Thiệu Phi Phàm thu thập hành lý xong, liền nhận được điện thoại của Cốc đội
trưởng, không hiểu sao tự nhiên lại bị mắng, trước khi cúp điện thoại
anh mới hiểu rõ, thì ra là vì biết được cha của anh là ai.
Anh liền hướng điện thoại rống một tiếng "Tôi cũng không thể gặp ai liền
nói cho người ấy cha tôi là ai, tên là gì chứ." Dứt lời, anh tức giận
đùng đùng cúp điện thoại. Mới vừa cúp, điện thoại lại vang lên, anh còn
cho là Cốc đội trưởng, vừa muốn nhấn tắt máy, lại phát hiện là Thượng
Tâm gọi tới, Thiệu Phi Phàm vội vàng nhận điện thoại.
"Anh gọi điện thoại cho ai vậy, tôi gọi nhiều lần vẫn không gọi được."
"Một người nhàm chám gọi điện thoại đến." Anh trả lời qua loa một câu "Tiểu
cô nương, cô kết thúc ‘ đóng cửa từ chối tiếp khách ’? Rốt cuộc nhớ tới
gọi điện thoại cho tôi sao?"
"Mới không có, là ông nội tôi bảo tôi thông báo cho anh, để sáng mai anh tới nhà tôi một chuyến."
"Ngày mai không được, tôi nhận được nhiệm vụ tạm thời, ngày mai phải bay đi
Côn Minh công tác." Thiệu Phi Phàm có chút mất mát nói.
"Ngày mai đi? Vậy lúc nào thì anh trở lại?"
"Không biết, chắc phải mười ngày thôi." Anh buồn buồn nói.
Bên kia Thượng Tâm yên lặng mấy giây, hình như do dự nửa ngày mới nói "Mấy giờ anh đi vậy? Tôi đi tiễn anh ."
Chẳng biết tại sao, Thiệu Phi Phàm nghe thấy bốn chữ cuối cùng, đôi mày đang
nhíu chặt liền giãn ra, anh không khách khí nói: "Chín giờ ở phi trường
quốc tế, bảy giờ rưỡi tôi rời nhà đi, em tới nhà tôi hay là đi đến sân
bay?"
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thượng Tâm đến sân bay, tám giờ Thiệu Phi Phàm đã đến đợi hơn mười phút liền
nhìn thấy cô đi vào, giơ lên một cái túi, không biết là đựng cái gì.
Chạy đến trước mặt anh, đầu tiên Thượng Tâm oán giận nói "Đơn vị các anh xảy ra chuyện gì vậy? Gần sang năm mới lại cho người đi công tác, không đi
không được sao?"
"Không phải tôi là
vì phục vụ nhân dân sao, hơn nữa, lễ mừng năm mới đi công tác được
thưởng gấp ba lần." Anh dùng bộ mặt phớt tỉnh nói.
Thượng Tâm
trừng to mắt nói"Bởi vì tiền?" Nói xong, liền kéo tay anh "Tôi không
muốn có nhiều tiền, bảo lãnh đạo thay đổi người đi."
Thiệu Phi Phàm liếc nhìn cô lay động đầu, vừa cúi đầu tiến tới bên lỗ tai cô nói "Chẳng lẽ cô dâu của tôi muốn ít tiền sao.!"
Mặt Thượng Tâm đỏ lên, lui về phía sau một bước dài rồi phản bác "Người nào, ai muốn gả cho anh!"
"Không muốn! Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, ngủ cũng ngủ rồi. . . . . . Cô
nương, em không gả cho anh, sẽ không ai cưới em rồi."
"Anh. . . . . . Anh nói láo! Ai với anh. . . . . . ai với anh. . . . . . Ngủ?" Cổ
Thượng Tâm cũng phiếm hồng, mím môi, gương mặt không cam lòng nói.
Thiệu Phi Phàm học lời nói ban đầu của cô ở Nhà họ Thượng, "Thế nào, em quên chúng ta đã cùng giường chung gối sao?"
"Thiệu Phi Phàm, anh không biết xấu hổ!" Thượng Tâm bị trêu chọc liền nóng nảy, xoay người muốn đi.
Thiệu Phi Phàm vừa thấy vậy lập tức không đùa giỡn nữa, kéo cánh tay của cô
lại nói, "A, chỉ đùa một chút không nên tức giận . Anh cũng sắp đi rồi,
em còn muốn giận dỗi với anh."
"Tôi giận dỗi? Thiệu Phi Phàm anh đáng ghét!"
