Khuôn mặt của Thượng Tâm liền đỏ lên, tay nhỏ bé bụm mặt lại, mắt cô quét loạn khắp nơi "Hôn như thế nào?"
Cô hỏi anh hôn như thế nào? Thiệu Phi Phàm trừng mắt nhìn cô, làm sao anh
lại quên cô nương nhà anh có chút đơn thuần quá mức."Không ra sao, đích
xác là không ra sao." Nặng nề nói xong, anh liền mở khóa ra, rồi xuống
xe đi vòng qua sang chỗ cô mở cửa xe ra.
Thượng Tâm nhìn xe cảnh
sát tựa như tên lửa chạy ra ngoài, cô vuốt khuôn mặt vẫn nóng lên như cũ của mình rồi suy nghĩ: có phải Thiệu Phi Phàm tức giận hay không?
Thiệu Phi Phàm lái xe đi ra ngoài, trong lòng cũng bực bội. Từ kính xe anh
nhìn thấy Thượng Tâm vuốt khuôn mặt của mình ở cửa, một bộ dáng ngây ngô , anh liền thở dài, rồi quay đầu xe trở lại.
Xe gấp khúc quay lại dừng ngay ở bên cạnh chỗ Thượng Tâm đang đứng.
"Làm sao anh lại quay trở lại vậy?" Thượng Tâm u mê hỏi.
Thiệu Phi Phàm mở cửa xe ra "Thượng Tâm, cô có biết tôi hôn cô có nghĩa là gì hay không?"
" Nghĩa là gì?" Cô thuận miệng hỏi, đầu cũng ngây ngô dại dột.
Thiệu Phi Phàm lại im lặng một lần nữa, nửa là lúng túng nửa là tức giận hô
lên "Ý nghĩa là tôi thích cô, tôi thích cô, có hiểu hay không?"
"ừm! . . . . . . Hả?" Đầu tiên là Thượng Tâm gật đầu, gật đầu xong cô lại
chợt ngửa đầu tròn mắt nhìn anh. Chỉ là Thiệu Phi Phàm đã không còn mặt
mũi đối với cô gái ngốc này nữa rồi, anh mắng một câu, lần nữa trở lại
xe rồi lái xe ra khỏi đại viện Nhà họ Thượng .
Thích khi hai chữ này mắt xuất hiện trong đầu Thượng Tâm, thì xe Thiệu Phi Phàm đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngày thứ hai bơi lội, Hạ Hâm Hữu nhìn Thượng Tâm không đi bơi lặn về xong
lại thu dọn đồ đạc về trường học, trong lòng cảm thấy đứa nhỏ này có
điểm không đúng.
"Trạm Bắc, ông đi hỏi Tâm Tâm một chút, tại sao trở về trường học sớm như vậy?"
Thượng Trạm Bắc đang sửa sang lại tài liệu, lại nghe thấy lời nói của lão bà
đại nhân, lập tức bỏ lại tài liệu hấp tấp chạy vào phòng của Thượng
Tâm."Tâm Tâm, sáng sớm ngày mai trở về cũng kịp mà, buổi tối khuya như
vậy trở về trường làm gì?"
"Tuần này thi cuối kỳ, tối nay con về
đọc sách." Thượng Tâm đeo ba lô nhỏ lên, nhìn chung quanh gian phòng một cái, xác định không quên đồ gì rồi nói, "Cha, con đi nha."
"Thiệu Phi Phàm không tới đón con sao?" Thượng Trạm Bắc nhướng mày.
Thượng Tâm mất tự nhiên mặt liền đỏ, "Con không có nói cho anh ấy biết tối nay con trở về trường học."
Nhìn vẻ mặt cô mất tự nhiên, Thượng Trạm Bắc lập tức ý thức được con gái
cùng Thiệu Phi Phàm có cái gì không đúng, chính xác mà nói từ sau khi
kết thúc bơi lội Thượng Tâm liền có chút không bình thường."Con cùng anh ta không có việc gì chứ?" Ông thử hỏi.
Thượng Tâm cúi thấp đầu, lầm bầm: "Chúng con có thể có chuyện gì. Cha, con đi nha." Nói qua loa rồi cô ra khỏi gian phòng .
Thượng Trạm Bắc an bài xe đưa Thượng Tâm trở về trường học, thấy con gái vừa
đi, ông liền lôi kéo Hạ Hâm Hữu nói thầm"Có cái gì đó không đúng, tôi
cảm giác có cái gì không đúng. Bà nói có phải Thiệu Phi Phàm bắt nạt
Thượng Tâm hay không?"
Hạ Hâm Hữu"Được rồi" một tiếng, "ông cho
rằng Thiệu Phi Phàm có thể làm gì, tôi nghe nói trong cục bọn họ vội
muốn chết rồi, bận rộn như vậy nó còn đi bơi lội cùng với Tâm Tâm, thứ
sáu đón nó về nhà, Thứ hai đưa nó đi học, nó đã làm rất tốt rồi."
" không phải tôi nói cái đó, tôi là nói. . . . . ." Thượng Trạm Bắc cũng nói không ra là khác ở chỗ nào.
Hạ Hâm Hữu cũng cảm thấy gần đây con gái khác thường, nhưng lại làm cho bà cũng không hiểu rõ. Bà đẩy chồng mình ra rồi thở dài "Mặc kệ ông, Tâm
Tâm còn nhỏ, người với người là duyên phận, cứ để tự nhiên đi."
