Cùng Thiệu Phi Trì ăn cơm xong, hai người cất đi giấy chứng nhận kết hôn rồi trở về phòng trọ của Thiệu Phi Phàm.
Thượng Tâm cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn xem đi xem lại, giường như xem thế nào cũng thấy không đủ vậy. Thiệu Phi Phàm nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này của cô, nhịn không được cười ra tiếng. Rửa trái cây xong đặt trên khay trà, nhào tới ghế sô pha ôm cô vào lòng như ôm một đứa trẻ, “Bây giờ thì yên tâm rồi chứ, em đã là vợ hợp pháp của anh rồi, giấy chứng nhận kết hôn để em cầm, coi như anh có muốn bỏ rơi em, cũng không thể thực hiện được.”
Thượng Tâm có chút lúng túng, mở miệng nói “Anh thật đáng ghét”, nhưng bàn tay nhỏ bé lại nắm thật chặt chứng nhận kết hôn, chọc cho Thiệu Phi Phàm cười lớn tiếng.
Lấy một cô vợ nhỏ như vậy cũng tốt, ít nhất thì mỗi ngày đều vui vẻ. Có điều, cái tật xấu nhẹ dạ cả tin của cô phải sửa lại cho tốt mới được.
“Vợ à, sau này em cách xa Tự Nãi Tiêm ra một chút, cô ta cũng không phải người tốt lành gì.” Tuy rằng không được nói xấu sau lưng người khác, nhưng vì sự hòa hợp của hai vợ chồng, không nói xấu không được. “Lần trước ở sân bay, anh vừa ra khỏi cửa hải quan, cô ta giống như người điên xông đến, anh muốn tránh cũng không kịp.Vì còn có liên quan đến đội trưởng Cốc, cho nên anh không muốn nói ra. Trước kia không nói với em, là sợ nói nhiều lại chữa lợn lành thành lợn què, ai biết được lại làm cho cô ta bày đặt hại anh một trận. Lần này anh quyết định, nếu còn có lần sau, anh nhất định sẽ xử lý cô ta.”
“Ý của anh là chị ta cố ý làm cho em hiểu lầm?” Mãi đến bây giờ Thượng Tâm mới chậm chạp hiểu ra.
Thiệu Phi Phàm trợn mắt nhìn, ấn ấn đầu cô, “Nếu không cô ta nói với em những thứ linh tinh đó làm gì, còn không phải là thấy em ngốc nghếch, thấy em đơn thuần dễ lừa gạt, nên mới xúi giục em đến náo loạn với anh.”
“Nhưng em cãi nhau với anh, chị ta cũng đâu được lợi ích gì? Chị ta cũng sắp kết hôn với Cốc Tử Kỳ rồi.”
Về điểm này thì ngay cả Thiệu Phi Phàm cũng không thể hiểu nổi, “Có quỷ mới biết cô ta phát điên cái gì. Tóm lại, sau này cô ta có nói gì thì em không cần phải để ý, anh là chồng em, cho dù cô ta có nói gì thì em cũng phải về nhà hỏi lại anh, hơn nữa phải tuyệt đối tin tưởng anh. Người trong một gia đình, nếu như ngay cả điều cơ bản nhất là tin tưởng lẫn nhau cũng không có, thì không được gọi là gia đình.” Nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thượng Tâm, anh cười cười, “Tuổi em còn nhỏ, bản thân anh cũng nghĩ sẽ đợi em thêm vài năm nữa, nhưng nếu em đã băn khoăn thì chúng ta đăng ký trước cũng tốt. Thời gian trôi qua, đợi khi em tốt nghiệp, chúng ta mới tổ chức đám cưới. Thượng Tâm, anh bây giờ cũng đã ba mươi rồi, không thể giống như những anh chàng đôi mươi cùng người yêu phong hoa tuyết nguyệt, anh cũng không có lòng dạ nào mà đi tán tỉnh người khác, thời gian chúng ta ở cùng nhau không ngắn, em cũng nên hiểu rõ về anh. Anh muốn theo đuổi một cuộc sống an ổn, có vợ có con, gia đình ấm áp. Tuy rằng không thể giống như bố mẹ em, mang em đi chơi khắp thế giới, có thể mua được những đồ dùng đắt tiền nhất. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không để em bị đói, bị lạnh, chỉ cần anh có bảy phần, tuyệt đối sẽ cho em tám phần.”
