Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 39: Chương 39




Cả đêm Thượng Tâm lo lắng ngủ không ngon, trong đầu luôn suy nghĩ đến lời nói của Thần Tri Thư "Tâm Tâm, em rất không hiểu đàn ông. . . . . . Là đàn ông ai cũng sẽ phạm sai lầm. . . . . ." Cô lắc lắc đầu, buộc mình phải ngủ, nhưng khi ngủ thiếp đi, cô lại mơ thấy Thiệu Phi Phàm ôm một người phụ nữ khác.

Thượng tâ thét lên liền thức tỉnh, làm kinh động đến bà nội ở sát vách.

"Tâm Tâm, gặp ác mộng phải không? Đừng sợ, bà nội ngủ cùng cháu." Lão phu nhân vỗ vỗ dụ dỗ cháu gái ngủ, coi cô như đứa trẻ cần chăm sóc.

Thượng Tâm cũng không ngủ được, không dám ngủ."Bà nội, làm thế nào mới có thể hiểu rõ đàn ông?"

Lão phu nhân bị hỏi làm cho hồ đồ, thấy hốc mắt cô đỏ, cái miệng nhỏ mếu máo, chân mày lại nhíu thật chặt, không chỉ có cảm thán, bảo bối của bà cũng đã trưởng thành, lớn như vậy đã muốn bắt đầu hiểu đàn ông rồi. Bà kéo chăn đắp cho Thượng Tâm, rồi không có mở miệng đầu tiên là cười cười nói "Bà nội cũng không hiểu rõ, lúc còn trẻ đã cảm thấy ông nội cháu đẹp trai, đi cùng với ông ấy bà liền thấy vui vẻ. Sau lớn tuổi, ông nội cháu có địa vị cao, đi theo ông ra cửa, bà liền ưỡn thẳng lưng, cảm thấy gả cho một người đàn ông như vậy thật mở mày mở mặt. Nhưng sau nữa, ông nội cháu lại bị bệnh tim cao huyết áp, thường phải đến bệnh viện, khi đó bà mới biết được đi cùng với ông ấy, ngoại hình và quyền lực cái gì đều không quan trọng, mà hai người khỏe mạnh làm bạn đến già mới là quan trọng nhất. Chỉ là nói thật ra, cuộc sống của bà với ông nội cháu năm mươi năm rồi, nhưng bà vẫn không hiểu hết ông nội cháu, mỗi ngày ông đang suy nghĩ cái gì. Đều nói phụ nữ thật khó hiểu, nhưng bà nội thấy, đàn ông cũng không phải là dễ đoán."

"Này, trừ bà nội ra, ông nội còn có người khác sao?"

Nói đến đây, lão phu nhân liền thấy kiêu ngạo, "Ông nội cháu, bà hài lòng nhất chính là điểm này, ông ấy cổ hủ lắm, chuyện nam nữ, so với bà thấy còn nghiêm trọng hơn. Lúc còn trẻ chúng ta tham gia tụ hội, không biết con gái nhà nào, thấy ông nội cháu liền dán lấy, bà đứng một bên tức giận không thôi, cháu có biết ông nội chaú phản ứng như thế nào không?"

Thượng Tâm lắc đầu.

Lão phu nhân cười nói "Ông nội cháu sửng sốt rồi đẩy cô ta ngồi chồm hổm dưới đất, vị tiểu thư kia mặc lễ phục hai tay chắp lại đặt sau mông ngồi chổm hổm xuống dưới đất, rất là mất thể diện và xấu hổ."

Thượng Tâm nghe xong, cũng cười, nằm úp sấp trong ngực bà nội rất là hâm mộ nói: "Bà nội, bà thật hạnh phúc nha."

" Tâm Tâm cũng nhất định hạnh phúc hơn bà nội. Tiểu Thiệu, đứa bé kia tuy nói lớn tuổi một chút, nhưng lớn tuổi cũng có chỗ tốt, anh ta sẽ đem cháu trở thành đứa bé để mà cưng chiều, mọi việc cũng hiểu được đúng mực, so với Thần sẽ thích hợp với cháu hơn. Tuy nói bà nội không bỏ được, nhưng khi nhìn các cháu như vậy, bà nội cũng đồng ý, đến lúc đó cháu liền sinh chắt trai cho bà nội, bà rất vui mừng."

"Bà nội!" Thượng Tâm nũng nịu sẳng giọng, nửa là ngượng ngùng nửa là xấu hổ.

"Được rồi được rồi, Tâm Tâm chúng ta xấu hổ rồi, bà nội không nói nữa. Ngủ tiếp một lát đi, xong đi công viên linh lợi cùng bà nội."

"Vâng." Thượng Tâm ở trong ngực bà nội, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có lẽ là bị lời lão phu nhân an ủi, thật sự là ngủ say. Cho tới khi Thiệu Phi Phàm, trước khi tiến vào khách sạn Lý Dĩnh ở gọi điện thoại cho cô, cô vẫn không nghe máy. Cuối cùng, anh chỉ có thể nhắn một tin nhắn, nói cho cô biết mình đã tiến vào nhiệm vụ, một tuần này, cũng không thể liên lạc với cô được.

