Thượng Phẩm nhìn hai
tờ giấy kia, hết sức kinh hãi. Anh nhìn Thượng Tâm muốn cô xác nhận lại, thấy Thượng Tâm gật đầu, lại chuyển sang nhìn Thiệu Phi Phàm, “Chuyện
này xảy ra khi nào?”
Thượng Tâm nhếch miệng, “Sau khi anh ra nước ngoài.”
“Trong nhà có biết không?”
“Biết, em cũng định nói cho anh biết, nhưng lại nghĩ rằng gặp mặt nói trực
tiếp sẽ tốt hơn, nên không gọi điện thoại.” Thượng Tâm nói xong thì le
lưỡi một cái.
Nhất thời đầu óc Thượng Phẩm có chút hỗn độn, lại
nhìn thấy khuôn mặt bầm tím của Thiệu Phi Phàm, lúng túng không nói nên
lời, “Này…này…Ha ha, thì ra là hiểu lầm, hiểu lầm…”
“Lễ ra mắt
này của anh vợ thật đúng là làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc.” Thiệu Phi Phàm thâm thù đại hận nói, nói xong, bất đắc dĩ quay về phòng ngủ
cầm lấy quần áo bước vào nhà vệ sinh thay đồ. Chờ anh trở ra thì Thượng
Phẩm đã đi rồi, chỉ còn lại Thượng Tâm ngồi ở phòng khách nghịch chiếc
điện thoại mới.
“Người đâu rồi?”
Thượng Tâm nhìn khuôn mặt bị đánh của anh, không nhịn được bật cười, “Anh ấy đi từ lâu rồi.” Lại
cầm lấy một chiếc điện thoại mới khác dơ lên, “Anh trai nhờ em gửi lời
xin lỗi đến anh, ngoài ra, cái này mới là lễ ra mắt. Màu đen là của anh, màu trắng là của em, đen trắng phối hợp, là một cặp điện thoại tình
nhân.”
Thiệu Phi Phàm mím môi, nhìn chiếc điện thoại mới, chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên.
“Đừng tức giận, vừa sáng ra anh ấy đã xuống máy bay, về đến nhà vừa nghe thấy em đang ở nơi này, liền bất kể thời gian đã tới đây, vì vậy mới xảy ra
hiểu lầm, anh không được phép tức giận!” Thượng Tâm vỗ vỗ mặt anh, giống như dụ dỗ trẻ nhỏ vậy.
Làm sao Thiệu Phi Phàm có thể không giận cho được, vừa sáng ra đã bị ăn một trận đòn, “Người nhà em toàn là ác ma.”
Thượng Tâm cười “khanh khách”.
Tuy rằng buổi sáng hai người bị kinh sợ, nhưng vẫn phải đến trường. Còn
chưa đến hai tháng nữa là Thượng Tâm phải rời trường học đi thực tập.
Thiệu Phi Phàm đưa cô đến trường học, còn không quên dặn dò cô phải ăn
cơm trưa đúng giờ, buổi tối anh trở lại đón cô. Nhìn thấy cô tung tăng
chạy đi xa, mới quay đầu xe trở về cục cảnh sát.
Lý Nguyên là
người đầu tiên nhìn thấy gương mặt bị thương của Thiệu Phi Phàm, trợn to mắt hỏi, “Đội phó Thiệu, sao lại thành như vậy?”
“Không cẩn thận đụng phải.” Thiệu Phi Phàm nói xong liền bước ngay vào phòng làm việc.
Ai biết được, còn chưa đi vào phòng làm việc đã nghe thấy những người ở
phía sau buôn chuyện, “Vừa nhìn đã biết là bị đánh, anh ấy không nói gì, vậy chắc chắn là bị vợ đánh. Nghe nói cô vợ nhỏ của đội phó Thiệu rất
lợi hại, ngay cả huấn luyện viên của trường quân đội là vô địch tán đả
Thiệu Phi Uyên, cũng bị cô ấy đánh ngã đó sao.”