Nói đến chuyện một người đàn ông có đối tốt với bạn hay không, tuyệt đối không phải ở phương diện cho bạn nhiều tiền, mà phải xem người đàn ông đó có nguyện ý trao tặng tất cả những gì anh ta có cho bạn hay không. Thượng Tâm gật đầu thật mạnh, chủ động ôm cổ anh, ngước đầu nhỏ lên hôn một cái thật mạnh vào khóe môi anh. “Thiệu Phi Phàm, em tin anh, sau này dù người khác có nói gì, em đều không tin, em chỉ tin anh. Đợi em tốt nghiệp rồi chúng ta sẽ kết hôn, em nhất định sẽ sống hạnh phúc cùng anh. Em có thể không đi du lịch, không mua đồ đắt tiền xa xỉ, chỉ cần sống chung với anh thì ở đâu cũng giống nhau.”
“Vợ ngốc, chúng ta đã kết hôn rồi.” Ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô, Thiệu Phi Phàm cười sảng khoái. Ưu điểm lớn nhất của Thượng Tâm chính là biết thỏa mãn, từ khi hai người ở cùng nhau, ăn uống, chơi đùa cùng nhau, cô vợ nhỏ chưa từng so sánh anh với người khác, tất cả những gì mới mẻ đều có thể làm cho cô vui thích.
Hai người cười với nhau một lúc. Thượng Tâm liền ngồi bệt xuống đất gặm táo, vẫn còn đùa nghịch giấy chứng nhận kết hôn trong tay. “Ai ya, Thiệu Phi Phàm, ảnh này có thể đổi thành tấm khác được không, nhìn em cười rất ngốc, vẫn chưa chuẩn bị xong nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh rồi.”
Thời gian trước phải tăng ca, thật nhiều quần áo vẫn chưa giặt, Thiệu Phi Phàm để cô xuống liền tiến vào nhà vệ sinh để giặt quần áo. Vừa mới đi vào liền nghe thấy giọng nói oán trách của Thượng Tâm, không nhịn được cười ra tiếng, “Em cho rằng giấy chứng nhận kết hôn là album ảnh hay sao mà nói đổi là đổi. Ngốc thì ngốc, cũng đâu có ai chìn thấy được. Chứng nhận kết hôn này chỉ cần đưa cho người lớn trong nhà xem một chút, chúng ta liền thu lại cất xuống đáy hòm.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Thở dài một cái, Thượng Tâm chỉ chỉ vào Thiệu Phi Phàm trong ảnh, giọng nói nhỏ đến cực điểm, “Nếu như anh đối với em không tốt, em liền bảo ông nội dùng súng bắn chết anh.” Nói xong chính bản thân cô cũng bật cười, nhưng cười được một lát, sắc mặt của cô liền cứng lại.
Chết rồi, hình như cô đã quên một chuyện rất quan trọng, ôi ôi…Làm sao đây? Làm sao đây?
Ngoài phòng khách đột nhiên im lặng, Thiệu Phi Phàm đem phơi quần áo giặt tay lên, quần áo còn lại thì ném vào máy giặt, rửa tay đi ra khỏi nhà vệ sinh. “Làm gì vậy, không nghe thấy em nói gì, anh còn tưởng em đã ngủ rồi.” Nhìn bóng lưng của Thượng Tâm, Thiệu Phi Phàm trêu ghẹo nói.
Thượng Tâm mang theo vẻ mặt đưa đám quay người lại, “Thiệu Phi Phàm, chúng ta xong đời rồi.”
“Sao lại xong đời rồi?” Thiệu Phi Phàm nhíu mày, “Thượng Tâm, em lại nói linh tinh gì vậy?”
Thượng Tâm gấp đến mức muốn khóc, “Ông nội nếu như biết được em không báo với ông đã kết hôn, nhất định sẽ đánh chết em.”
