Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 48: Chương 48: Có người đố kị




Một chiếc xe cảnh sát sáng loáng dừng trước cửa quán bar Kim Sắc, đầu tiên đứa bé giữ cửa cho rằng là đến kiểm tra, nhưng lại thấy giám đốc đi ra đón, cửa của chiếc xe cảnh sát đó còn chưa mở ra.

Lúc này Thiệu Phi Phàm cảm thấy mình nếu như ở thời cổ đại chắc chắn sẽ là hôn quân, chỉ kêu vài tiếng “anh” là có thể thu phục được mình, “Thượng Tâm, chúng ta có thể không vào có được không?”

“Anh đã đồng ý với em rồi.” Thượng Tâm nói xong liền đẩy cửa xe bước xuống, Thiệu Phi Phàm bất đắc dĩ đành phải xuống theo, vẻ mặt không được tốt lắm.

Ánh đèn trong quán bar mờ mờ tối, nam nam nữ nữ dưới ánh đèn mập mờ đó chơi trò chơi mập mờ nhất, tràn ngập mùi rượu, thuốc lá, son phấn, quậy đến long trời lở đất, giờ khắc này họ chỉ quan tâm đến chính mình. Thiệu Phi Phàm cẩn thận bảo hộ Thượng Tâm, không để bất cứ ai đụng vào cô, bản thân anh mặc một thân cảnh phục cũng đủ làm chói mắt người khác, đi bên cạnh lại là một cô bé xinh đẹp đáng yêu, nên ai cũng tò mò nhìn mấy lần.

Thượng Tâm vẫn chưa đi qua đại sảnh, chị S đã nghe được tin đến đón, vừa nhìn thấy thật sự là Thượng Tâm, hiện lên một ánh mắt cực kỳ phức tạp, nói không ra là kinh ngạc hay là kinh hỉ. Lần đầu tiên chị S không chào hỏi mà nói thẳng luôn, “Thần Thiếu gia đang ở trong phòng bao, chị mang em đi qua.”

Cùng chị S đi xuyên qua đại sảnh, trực tiếp tiến vào phòng bao ở trong cùng, “Em tự mình tiến vào thôi”. Chị S nói xong, giống như là thở dài rời đi.

Thiệu Phi Phàm tất nhiên là không để Thượng Tâm đi vào một mình, liền tiến lên trước cô một bước đẩy cửa phòng bao ra, vừa mới mở cửa ra liền ngửi thấy mùi rượu cùng với mùi thuốc lá, mà giờ phút này Thần Tri Thư đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, trạng thái mơ mơ màng màng, cả người lôi thôi lếch thếch, cánh tay trái đeo băng gạc, trên băng gạc thấm ra vết máu đã đen sậm lại.

Thượng Tâm bị cảnh tượng này làm cho chấn động gần như không thể bước đi nổi, nếu không phải Thiệu Phi Phàm đẩy cô một cái thì cô vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa.

Thiệu Phi Phàm vừa ngửi vừa nhìn lại vẻ mặt của Thần Tri Thư, liền biết thuốc này có vấn đề, rảo bước tiến đến, đầu tiên là đoạt lấy thuốc lá của hắn, đè ép cánh tay phải của hắn lên sô pha, “Hút thuốc phiện ở nơi công cộng, anh có tin bây giờ tôi bắt anh đến cục cảnh sát hay không?”

Thần Tri Thư cũng không giãy giụa, chỉ cười khẽ nhìn Thượng Tâm, quay mặt lại, “Tùy anh!” Một bộ dáng sa ngã cà lơ phất phơ.

Hai chữ này làm cho Thiệu Phi Phàm nổi giận, vị thiếu gia này thật con mẹ nó được nuông chiều thành quen, liền túm lấy hắn lôi ra bên ngoài. Thượng Tâm chạy tới kéo anh, “Thiệu Phi Phàm, đừng như vậy…”

“Tránh ra, bây giờ em còn muốn giúp hắn nữa không?” Nói xong, vẻ mặt không biểu cảm lôi người ra khỏi quán bar.

Thượng Tâm vẫn còn hoảng hốt, sao thoáng cái lại trở thành như vậy. Cô cũng đi cùng theo ra ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa thì bị chị S níu lại, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thượng Tâm lắc đầu, “Em cũng không biết, Thiệu Phi Phàm nói anh Thần hút thuốc phiện, nói chung là bây giờ muốn dẫn anh ấy đến cục cảnh sát, chị S chị mau nói cho cha nuôi biết…ôi không được, không thểđể cho cha nuôi biết, tìm chịấy, mau tìm chị Thần đi!” Cô hốt hoảng dặn dò, nói xong thì chạy lên xe cùng Thiệu Phi Phàm, Thần Thi Thư bị còng tay ở ghế phụ, ánh mắt vẫn còn mê ly, thật giống như trên tay mình đeo vòng tay chứ không phải còng tay, nơi đi đến là khách sạn chứ không phải cục cảnh sát.