“Đúng. Tôi cũng
có nghe thấy người ta nói đến chuện này. Ai ui, đội phó Thiệu của chúng
ta thật đáng thương, còn bị bạo hành gia đình nữa.”
“…”
Thiệu Phi Phàm dở khóc dở cười, quay người lại, gõ gõ lên cái bàn làm việc
trong phòng làm việc chung, “Mấy người đều là đàn bà hết à? Sao mà lắm
chuyện vậy?”
“Ha ha…” mọi người tản ra, cười khan nhìn anh, nhưng cũng không biết sợ là gì.
Thiệu Phi Phàm có nỗi khổ mà không dám nói, mắng mấy câu rồi tiến vào phòng
riêng. Một lát sau, anh lại rón rén mở cửa ra, quả nhiên là nhìn thấy
đám chết bầm kia bu lại tám chuyện, giọng nói lớn, không kiêng kị gì.
“Mẹ kiếp, nói xấu người khác mà cũng không thèm nhỏ giọng một chút, thật là quá mất mặt.” Thượng Phẩm, may mà anh là anh vợ của tôi, nếu như anh
không phải là anh vợ của tôi, tôi phi…phi cái gì mà phi, có phi nữa thì
cũng là anh vợ của mình, có đánh mình thì cũng phải cố gắng mà nhịn.
Thiệu Phi Phàm buồn bã suy nghĩ.
Cô vợ nhỏ, em phải làm sao để bù đắp lại cho tôi đây.
…
Bởi vì Thượng Phẩm ra nước ngoài hai tháng mới trở về, người trong nhà lại
tổ chức ăn một bữa tiệc tối. Tất nhiên là Thượng Tâm sẽ lôi kéo Thiệu
Phi Phàm tới, mọi người vừa nhìn thấy khuôn mặt bị thương của Thiệu Phi
Phàm thì sợ hết hồn. Nhưng vừa nghe kể lại sự tích của những vết thương
kia, tất cả mọi người đều không nhịn được cười phá lên. Cho đến khi
khuôn mặt của Thiệu Phi Phàm trở nên xanh lét, mới miễn cưỡng ngưng
cười.
Có điều, Thần Tri Thư lại không ngừng cười được, hơn nữa
còn hướng về phía Thượng Phẩm dựng ngón tay cái lên, làm cho Thiệu Phi
Phàm tức đến mức muốn bắt tiểu tử này đem đi luyện đan.
Thượng
Tâm lôi kéo tay anh, thực sự là sợ anh giận tới mức muốn đánh người.
Thiệu Phi Phàm hung hăng thở dài, không ngại có nhiều người mà nắm lấy
tay của cô, nhỏ giọng nói, “Trở về em nhất định phải bồi thường lại cho
anh đấy.”
Thượng Tâm đỏ mặt lên, dùng sức đẩy tay anh ra, cúi đầu ăn cơm.
Các trưởng bối tất nhiên là làm bộ không thấy gì, Thượng Phẩm một lòng một
dạ gắp thức ăn cho Tiểu Hồ Đồ, người duy nhất nhàn rỗi là Thần Tri Thư,
hắn híp mắt, khiêu khích nhìn anh, rồi mở miệng kêu Thượng Tâm, “Tâm
Tâm, hôm nay anh trai về nước, buổi tối cùng nhau đến quán bar Kim Sắc
đi! Có một nhóm vũ nữ mới tới, nhảy múa cột, rất mới mẻ.”
Thượng Tâm tràn đầy tò mò.
Thiệu Phi Phàm lại lập tức cự tuyệt, “Không phải cảnh sát đã cấm không cho phép ** ra vào sao!”
“Tâm Tâm cũng không còn nhỏ, không sao.”
Thiệu Phi Phàm xanh mặt, Thượng Tâm bật cười, đặt đũa xuống, khoát khoát tay, “Với tư cách là một người cảnh sát tương lai, em cũng không đi.” Dứt
lời, liền trưng ra cái vẻ mặt đòi phần thưởng ra nhìn Thiệu Phi Phàm,
tính khí vô cùng trẻ con.