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thượng Tâm vừa xuống xe đúng lúc gặp phải Kỷ Thành cũng vừa trở về trường học.
"Thượng Tâm." Kỷ Thành từ trên xe taxi xuống, thấy Thượng Tâm cũng vừa xuống
xe, một đường đã chạy tới, nhìn thấy chú Lưu lái xe liền chào hỏi"Chú
khỏe."
Chú Lưu gật đầu một cái, lấy ra ba lo cho Thượng Tâm nói "Tiểu thư, tôi đi về trước đây."
"Chú Lưu hẹn gặp lại." Thượng Tâm khéo léo phất tay, thấy xe đi, cô liền
quay đầu nhìn Kỷ Thành, lại phát hiện anh nhìn chằm chằm biển hiệu xe
hơi đã lái đi, trong lòng cô liền"Lộp bộp" lo lắng."Kỷ Thành, chúng ta
đi vào trong thôi."
Kỷ Thành thu hồi ánh mắt nói"Thượng Tâm, sao chú ấy lại gọi cậu là tiểu thư?" Anh vốn tưởng rằng là người nhà của Thượng Tâm .
"A, đó là tài xế của ông nội tôi, chú Lưu gọi như vậy đã thành thói quen vẫn không đổi được." Cô thận trọng nói.
"A, vậy ông nội cậu làm việc ở quân khu sao?" Anh không có nhìn lầm, biển hiệu chiếc xe kia là của quân khu.
Thượng Tâm cười gượng nói"Đúng vậy, người đã về hưu chính phủ cấp chiếc xe đó cho ông."
"Như vậy sao." Kỷ Thành không có hỏi nữa, một quân nhân về hưu liền cấp một
chiếc xe Benz, rốt cuộc là ông làm quan lớn gì? Thường ngày Thượng Tâm
ăn mặc đồ dùng đều là đồ tốt, cô nói cha là luật sư, anh cũng không để
ý. Hôm nay xem ra, chỉ sợ gia thế cô không phải đơn giản như vậy.
Vẻ mặt Kỷ Thành khiến Thượng Tâm lo lắng, càng thêm không vui nổi, nghĩ
kéo anh vào trường học, chỉ là hai người còn chưa đi đến chỗ gác cổng,
Thượng Tâm liền bị một người gọi lại."Tâm Tâm."
Âm thanh quen
thuộc khiến Thượng Tâm kinh hãi, vừa quay đầu lại, là Thần Tri Thư đang
đứng ở bên cạnh chiếc xe Land Rover màu đen. Một thân quần áo chơi bóng
bên ngoài, áo không có cài nút, anh lấy một loại tư thái tùy ý tựa vào
trên cửa xe, lúc này sắc trời đã tối, nhưng mà ánh mắt của anh vẫn rất
sáng.
"Anh Thần." Thượng Tâm đột nhiên nhớ tới, Thần Tri Thư đi đánh bóng ở ngay sân bóng gần đây.
Kỷ Thành nhìn Thần Tri Thư một chút, sau đó hỏi Thượng Tâm "Hai người quen biết sao?"
Thượng Tâm gật đầu, qua tay đem ba lô của mình cho Kỷ Thành nói "Cậu giúp tôi
đưa tới kí túc xá, tôi nói mấy câu với anh ấy liền đi phòng tự học tìm
cậu."
"Anh trai cậu sao?" Kỷ Thành có chút không tin, bởi vì hai
người không hề giống nhau. Hơn nữa cậu nhớ đã gặp anh trai Thượng Tâm
một lần, dáng vẻ thư sinh hơn so với người này một chút, trên người
người này hình như còn mang theo một tia nguy hiểm cùng tà khí. Anh
không yên lòng hỏi "Tôi chờ cậu ở cửa."
Thượng Tâm cười cười, "Không cần, đây là con trai mẹ nuôi tôi, chúng tôi cùng nhau lớn lên."
Kỷ Thành nghe vậy, liền gật đầu một cái rồi đi vào, cậu vẫn không yên lòng như trước, thường xuyên quay đầu lại nhìn.
Thần Tri Thư nhìn cậu ngoảnh lại cười cười, chuyển sang Thượng Tâm, nghiêng đầu hỏi: "Bạn trai nhỏ của em?"
"Anh nói gì vậy, là bạn học của em mà thôi. Anh cũng không phải không biết
em có. . . . . ." Lời đến khóe miệng cô liền nuốt xuống.
Mắt Thần Tri Thư chợt lóe, khẽ nghiêng đầu nói "Đúng nha, anh biết rõ em có vị
hôn phu . Chỉ là, vị hôn phu của em lại có thể để cho em cùng bạn học
trai quen biết như vậy?"
Lời nói này vô cùng chua, Thượng Tâm
cũng nghe được bên trong lời nói có châm chọc. Cô phồng miệng lên, muốn phản bác nói "Anh Thần anh. . . . . ."
"Thượng Tâm." Sau lưng có tiếng gọi làm cho Thượng Tâm không kịp nói gì liền bị cắt ngang, cô
liền quay đầu lại, có chút không dám tin, nhưng từ phòng bảo vệ đi ra
không còn ai khác, chỉ có vị hôn phu của cô Thiệu Phi Phàm.