Thiệu Phi Phàm gửi tin nhắn xong liền tắt điện thoại đi vào khách sạn, ở đến đối diện gian phòng Lý Dĩnh, anh kéo cửa sổ ra, đơn giản sửa sang lại, tiếp theo bắt đầu giám thị phòng đối diện.

Liên tiếp ba ngày, gian phòng đối diện đều không có ai ra vào, Thiệu Phi Phàm có chút gấp gáp, người này thế nào ăn cơm đều không đi ra ngoài đây? Chẳng lẽ. . . . . . Người căn bản là không ở bên trong phòng?

Thiệu Phi Phàm lập tức mặc quần áo vào, đầu tiên là gõ gõ cửa 2020, phòng 2020 là một đôi vợ chồng tân hôn, hình như đến đây hưởng tuần trăng mật, mở cửa là người đàn ông, Thiệu Phi Phàm cười cười, đưa tay bắt tay cùng anh ta. Hỏi: "Xin chào, tôi ở tại phòng đối diện các ngươi. Tôi muốn hỏi một chút, hai người đi Ngọc Long Tuyết Sơn rồi sao? Tôi muốn đi qua bên kia một chút, nhưng lại không biết nó ở đâu, hỏi quản lý, hắn lại phải giới thiệu hướng dẫn du lịch cho tôi, tôi sợ làm cho họ bối rối. Muốn hỏi hai người một chút."

Người đàn ông rất là sảng khoái, nói mới vừa đi cùng lão bà xong, còn kiến nghị anh tìm mấy bạn cùng nhau thuê xe, tương đối thích hợp. Thiệu Phi Phàm hỏi xong liền cảm ơn họ, dạo bước đến gõ cửa phòng 2021, gõ bốn, năm lần mới có người lên tiếng.

"Ngài khỏe chứ, tôi là khách ở phòng đối diện, tôi muốn hỏi mọi người có muốn đi Ngọc Long Tuyết Sơn hay không, nếu muốn đi chúng ta liền cùng đi, chia đều tiền xe."

Người đàn ông trong phòng đanh giọng nói không đi.

Thiệu Phi Phàm càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, lại gõ cửa tiếp "Anh em, nghe khẩu âm chắc anh là người phía bắc, tôi cũng là người phía bắc, nếu anh đi, chúng ta đi cùng một chuyến xe chứ sao. Nếu anh cảm thấy nhiều tiền, tôi chịu nhiều hơn một chút cũng được, tôi rất thích nhiều người cho náo nhiệt. . . . . ."

Bên này nói còn chưa dứt lời, cửa liền bị mở ra, ra ngoài là Lưu Dũng, trong hình mặt mày lịch sự, thế nhưng lúc này lại giận dữ khác thường, giọng nói cũng rất không tốt "Cái người này có chuyện gì? Đều nói không đi vẫn còn ở cửa cằn nhằn, muốn ăn đòn sao?"

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi lập tức đi. . . . . ." Thiệu Phi Phàm thấy mục đích đạt tới, lập tức chịu nhận lỗi, ánh mắt lại liếc hướng trong nhà, cho đến khi anh trở về phòng, Lưu Dũng vẫn còn ác ngoan ngoan trừng tức giận. Thiệu Phi Phàm vừa hướng anh ta khom người thể hiện lễ phép, bên kia lại hừ lạnh một tiếng, phách lối vô cùng. Thiệu Phi Phàm mở cửa vào nhà, một chân mới vừa vào cửa, lại nghe thấy một giọng nữ mềm mại "Anh Dũng, anh đi vào đi."

Thiệu Phi Phàm chợt xoay người, trong nháy mắt Lưu Dũng dùng thân thể che kín người phụ nữ sau lưng, hướng anh mắng câu "Nhìn cái gì vậy?"

Thiệu Phi Phàm làm bộ như bị sợ hãi, lập tức rụt cổ lại vào nhà, đóng cửa. Lưu Dũng bên kia mới trở về phòng.

Anh dán cửa sổ nhìn đối diện, trong lòng tựa như đang đánh trống. Cho đến xác định phòng đối diện không còn âm thanh nữa, anh mới đóng cửa sổ nhắm mắt lại, nhớ lại người phụ nữ mới vừa nhìn thấy kia. Mặt của người phụ nữ này, anh không nhìn thấy, nhưng luôn cảm thấy có cái gì không đúng.

Âm thanh giọng điệu nói chuyện với Lưu Dũng, mới vừa nói"Anh Dũng" rất là yếu ớt mang theo lấy lòng. . . . . . Lấy lòng? Không đúng, Lý Dĩnh căn bản là không cần lấy lòng Lưu Dũng, là lạ ở chỗ nào.