Kết thúc dạ tiệc, Thượng Trạm Bắc không cho phép Thiệu Phi Phàm về nhà, muốn anh và Tiểu Hồ Đồ cùng nhau đến
nhà họ Thượng. Bốn người trẻ, hai người lớn, hai người lớn rất thức
thời, về đến nhà liền kêu mệt rồi đi ngủ.
Thượng Tâm cùng Tiểu Hồ Đồ líu ríu nói chuyện không ngừng, hai người đàn ông liếc mắt nhìn
nhau, liền hiểu ý đối phương, mỗi người kéo một người, “Nên đi ngủ rồi.” Nói xong, ôm người trở về phòng, bất kể hai cô gái có đồng ý hay không.
“Đừng có kéo em, hôm nay em muốn ngủ cùng Tiểu Hồ Đồ”. Thượng Tâm vào phòng rồi mà vẫn còn giùng giằng.
Thiệu Phi Phàm liếc mắt một cái nhìn cô, “Em ngủ cùng với Tiểu Hồ Đồ, vậy anh ngủ cùng với ai?”
“Cùng anh trai của em! Anh ấy ngủ một mình mà, trong nhà có chuẩn bị phòng
cho Tiểu Hồ Đồ, cô ấy cùng anh trai em đều rất quy củ, không ở cùng
phòng với nhau.”
Nếu như vừa rồi anh không nhìn lầm, thì tuyệt
đối là Thượng Phẩm đã mang người vào phòng anh ta rồi. Hơn nữa, vừa nhìn thấy ánh mắt hai người kia nhìn nhau, đã sớm không phải là chỉ nắm tay
nhau đơn thuần đi ngủ rồi. Thật không biết cô vợ nhỏ của anh là đơn
thuần hay ngu ngốc nữa, “Cô gái ngốc, không chừng anh trai của em đang
làm chuyện đó với Tiểu Hồ Đồ đó, em đừng có làm kì đà cản mũi.”
“Làm sao có thể? Em muốn đi hỏi một chút.”
Nói xong, Thượng Tâm định chạy ra bên ngoài, Thiệu Phi Phàm lại im lặng,
lười không muốn giải thích với cô, trực tiếp ôm cô lên giường, đè xuống
dưới thân mình, làm cho cô không còn sức lực mà quản chuyện của người
khác nữa.
…
Đợt kiểm tra cuối cùng ở trường học của Thượng Tâm sắp đến rồi, vì muốn đạt được thành tích tốt, nên Thượng Tâm kiên
quyết ở lại trường học luyện tập.
Thiệu Phi Phàm cũng không bắt
ép cô, vừa đúng lúc anh cũng định chuyển nhà. Căn phòng mới đã sửa chữa
xong, gia cụ đồ điện cũng đầy đủ cả, căn bản là không cần bọn họ phải
mang thêm đồ sang nữa, chỉ cần mang sang một ít nồi niêu bát đũa, ga
giường, liền có thể chuyển vào ở ngay lập tức.
Theo sở thích của
Thượng Tâm, Thiệu Phi Phàm đã mua một bộ chăn ga gối đệm có hình ảnh về
đồng cỏ, lại chọn thêm mấy bộ chăn đơn màu nữa, đều là những màu sắc mà
Thượng Tâm yêu thích. Nhờ anh em trong đội cảnh sát chuyển giúp quần áo
và một số đồ mới mua sang căn phòng mới, chỉ trong một ngày đã chuyển và sắp xếp đồ xong.
Căn phòng mới ở tầng mười một, trong phòng có
hai tầng, bốn phòng ngủ hai phòng khách, tầng trên là phòng ngủ và thư
phòng, tầng dưới là phòng khách và phòng để đồ, phòng ốc thoải mái rộng
rãi, nhưng chính vì phòng ốc rộng rãi, cho nên khi Thiệu Phi Phàm lau
dọn xong, thì xương sống, thắt lưng đau buốt.