"Dạ dạ dạ, anh đáng ghét, anh không có mặt mũi, ai bảo anh thích em."
"Anh. . . . ." Thượng Tâm dùng sức gạt cánh tay cảu anh, trên mặt vì xấu hổ lại càng đỏ hơn.
Thiệu Phi Phàm bật cười, đem tay trái giơ lên, túi cũng ném trên đất, hai cái tay ôm chặt cô"Không đùa em. Chỉ là cô nương, anh đây đều nói nhiều lần anh thích em, có phải em cũng nên tỏ thái độ hay không.".
". . . . . . Tỏ vẻ gì?" Cô xin lỗi cúi thấp đầu.
"Giả bộ, em liền giả bộ, anh đã nói vậy, em còn không hiểu?" Anh liếc mắt trừng cô.
Thượng Tâm cắn miệng, không nói gì im lặng chính là là vàng.
". . . . . . chuyến bay số K17 bay đi Côn Minh . . . . . ." Trong radio
truyền đến sự nhắc nhở hành khách chuẩn bị lên máy bay, Thiệu Phi Phàm
không thể không cầm hành lý lên, xoa xoa đầu của cô,
"Anh phải lên
máy bay rồi, anh không có ở thành phố G, em nên ngoan ngoãn ở nhà ‘ đóng cửa từ chối tiếp khách ’ đừng đi ra ngoài làm càn." Thật ra thì anh
nuốn nói là không cho phép cùng Thần Tri Thư ra ngoài, chỉ là anh không
muốn mất mặt.
Thượng Tâm đem đồ xách
tới đưa cho anh nói"Đây là tôi mua cho anh, ba tôi nói bên kia sẽ không
quen đồ ăn, hơn nữa xuống máy bay anh liền phải làm việc, đây đều là đồ
ăn ngon, anh mang theo mà ăn, dù thế nào cũng không thể để bụng đói. . . . . .."
Nghe cô tức giận nói, chẳng biết tại sao Thiệu Phi Phàm
lại có cảm giác trái tim mình nóng lên một chút, bao nhiêu năm không có
ai quan tâm anh có đói bụng hay không, ngay cả anh trai mình cũng vậy.
Hình như sau khi mẹ anh qua đời, đã không có ai nói với anh "Đừng để đói bụng" ba chữ thôi. Hôm nay, lại bị một tiểu nha đầu không đầy hai mươi tuổi nói ra, anh thật sự cảm động.
Anh không có nhận túi Thượng Tâm đưa cho anh, đưa tay, liền kéo cô ôm vào trong ngực "Thượng Tâm, chờ anh trở lại."
Thượng Tâm mím môi, cắm đầu ở vai anh , dùng sức gật đầu một cái.
Thiệu Phi Phàm buông cô ra, một tay cầm túi cô đưa cho, một tay cầm hành lý của mình, xoay người đi đến nơi xét vé.
Nhìn anh xoay người đi, Thượng Tâm không khỏi có chút thương cảm, nhìn anh
sắp nhập quan, cô liền đuổi theo, mặc kệ chung quanh có nhiều người liền gọi to"Thiệu Phi Phàm."
Thiệu Phi Phàm quay đầu lại, hai người
cách có hơn năm mét. Thượng Tâm cắn cắn môi, đỏ mặt nói: "Anh mà trở về, tôi sẽ tỏ thái độ." Dứt lời, liền xoay người chạy.
Thiệu Phi Phàm liền vui mừng, khóe
miệng cong lên quyến rũ, cười đi lên máy bay. Đợi nữ tiếp viên hàng
không nhắc nhở hành khách, anh không nhịn được liền gửi một tin nhắn rồi mới tắt điện thoại.
Thượng Tâm chạy ra khỏi sân bay liền lên xe
của Thượng phẩm , Thượng phẩm chưa cưới vợ, con hồ đồ thấy cô chạy ra
khuôn mặt đỏ bừng, tò mò hỏi: " chạy cái gì, lại không có người đuổi
theo."
Thượng Tâm tất nhiên sẽ không nói, cô làm chuyện mắc cỡ ở trong đó, chỉ nói qua loa, "Đây không phải là lạnh sao!"
"Lạnh?" Tiểu Hồ Đồ nhìn bảo vệ mặc áo tay ngắn ở đại sảnh, lại quay đầu nhìn
Thượng Tâm phía sau, cau mày nhìn Thượng Phẩm chỗ tài xế "Anh, Tâm Tâm
nói lạnh?"