Vẻ mặt Thiệu Phi Phàm nghiêm túc, Thượng Tâm nhíu mày, ngồi ở ghế sau, không dám nói lời nào.

Khi Thần Tri Mặc nhận được điện thoại, liên phi xe đến xe đến cục cảnh sát, mười phần khí thế đi vào, “Tôi là luật sư đại diện của Thần Tri Thư, tôi muốn gặp thân chủ của tôi”.

Viên cảnh sát đứng dậy chào một cái: “Thần Tri Thư đang ở trong phòng theo dõi, phiền cô đợi một lát”.

“Tôi không thể đợi được, tôi muốn gặp anh ta ngay bây giờ, nếu như anh không mang tôi đi gặp, tôi có quyền khởi tố anh”, Ánh mắt ngoan lệ đảo qua, “Tôi hoài nghi các anh hiện nay đang sử dụng bạo lực với thân chủ của tôi, tôi phải tìm ra băng ghi hình từ khi thân chủ tôi bước vào cục cảnh sát”.

“Cô…” viên cảnh sát lần đầu tiên gặp pải một vị luật sư khó chơi như vậy, tới mức không nói lên lời. Vừa đúng lúc Thiệu Phi Phàm đi xuống tầng, hô một tiếng với viên cảnh sát cho Thần Tri Mặc đi vào. Thần Tri Mặc hừ lạnh một tiếng, đi vào, cùng lên tầng hai, tiến vào phòng làm việc của anh.

“Có biết em trai cô hút thuốc phiện không?”

“Không thể nào, chúng tôi là người làm ăn chính đáng, tuyệt đối không dính vào mấy thứ vi phạm pháp luật đó”. Thần Tri Mặc tự tin xác thực tin tức.

Thiệu Phi Phàm thật muốn vỗ tay trước biểu tình kiên quyết đó của cô, đáng tiếc, những lời này đối với anh vô dụng, “Đừng có dùng cái bộ dạng trên tòa án đó đùa tôi”. Anh kéo ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra mẩu thuốc lá đặt trên bàn, “Cầm đi làm hóa nghiệm, mọi chuyện liền rõ ràng, khẳng định thuốc lá có vấn đề, trên điếu thuốc còn có nước miếng của Thần Tri Thư”.

Thần Tri Mặc nhìn thấy điếu thuốc lá thì cười, “Vật này lấy từ trong ngăn kéo của anh ra, tôi có thể nói rằng alf do anh vu cáo hãm hại”.

Thiệu Phi Phàm cũng cười: “Tôi ở trước mặt cô lấy ra điếu thuốc này liền không có dự định tố cáo Thần Tri Thư, bắt hắn ta đến đây cũng là dọa hắn ta một trận, lời của Thần Tri Mặc cô, tôi không để ý, hai chị em nhà họ Thần Tri các người có đón nhận hay không tôi cũng không cần biết. Bộ dáng của hắn ta như vậy không có nửa xu quan hệ vói Thượng Tâm, cô cũng đừng có đem giao tnhf mấy đời ra mà chi phối Thượng Tâm, đừng nói Thượng Tâm không đồng ý, cho dù đồng ý, tôi đây sẽ không để cho cô ấy đi qua. Thượng Tâm bây giờ đang ở trong phòng theo dõi, đây là sự khoan dung lớn nhất của tôi rồi, các người đừng có khiêu chiến ranh giưới cuối cùng của tôi. Nếu không lần sau, điếu thuốc này chính là vật chứng ở trong phòng, chứ không phải là trong ngăn kéo của tôi”.

Thần Tri Mặc bị nói đến mặt trắng bệch, Thiệu Phi Phàm cũng lời không muốn phí lời với cô ta, nhìn đồng hồ, đã mười lăm phút rồi, gõ vào mặt bàn hô lên: “Đi thôi, đi xem người em trai tài giỏi của cô”.

Trực ở trước cửa phòng theo dõi là Lý Nguyên, đứng dậy chào một cái, liền mở cửa. Thần Tri Thư bị còng gối ngồi ở góc tường, hắn ta ngồi xổm, mặt chôn ở đầu gối. Thượng Tâm dứng ở góc, thấy Thiệu Phi Phàm đi vào, nhếch miệng đi đến chỗ anh.

Thần Tri Mặc đi về phía Thần Tri Thư, ngồi cổm xuống ôm lấy em trai. Khi Thiệu Phi Phàm ôm lấy Thượng Tâm đi ra bên ngoài, bên trong truyền ra thanh âm nức nở của hai chị em. Người được ôm rõ ràng cứng đờ, ánh mắt cũng đỏ lên nhưng lại không khóc.