Cuối cùng cũng dọn
dẹp xong, nhìn căn phòng mới đẹp đẽ, trong lòng nghĩ đến cô vợ nhỏ sẽ
vui mừng như thế nào khi nhìn thấy, mệt mỏi liền biến thành vui vẻ. Ngồi trên ghế sa lon, móc ra chiếc nhẫn từ trong túi áo ra, cười đặc biệt
vui vẻ.
Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng anh vẫn chưa cầu hôn cô gái nhỏ, cứ coi như Thượng Tâm không oán trách gì, nhưng anh cũng
không thể bỏ qua được, dù sao vẫn là con gái, luôn thích lãng mạn.
Suy nghĩ như vậy, anh lập tức gọi điện thoại, “Vợ, còn mấy môn nữa thì thi xong?”
Thượng Tâm đang ở trong phòng tự học, liền bịt điện thoại đi ra ngoài, “Còn
một môn nữa, ngày mai mới thi xong, có điều tối mai phòng kí túc của bọn em tổ chức ăn liên hoan, nếu như muộn quá thì em không về nhà nữa mà
ngủ luôn ở kí túc xá, sáng hôm sau em liền về nhà.”
“Được, dù em có về nhà hay không thì cũng phải gọi điện thoại báo cho anh biết, nếu như về nhà thì anh sẽ đi đón em.”
“Vâng.”
“Vợ, anh nhớ em!” Thiệu Phi Phàm lại nói ra những lời không đứng đắn, cũng không sợ bị người khác nghe thấy.
Thượng Tâm đỏ mặt, trong lòng lại vui rạo rực, “Chồng, em cũng nhớ anh!”
“Chờ em trở về, chồng em sẽ cho em một kinh hỉ.”
“Kinh hỉ gì vậy?”
“Nói ra rồi thì còn gì mà kinh hỉ nữa, chờ em về rồi sẽ biết.” Anh thần thần bí bí nói, Thượng Tâm cũng có chút tò mò.
“Vậy cũng được, em vào phòng học bài tiếp đây.”
“Đi đi, kiểm tra được 100 điểm thì chồng em sẽ mua kẹo cho em ăn.”
Hai người lưu luyến không rời mới cúp điện thoại, Thượng Tâm trở lại phòng tự học đọc sách, đến chín giờ mới trở về phòng ngủ.
Rửa mặt xong rồi nằm lên giường, đang muốn nhắn tin cho Thiệu Phi Phàm thì
chuông điện thoại vang lên. Trên màn hình hiện lên ba chữ “Tự Nãi Tiêm”, Thượng Tâm do dự một lát, nhưng vẫn cau mày nhận điện thoại.
“Thượng Tâm, tôi là Tự Nãi Tiêm.”
“Tôi biết, tìm tôi có việc gì không?” Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, kể từ
sau khi xảy ra chuyện kia, cô đã không còn hảo cảm đối với Tự Nãi Tiêm,
cũng có chút phòng bị cô ta.
Tất nhiên là Tự Nãi Tiêm cũng nghe
ra thái độ lạnh nhạt của cô. Nhưng cô ta lại không thèm để ý chút nào,
“Ngày mai cô có rảnh không? Tôi muốn gặp cô một lát, có chuyện rất quan
trọng muốn nói cho cô biết.”
“Xin lỗi, ngày mai tôi có bài kiểm tra, sợ rằng…”
“Thượng Tâm, chuyện này liên quan đến nửa đời sau của Thiệu Phi Phàm, muốn nghe hay không tùy cô.” Khẩu khí của Tự Nãi Tiêm cũng không phải là khẩn
cầu, mà giống như uy hiếp hơn.
Thượng Tâm vừa nghe thấy là chuyện liên quan đến Thiệu Phi Phàm liền động tâm, do dự một lát, rồi đáp ứng. “Buổi sáng tôi kiểm tra xong còn có một chút thời gian, chúng ta hẹn
gặp nhau vào buổi trưa được không?’
“Được, 12 giờ trưa, hẹn gặp ở quán nước gần trường học của cô, tôi chờ cô.”