Thủ trưởng Thượng cùng Thiệu Phi Phàm giằng co hơn nửa canh giờ, một người
uống trà không lên tiếng, một người thì mắt nhìn thẳng lưng đứng thẳng
tắp.
Còn lại ba người khách xem, dĩ nhiên là không có ai dám can
đảm mở miệng nói chuyện. Hạ Hâm Hữu đang suy nghĩ có nên mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này hay không, thì lại nghe thấy tiếng kêu vui mừng của con gái từ lầu hai "Thiệu Phi Phàm? !" Mang theo một chút không dám
tin, giọng nói của cô rất lớn, rõ ràng cho thấy cô đang vui mừng.
Thượng Tâm đang ở trong phòng khó chịu, rõ ràng chân của cô đã tốt hơn, nhưng
bà nội lại cho người giúp việc trông coi cô, không cho cô ra cửa. Còn bà nội thì lại đi chơi mạt chượt, cô không suy nghĩ liền chạy ra ngoài, ai biết vừa nhấc chân lên đi tới cầu thang, lại nhìn thấy Thiệu Phi Phàm
đang đứng ở phòng khách.
Khóe miệng
Thượng Tâm cong lên một cái đầy quyến rũ, nào còn nhớ đến người nhà đã
dặn dò cô không thể chạy nhảy, liền trốn chạy xuống lầu, sau đó bắt lấy
cánh tay anh, vành mắt liền đỏ."Thật sự là anh ...anh có biết ngày đó
tôi sợ muốn chết hay không. Anh cho tôi cái chiến tuyến gì, thiếu chút
nữa làm tôi ngã chết, may mà mạng tôi lớn. Còn nữa, sao anh lập tức liền biến mất, mỗi ngày tôi đều xem tin tức vụ án kia, nhưng bọn họ đều
không nhắc tới anh. Anh còn nói thưởng cho tôi đâu rồi, thưởng đâu? Tên
lường gạt, tên lường gạt!"
Thượng Tâm nói liên tục, hơn nữa còn
nắm cánh tay Thiệu Phi Phàm, khiến Thượng Trạm Bắc thấy nhìn liền tối
mặt lại, trong nội tâm hồi hộp xuống. Cùng vợ ở đối diện nhìn nhau một
cái, hai người hình như đồng thời nghĩ tới cái đó"Ngộ nhỡ", chân mày
cũng nhíu lại.
Sắc mặt thủ trưởng Thượng cũng không quá tốt, tiếp tục cầm ly trà bởi vì dùng lực đến lộ ra cả gân xanh. Thiệu Phi Trì
cũng bị hành động này của Thượng Tâm làm cho sửng sốt một chút, nhưng
thời điểm nhìn thấy em trai mình xoa đầu Thượng Tâm tự nhiên như vậy,
ánh mắt của ông càng thêm thâm trầm. Tiểu tử này bướng bỉnh như con lừa, lúc nào thì dịu dàng như thế rồi.
Thượng Tâm thích khóc Thiệu Phi Phàm đã sớm lĩnh giáo qua, giơ tay lên xoa đầu cô, mặt cũng nghiêm lại "Đừng khóc, kết thúc nhiệm vụ, xong tôi liền bị cảnh sát canh giữ, về phần lòng tốt của cô, sau khi sự tình xử lý xong, tôi nhất định sẽ phản ảnh với cấp trên."
Thượng Tâm nghe anh
nói, vẫn mím môi rồi nén nước mắt trở về, mắt to chớp chớp, làm bộ đáng
thương như chuột con nhỏ, nhìn Thiệu Phi Phàm không ngừng cười cười. Nụ
cười này, làm Thượng Tâm cũng cười theo. Trên mặt Tiểu nha đầu còn mang
theo nước mắt, cười cười, thấy anh còn đứng đó liền nói"Anh đừng có đứng a, mau ngồi xuống đi." Dứt lời, cô rất nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh thủ
trưởng Thượng, nói đâu ra đấy: "Ông nội, sao người không để khách ngồi
xuống vậy, chính là anh ấy đã cứu cháu, người phải cám ơn người ta nha."
"A, thật sao?" thủ trưởng Thượng rất có thâm ý liếc nhìn Thiệu Phi Phàm vẫn còn đang đứng "Được rồi ngồi xuống đi."
Thiệu Phi Phàm hô một tiếng "Vâng" liền đặt mông ngồi tại chỗ, nhưng rõ ràng
ánh mắt không phải có ý tứ như vậy. Thiệu Phi Trì có chút đổ mồ hôi,
tiểu tử này cũng dám bướng bỉnh cùng thủ trưởng, trở về phải cho lãoTam
huấn luyện hắn một chút, bốn năm nằm vùng hắn càng ngày càng không coi
lãnh đạo coi ra cái gì rồi.