Thiệu Phi Phàm vòng tay ôm chặt lấy cô, căn dặn Lý Nguyên làm thủ tục thả Thần Tri Thư ra, ôm Thượng Tâm ra khỏi cục cảnh sát về nhà. Trên đường về nhà cả hai đều không nói chuyện, nhưng hai cánh tay vẫn nắm lấy nhau từ đầu đến cuối, chưa từng thả ra.

“Thiệu Phi Phàm, em tha thứ xho anh ấy, anh có trách em không?”

“Đồ ngốc”, Thiệu Phi Phàm không trả lời, chỉ nói ra hai chữ đó, xoa xoa đầu cô.

Đối với người đàn ông mà nói, sự tha thứ của một người phụ nữ có khi là ban ơn, có khi lại là tử hình, vào giờ khắc này Thượng Tâm nói lời tha thứ liền chứng minh cô thật sự buông bỏ Thần Tri Thư, đây dối với Thần Tri Thư mà nói chính là một nhát đao cuối cùng.

Hai người kể từ giây phút đó liền không thể ở cùng nhau nữa.

Nhìn ánh mắt đỏ hồng của cô, không nhịn được lại ôm chặt lấy cô, “Thượng Tâm, em trở nên mạnh mẽ hơn rồi. Cô vợ nhỏ của anh cũng đã trưởng thành ròi, không giống như trước đây động một cái là khóc, cũng không giống trước đây cứ gặp chuyện là trốn tránh, bỏ chạy”.

Trải qua chuyện này, Thượng Tâm giống như đã trưởng thành, đến người nhà họ Thượng cũng phát hiện ra cô gái nhỏ nhà mình có thể xử lý rất nhiều chuyện, ở trường quân đội cũng thay đổi, tuy nói thể lực của Thượng Tâm không bằng nhũng người khác lại có thể kiên trì chịu đựng huấn luyện, anh ba của Thiệu Phi Phàm đến giao lưu với trường học của Thượng Tâm, lâu rồi không gặp, lần này vừa gặp, một người não thô như anh về nhà cũng phải nói thầm: “Trước kia nhìn thế nào cũng là đứa trẻ bốc đồng, không nghĩ đến, Thiệu tiểu tử nhà chúng ta dạy dỗ hai năm, cũng thật có chút tiến bộ”

Thiệu Phi Phàm ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng thì rất kiêu ngạo, càng vô cùng nuông chiều Thượng Tâm, mà Thượng Tâm càng được nuông chiều lại càng ỷ lại vào Thiệu Phi Phàm, bất kể là chuyện gì đều nói với anh đầu tiên. Thiệu Phi Phàm bận rộn, đến kỳ nghỉ cô liền cầm sách ngồi đợi anh trong phòng làm việc, trong vòng nửa năm, các đồng nghiệp trong cục đều biết cô vợ nhỏ nhà Thiệu Phi Phàm rất dính người.

Ba ngày nay hai người đều chạy đến cục, Thượng Tâm ngoài quan hệ tốt với những người trong cục ra, còn có qun hệ rất tốt với Tự Nãi Tiêm. Thiệu Phi Phàm đối với việc này không quá vui lòng, mấy lần nói với cô đừng có qua lại với Tự Nãi Tiêm, Thượng Tâm ngoài miệng thì đồng ý, nhưng cứ cách ngày lại thấy hai người hẹn nhau đi đâu đó.

Kỳ nghỉ ngày quốc tế lao động ngày 1-5, trong đội Thiệu Phi Phàm lại nhận một vụ án, căn bản không gọi là ngày nghỉ. Sáng sớm tỉnh dậy, trước tiên là gọi điện thoại cho cô vợ nhỏ đang trong kỳ nghỉ dài hỏi cô hôm nay có đến phòng làm việc của anh không.

Gọi điện thoại đi mới biết Tự Nãi Tiêm hẹn Thượng Tâm đi tập thể dục. Thiệu Phi Phàm ngồi xuống, nhu nhu mắt “Không phải đã nói với em đừng có qua lại thân thiết với cô ta sao?”

“Tại sao? Lẽ nào giữa hai người có chuyện gì sợ em biết được sao?” Giọng nói của Thượng Tâm có chút trách móc, trong lòng Thiệu Phi Phàm cũng lộp bộp một cái,

Suy đi nghĩ lại, vẫn là nói thẳng ra thì tốt hơn, “Em đừng nói nữa, thật đúng là có”.

“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm phạt, cho anh cơ hội khai báo rõ ràng, cố gắng mà tranh thủ để được khoan hồng”. Giọng nói ở bên kia điện thoại còn mang theo chút vui vẻ.

Thiệu Phi Phàm càng nghe càng cảm thấy có cái gì không đúng, cả người thanh tỉnh, không cùng cô lòng vòng nữa, trực tiếp nói, “Hôm nay em qua đây, anh ở trước mặt em nói thật, nếu như không đến thì sau này cũng đừng hỏi lại anh, có hỏi anh cũng không nói”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.