lần trước, trả lời cho qua chuyện. Ông ấy hiển nhiên đủ thông minh để hiểu rõ điều đó, bởi vậy cũng không gặng hỏi nữa, trái lại nhìn sang hắn, nói:
“Ngươi bây giờ đã đến cấp bậc nào rồi?”
Trần Phong nhướn mày, cười nói:
“Có lẽ là Luyện thể cảnh đi?”
“Sao lại là Luyện thể cảnh? Lúc ngươi ở trong bí cảnh đã là Nội cương cấp rồi mà?”
Viện trưởng nghi ngờ, lập tức nắm lấy cổ tay hắn, cảm nhận một lúc lâu rồi sắc mặt có chút tái nhợt, nói:
“Thật sự không cảm nhận được Chân khí! Chẳng lẽ...không thể, rõ ràng Khí mạch còn cực kì hoàn chỉnh, thân thể cũng không có vết thương.”
Trần Phong lắc đầu, đáp:
“Không sao, chẳng qua là có chút vấn đề, con có thể tự xử lí được.”
“Ngươi nói chắc chứ?” Viện trưởng nói một cách nghi ngờ.
“Chắc chắn!” Hắn khẳng định hùng hồn, như đinh đóng cột.
Thấy vẻ mặt hắn tự tin như vậy thì Viện trưởng cũng không nói nữa, chỉ lấy ra một cái bình ngọc, đưa cho hắn:
“Xem như là quà mừng của ta, mừng ngươi trở lại học viện. Nhớ tu tập cho tốt, đường phía trước còn dài lắm.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Hắn trong lòng thật sự ấm áp, bởi vậy cảm ơn một cách thành tâm, sau đó cầm lấy bình ngọc đi ra khỏi phòng.
“Một lọ nước thuốc phẩm chất khá cao, với ngươi bây giờ là đồ tốt. Tên kia chắc hẳn cũng quý ngươi lắm.”
Khoai nắm lấy một đoàn chất lỏng màu đỏ rực, nói tiếp:
“Uống vào có lẽ sẽ giúp ngươi luyện nốt những bộ phận còn lại. Thêm vào đám Linh hỏa kia thì thành tựu cơ thể của ngươi có lẽ sẽ miễn cưỡng sánh với mấy tên ở Nam Phương Luyện thể đại lục. Đương nhiên chỉ miễn cưỡng mà thôi.”
Trần Phong nắm trong tay bình ngọc, mở ra ngửi thử. Đúng như nó nói bên trong có năng lượng cực kì cuồng bạo, mạnh mẽ, nếu hắn uống vào thì không chỉ nội tạng mà sâu hơn nữa chắc hẳn cũng có thể được cường hóa.
“Nhưng theo ta thấy nó có vẻ như là loại nước thuốc chuyên dùng để tăng cường Chân khí thì đúng hơn.”
Trần Phong đậy nắp lại, ném bình vào Nhẫn không gian, đi ra gặp nhóm Ánh Nguyệt.
“Sao rồi, Viện trưởng nói gì?”
Ánh Nguyệt hỏi thăm trước tiên
“Thì vẫn là mấy câu hỏi thường ngày mà thôi, chẳng qua là còn có thêm cái này.”
Hắn lấy ra bình ngọc, mở nắp, nhất thời mọi người kinh sợ.
“Ông ấy cũng thật thiên vị. Đây là loại nước thuốc chỉ dành cho cao thủ Khai Huyệt cấp, có tác dụng bổ sung khí huyết, tăng cường Chân khí, lại còn cường hóa thân thể. Nếu bán ra ngoài cũng không biết là bao nhiêu tiền nữa.”
Thanh Hoa than thở. Lúc về họ cũng được viện trưởng tặng một ít đồ, nhưng giá trị kém hơn nhiều.
“Có lẽ nên sớm sớm sử dụng nó, đem thân thể luyện đến mức đó. Trước mắt thế giới sẽ có nhiều biến động, nếu ta không có thực lực sẽ sớm chết.”
Bọn hắn nói chuyện một chút liền tách ra, Thành và Thanh Hoa một nhóm, Trần Phong, Linh Nhi, Hà My, Ánh Nguyệt một nhóm.
“Hai anh chị ấy bây giờ tình cảm lắm, đi đâu cũng có nhau, làm gì cũng làm cùng nhau, thật tình cảm.”
Linh Nhi dõi theo bọn họ, lại nhìn về Trần Phong mà cười:
“Anh trai em thì vẫn như vậy, đầu gỗ!”
Trần Phong bĩu môi, đáp:
“Em thì biết cái gì?”
Đột nhiên Khoai từ đâu nhảy ra, xen vào giữa bọn hắn:
“Trần Phong, đây là em gái ngươi? Tinh thần lực thật mạnh mẽ, so với Chuyển Linh cấp cũng không kém bao nhiêu!”
“Mạnh như vậy?” Hắn kinh sợ, bởi hắn biết Linh Nhi có tập tành tu luyện, nhưng không ngờ lại bá đạo như vậy?
“Ngươi đem một giọt Tiên huyết trong cơ thể dồn lên mắt sẽ biết ngay.”
Trong thời gian hắn bị giam trong không gian kì bí kia đã được Khoai chỉ dạy một số điều, trong đó có huyết mạch của hắn.
Tiến huyết chính là thứ hắn phát hiện ra trong quá trình đó.
Hắn ngưng tụ giọt Tiên huyết duy nhất trong ngươig rồi dồn vào mắt, chỉ thấy không gian xung quanh lập tức biến đổi, xung quanh xuất hiện từng luồng sóng lạ kì, đó chính là sóng Tinh thần lực.
Tinh thần lực là năng lượng sinh ra từ hồn, phàm là sinh vật sống đều có thể tạo ra nó dù ít hay nhiều. Thậm chí cây cỏ cũng tản ra loại sóng này, chẳng qua là rất ít, chỉ lan truyền đượ một chút liền biến mất.
Con người cũng có thể tạo ra loại sóng này, ví khi tức giận, Tinh thần lực sẽ truyền ra, khiến những người xung quanh vô tình bị ảnh hưởng theo.
Hắn nhìn Ánh Nguyệt, Tinh thần lực quanh thân cô nàng khá mạnh mẽ, nhìn sang Linh Nhi thì hắn há hốc mồm.
Quá mạnh mẽ!
Hết chương 163