Thiệu Phi Phàm hết sức nhớ lại, tuy nhiên thế nào cũng nghĩ không thông. Thu thập một chút, anh lập tức ra khỏi khách sạn, ở trong thành cổ vòng hai vòng mới chuyển vào một khách sạn khác. Tiểu Lý vừa thấy anh, lập tức ý bảo anh lên lầu.

Trên lầu là tất cả cảnh viên đại đội. Thiệu Phi Phàm đi vào, lập tức xem tài liệu Lý Dĩnh cùng Lưu Dũng, nhìn hai lần, cuối cùng tìm thấy được chỗ bất hợp lý ở Lý Dĩnh là chiều cao.

Trong tài liệu ghi Lý Dĩnh cao khoảng 1m73, Lưu Dũng cao một mét tám, như vậy hai người đứng chung một chỗ thì chỉ kém nửa cái đầu. Nhưng mới vừa rồi, mặc dù anh không thấy rõ mặt của người phụ nữ kia, lại rõ ràng nhìn thấy chiều cao của người phụ nữ kia chỉ đến bả vai Lưu Dũng , ít nhất hai người kém hơn hai mươi centi mét.

Nói cách khác, người phụ nữ kia căn bản không phải Lý Dĩnh.

Thiệu Phi Phàm ảo não vỗ vỗ trán của mình, cư nhiên bị họ lừa, bọn họ còn như đứa ngốc đi giám thị !

Tiểu Lý nhìn anh có cái gì không đúng, lập tức hỏi: "Thiệu cảnh quan, thế nào?"

Thiệu Phi Phàm đem cái mình thấy cùng với phỏng đoán của mình, nói một lần, cảnh viên bên này đều rất tức giận.

"Kiểm tra phòng, liên lạc đồn công an Cổ Thành, nói là tra ăn trộm, lục soát khách sạn tra thẻ căn cước, lão tử muốn biết Lý Dĩnh có thể trốn đi nơi nào!" Thiệu Phi Phàm vỗ bàn, cầm túi sách ra khỏi khách sạn, trở lại địa điểm giám thị.

Ban đêm tám giờ một phút, cảnh sát Cổ Thành quả thật tới kiểm tra thẻ căn cước của lữ khách, Thiệu Phi Phàm chú ý phòng của Lưu Dũng, bên trong hình như xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng là giải quyết cực nhanh.

Đợi đến khi cảnh sát tra được, Thiệu Phi Phàm phối hợp móc ra chứng minh thư, nói rõ mục đích mình tới đây. Kiểm lâm sau khi kết thúc, Thiệu Phi Phàm cẩn thận rời đi, trở lại làm việc .

Tiểu Lý đã chờ anh tại đây rồi, "Bên trong căn bản không phải Lý Dĩnh, Lưu Dũng nói ghi danh Lý Dĩnh là bởi vì mới đầu anh ta cùng Lý Dĩnh ở chung, nhưng Lý Dĩnh ở 7 ngày trước, sau đó bởi vì cãi vả cùng anh ta cho nên rời đi Lệ Giang rồi, người phụ nữ trong phòng là anh ta mới quen, hai người mướn chung."

"Thúi lắm! thời điểm Tôi đến Lệ Giang, cảnh viên giám thị còn nhìn thấy Lý Dĩnh xuống lầu ăn cơm, làm sao Lý Dĩnh có thể liền rời đi ngày 7 đây? Anh đang nói láo!"

Tiểu Lý nhìn Thiệu Phi Phàm tức giận cũng bất đắc dĩ, đem khẩu cung kiểm lâm đưa cho anh "Nhưng quản lý cùng anh ta nói thống nhất, hai phần khẩu cung không khác!"

" Tra xét chuyến bay bên kia thế nào?" Thiệu Phi Phàm hỏi.

Một bên một cảnh viên đi tới "Điều tra, không có tư liệu Lý Dĩnh ra vào nhập cảnh, chỉ là ở bảy ngày trước có người dùng tên tuổi Lý Dĩnh định bay đi Côn Minh Bắc Kinh chuyển cơ Canada."

Thiệu Phi Phàm nhăn chân mày, ngồi xuống, nghĩ tới đủ loại tin tức. Nhưng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông. Lý Dĩnh rốt cuộc đi nơi nào? Tại sao Lưu Dũng phải nói láo? Còn có quản lý khách sạn, sao lại giúp đỡ Lưu Dũng nói rối, hay là Lưu Dũng không có nói rối.

Quá nhiều làm cho người ta căn bản bắt không được đầu mối.

Suốt một đêm, tất cả cảnh viên đều ở đây suy tưởng các loại khả năng có thể xảy ra, nhưng ngày thứ hai liền truyền đến tin tức Lý Dĩnh, cho dù ai cũng đều không có nghĩ ra sẽ có loại khả năng này.

Rạng sáng bốn giờ, tiểu Lưu vọt vào lầu hai, nói một tiếng"Không xong" đem đánh thức toàn bộ cảnh viên vừa ngủ yên , ở lúc mọi người còn chưa khôi phục tinh thần, nói ra tin tức "Lý Dĩnh chết!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.