Câu nói này của cô cũng làm cho Thiệu Phi Phàm nhíu chặt lông mày, vừa nghĩ tới khuôn mặt của thủ trưởng Thượng, trong lòng cũng run rẩy. Nhưng tuyệt đối không thể lộ ra bộ mặt sợ hãi trước mặt Thượng Tâm được, nếu như anh biểu hiện bản thân mình sợ hãi, thì cô gái nhỏ này nhất định sẽ ngồi dưới đất mà gào khóc. Cố gắng ngẩng cao đầu, đưa tay cầm lấy áo khoác ngoài, “Không sao, dù trời có sập thì cũng đã có chồng em chống đỡ! Đi, bây giờ chúng ta liền đi tới nhà em, dù sao thì cũng đã lấy chứng nhận kết hôn rồi, ông nội cũng không thể bắt chúng ta hủy bỏ được.”
Thượng Tâm nhăn mặt, vân vê hai tờ giấy chứng nhận màu đỏ trong tay, cùng đi xuống lầu với Thiệu Phi Phàm. Nhưng khi lái xe đến trước cổng nhà họ Thượng, Thượng Tâm lại đáng thương mở to mắt, đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Thiệu Phi Phàm, “Chồng à”, giọng nói mềm mại ngọt ngào, hết sức mê hoặc lòng người, gọi tới mức Thiệu Phi Phàm nghĩ thầm trong lòng, không uổng công anh đi cùng cô đến nhà họ Thượng chịu tội.
“Kêu chồng em có chuyện gì?” Anh vui vẻ hỏi.
“Giấy chứng nhận này anh cầm đi.” Thượng Tâm nói xong, cũng không quan tâm Thiệu Phi Phàm có cầm lấy hay không, trực tiếp đưa qua cho anh, sau đó liền mở cửa xuống xe.
Thiệu Phi Phàm vẻ mặt cứng đờ, cúi đầu nhìn giấy chứng nhận kết hôn, lại nhìn ghế xe đã không thấy bóng dáng của Thượng Tâm đâu, giận tới mức sắc mặt cũng biến đổi, quay đầu lái xe vào cổng, hô lên với Thượng Tâm, “Thượng Tâm, em chính là kẻ phản đồ, nếu như bây giờ là thời kỳ cách mạng kháng chiến, thì không cần tra tấn em cũng đã khai ra hết rồi.”
Thượng Tâm còn lâu mới quan tâm anh nói cái gì vào lúc này, phản đồ thì phản đồ! Càng bước nhanh hơn vào nhà họ Thượng, giống như người đi phía sau không phải là chồng cô mà là kẻ cướp.
Nói đến cũng thật trùng hợp, khi Thượng Tâm bước vào nhà liền phát hiện, trừ Thượng Phẩm đi công tác ở NewYork ra, thì tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt đầy đủ. Ông nội ngồi trên ghế sô pha, bà nội thì ngồi cạnh ông nội, hai người đang uống trà, Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu thì ngồi ghế sô pha ở bên cạnh cắn hạt dưa, không biết bốn người đang hăng say nói về cái gì. Vừa nhìn thấy Thượng Tâm bước vào cửa, bà nội lập tức đứng lên, “Thượng Tâm về rồi à, sao lại về sớm như vậy.”
Thượng Tâm cười khan, “À, không có việc gì nên cháu về sớm chút.” Vừa mới dứt lời thì Thiệu Phi Phàm đi vào nhà.
“Tiểu Thiệu cũng đến à, mau vào mau vào, bà vừa nhắc đến cháu thì cháu đã đến rồi, thật là trùng hợp.”
Thiệu Phi Phàm cũng cười, “Nói cái gì về cháu thế ạ.” Anh thuận miệng nói ra, sau đó kéo Thượng Tâm ngồi xuống vị trí đối diện với Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu.
“Nói cháu thật có tài. Sáng sớm hôm nay đài truyền hình có đăng tin tức các cháu bắt được đường dây buôn bán ma túy, cháu và đội trưởng của cháu đều lên ti vi, nói đến hai đứa cháu thật hăng say. Bà Vương ở cách vách còn đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi xem ai là cháu rể bà đấy!” Bà nội hết sức đắc ý nói.