Thượng Phẩm liếc mắt xem
thường, căn bản không thèm để ý lời nói láo của cô, nghiêng người nịt
dây an toàn cho Tiểu Hồ Đồ, trầm mặc không nói rồi nổ máy xe.
Tiểu Hồ Đồ phình miệng cũng không truy hỏi nữa.
Xe còn chưa có rời đi phi trường, Thượng Tâm đã nhận được tin nhắn của
Thiệu Phi Phàm gửi đến. Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có bảy chữ, nhưng lại làm cho trong lòng Thượng Tâm ngọt ngào.
——"Chờ anh trở lại! Phải nhớ anh!"
Thượng Tâm không cầm được cười, biết rõ giờ phút này anh đã tắt điện thoại nhưng vẫn trả lời.
——"Chờ anh trở về! phải nhớ tôi!"( mình cũng không hiểu lắm)
Sau mấy tiếng khi Thiệu Phi Phàm ở phi trường Côn Minh, nhận được cái tin nhắn này, trên mặt cũng cười giống như cô.
Thượng Phẩm mang theo Tiểu Hồ Đồ cùng Thượng Tâm về Nhà họ Thượng, đã nhìn
thấy hai em nhà họ Thần, đang ngồi trong phòng khách. Trên lầu có âm
thanh xoa mạt chượt.
Thượng Tâm cùng Tiểu Hồ Đồ cũng rất biết
điều kêu"Chị Thần, anh Thần." Rồi nắm tay lên lầu. Ánh mắt Thần Tri Thư
thủy chung đều đặt ở trên người Thượng Tâm, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở cầu thang.
Thượng Phẩm
đều nhìn thấy tất cả, Thượng Phẩm ngồi vào đối diện hai người họ, cởi áo khoác, nâng ly trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, tựa như thở dài nói:
"Thần, hồi tâm thôi."
Lời này từ trong miệng Thượng Phẩm nói ra, Thần Tri Thư không thể không kinh ngạc, anh gắt gao nắm quả đấm.
Thượng Phẩm đặt ly trà xuống, ở trên xe anh nhìn từ kính chiếu hậu thấy em
mình cầm điện thoại cười cười, anh cũng biết Thần Tri Thư không vui.
Nhiều năm như vậy, Thần Tri Thư là người như thế nào anh tự nhiên biết
rõ, nói thật, dù biết Thần Tri Thư làm chuyên như vậy với Thượng Tâm,
trong lòng anh vẫn nghiêng về phía anh ta.
Bởi vì trong lòng anh ta có Thượng Tâm, đối với một người đàn ông mà nói, tình dục và tình
yêu có thể tách ra được, chơi đùa rồi, đến kết hôn, tự nhiên sẽ hiểu
được. Đáng tiếc, khi anh ta sai lầm thì Thượng Tâm lại gặp phải Thiệu
Phi Phàm, tiếc nuối nhất chính là, Thượng Tâm vẫn thích Thiệu Phi Phàm.
Có lẽ, đây chính là duyên phận. Hay là hữu duyên vô phận.
"Thần, Tâm Tâm yêu Thiệu Phi Phàm,
nếu như mà tôi không nhìn lầm thì Thiệu Phi Phàm cũng thích Tâm Tâm. Bây giờ bọn họ đã đính hôn, hai người đều có cảm tình, dĩ nhiên là ai cũng
không thể chia rẽ. Cậu cùng Tâm Tâm. . . . . . Là không có duyên phận
đi!"
Thần Tri Thư đập mạnh một quyền ở trên bàn trà, gạt mạnh
bình trà nóng xuống, một tay bị dính nước nóng, trong nháy mắt đỏ một
mảnh.
Thần Tri Mặc lấy ra bình nước, giơ tay của anh lên, kêu lên "Em ngu ngốc, cũng bị bỏng rồi. Chú Lý, mau cầm thuốc đên đây."
Chú Lý cầm cái hòm thuốc đến, Thần Tri Thư lặng yên không lên tiếng, để cho chị mình băng bó, băng bó xong cả người cũng ngây ngô dựa vào trên ghế
sa lon. Thượng Phẩm lắc đầu một cái liền đứng dậy, đi tới bên cạnh anh,
giơ tay lên vỗ vỗ đầu vai, rồi đi lên lầu.
Người mới vừa lên lầu hai, sau lưng liền truyền đến âm thanh của Thần Tri Mặc "Anh cứ chắc
chắn Thiệu Phi Phàm thích Thượng Tâm sao? Có phải nếu Thiệu Phi Phàm
cũng làm ra chuyện có lỗi Thượng Tâm, thì Tri Thư liền còn có cơ hội?"