Thượng Tâm nhấc chân đá anh một cái, ý bảo anh nhân lúc mọi người đang vui mừng thì mau nói. Thiệu Phi Phàm nuốt nuốt nước miếng, đang định mở miệng nói, thì lại nghe thấy tiếng thủ trưởng Thượng đặt ly trà xuống bàn, “Cái gì mà cháu rể, hai đứa nó vẫn còn chưa kết hôn đấy, đừng có xưng hô bậy bạ. Tâm Tâm vẫn còn đang đi học, nói như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến nó.”
Thủ trưởng Thượng vừa mở miệng ra nói như vậy, hai người Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm liền câm như hến.
Bà nội không hiểu tình huống, hừ một tiếng, “Ông xem ông kìa, đúng là lão cổ hủ. Hai đứa nó sớm muộn gì thì cũng sẽ kết hôn, xưng hô như vậy còn không phải là chuyện đương nhiên sao. Hơn nữa có đứa cháu rể tài ba như vậy, tôi mà không nói ra sớm một chút, nhỡ bị người khác có ý muốn gả con gái cho nó thì biết làm sao? Tâm Tâm, cháu nói có đúng không?”
Thượng Tâm nào dám nói là không đúng, cười cứng ngắc gật đầu, “Vâng ạ, vâng ạ.”
“Vâng cái gì mà vâng!” Thượng Trạm Bắc không đồng ý với lời nói này, “Rất nhiều nhà muốn tranh giành con gái tôi, không có cậu thì lập tức có một đống người đến đây xếp hàng, sợ cái gì. Tiểu Thiệu, cậu nói đúng không?”
Thiệu Phi Phàm cũng cười một cách cứng ngắc, “Vâng, vâng, là cháu sợ, sớm định ra hôn nhân mới an lòng, chính là sợ Thượng Tâm bị người khác cướp đi mất.”
Thượng Trạm Bắc thấy anh hùa theo lời nói của mình, trong lòng rất đắc ý, mặt mày cũng vui vẻ. Hạ Hâm Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, đưa đĩa hạnh nhân cho Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm, “Đừng nghe ba của Tâm Tâm nói lời linh tinh, Tiểu Thiệu ăn hạnh nhân đi. Các cháu bận như vậy còn đến đây thăm mọi người, thật là có lòng.”
“Nên như vậy ạ.”
Thủ trưởng Thượng ho khan, giường như rất hài lòng với thái độ của Thiệu Phi Phàm ngày hôm nay, “Công việc vẫn quan trọng hơn. Cốc Tử Kỳ ở trong đội của cháu có thể sẽ bị điều đi, ông đã hỏi rồi, vị trí của anh ta chắc chắn sẽ do cháu tiếp nhận. Tuy nói đây là thành tích do cháu đạt được, nhưng gia đình của chúng ta đều làm trong ngành này, chúng ta càng phải làm đúng, làm cho ra dáng, không thể để người khác nói chúng ta có nửa điểm sai trái.”
“Cháu biết rồi”. Nói đến việc này, Thiệu Phi Phàm luôn nghiêm túc hơn bất kỳ ai.
“Tiểu Thiệu, cháu có từng nghĩ đến cùng bị điều động như Cốc Tử Kỳ không?” Thượng Trạm Bắc hỏi.
Thiệu Phi Phàm biết công việc của mình có bao nhiêu nguy hiểm, Thượng Trạm Bắc nói như vậy cũng vì nghĩ cho Thượng Tâm, nhưng mà anh thực sự rất thích công việc này. “Tạm thời cháu không nghĩ tới chuyện này, cháu muốn nhân lúc còn trẻ làm công việc này vài năm, chuyện điều động thì sau này mới nói đến.”
Thượng Trạm Bắc còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị ông nội cắt ngang, “Tuổi trẻ xông pha là chuyện tốt.”
Cả nhà bị câu nói mang tính tổng kết này làm cho không nói được lời nào, bà nội thật không chịu được cái bộ dáng đã nghỉ hưu rồi còn cố làm ra vẻ nghiêm trang này của ông, liền đặt ly trà xuống đứng lên, “Tiểu Thiệu khó lắm mới đến được một lần, hôm nay tôi đích thân xuống bếp.”
Thượng Tâm thấy bà nội muốn đi, liền lớn tiếng nói, “Thực ra Thiệu Phi Phàm đến đây là có chuyện muốn nói với mọi người.”