Lúc này Thượng Tâm mới cảm thấy không khí có điểm không đúng, cô nhìn sắc mặt cha mẹ, cái mông nhỏ không tự
chủ xê dịch hướng tới bên cạnh ông nội, tay nhỏ bé nắm cánh tay của ông
nội, tình huống trước hết rõ ràng nên tìm núi dựa.
Thủ trưởng
Thượng đặt ly trà xuống, vỗ vỗ tay nhỏ bé của cháu gái "Tâm Tâm , Thiệu
Phi Phàm tới, có chuyện muốn hỏi cháu, hắn hỏi cái gì, cháu phải trả lời thành thật, nếu như cháu nói dối ông nội cũng sẽ không thiên vị cháu,
liền đem cháu giao cho cảnh sát."
Tay nhỏ bé của Thượng Tâm nắm
chặt hơn, còn muốn đem cô giao cho cảnh sát, rốt cuộc là chuyện gì?"Ông
nội, cháu không có phạm pháp." Cô biện hộ cho mình .
"Tâm Tâm,
cho khẩu cung giả chính là làm trở ngại pháp luật, nghiêm trọng nhất còn bị xử bảy năm tù "Thượng Đại Luật Sư rất phối hợp mở miệng.
Thiệu Phi Phàm mất tự nhiên cau chặt chân mày.
Trái tim nhỏ của Thượng Tâm cũng run lên, cô đã mơ hồ biết bọn họ muốn hỏi
điều gì rồi. Cô khẽ đảo mắt, ánh mắt không tìm được điểm dừng, trên mặt
đều viết rõ hai chữ chột dạ.
"Anh có thể hỏi." thủ trưởng Thượng mở miệng, ánh mắt nhìn Thiệu Phi Phàm không quá tốt.
Trong lòng Thiệu Phi Phàm cũng đánh trống, thật hối hận vì đã không đem lời
nói trong lòng, nói cho Thượng Tâm hiểu, nếu nha đầu này thật cho là bọn họ có cái gì, mà nói lung tung, hậu quả. . . . . . Hậu quả này anh thật không dám tưởng tượng. Chỉ là giờ phút này, nhắm mắt anh cũng phải hỏi
"Thượng Tâm, tôi muốn hỏi cô chuyện này, cô nhất định phải nghĩ cho kỹ
rồi hãy trả lời." Cô phải cẩn thận nói nha cô nương.
Thượng Tâm do dự một chút, rồi gật đầu một cái.
"Tôi ngủ cùng cô sao?" Anh thận trọng mở miệng.
Thượng Tâm nghe xong lời này, thì thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt một cái, nhanh
chóng gật đầu một cái, rất dễ dàng mà nói "Ngủ qua!"
Ngạch? !
Cái gì? !
Phù phù! ? !
Trong phòng khách mọi người đều bị giọng nói nhẹ nhàng của Thượng Tâm trấn
áp, trên mặt Thiệu Phi Phàm không cầm được liền co rúm lại, một giây,
hai giây, ba giây. . . . . . Một phút qua, mặt Thiệu Phi Phàm cơ hồ nhăn lại"Bùm" liền đứng lên, chỉ chỉ Thượng Tâm, rồi lại thu tay lại để ở
sau lưng, hung hăng hít sâu một hơi, đè ép tính khí xuống "tôi ngủ cùng
cô khi nào?"
Mọi người đem tầm mắt tập trung trên người Thượng
Tâm, Thượng Tâm bị nhìn liền thấy sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn lầu bầu
là không phải mình trả lời không đúng, cô có chút sợ hãi nhìn Thiệu Phi
Phàm, nhỏ giọng hỏi lại " Anh đã quên chúng ta đã từng ngủ cùng giường
chung gối sao?"
Lời này vừa nói ra, đừng nói người nhà họ Thượng, ngay cả Thiệu Phi Trì cũng có chút không chịu nổi. Nuốt nước miếng,
thật muốn hỏi một câu, cô nương, cô nói đều là sự thật sao? Chỉ là, căn bản Thiệu Phi Trì không có cơ hội mở miệng hỏi. Bởi vì em trai bên cạnh đã nổi bão, gãi gãi tóc ngắn của mình, chỉ kém ngửa mặt lên
trời kêu"Tôi không ngủ cùng cô" thôi.
"Phi Phàm, bình tĩnh."
"Lão tử không bình tĩnh được rồi!" Anh không để ý, có phải mình đang đứng ở
địa bàn của người ta hay không, Thiệu Phi Phàm hướng về phía anh hai
liền rống to một tiếng, rồi sau đó nhìn Thượng Tâm chăm chú"Cô nói cho
rõ ràng, tôi cùng giường chung gối với cô như thế nào."
Thượng
Tâm bị hét liền sợ hãi, hốc mắt liền đỏ lên, miệng mếu máo, lầm bầm câu
"Từ ngày thứ nhất chúng ta chính là ngủ trên một cái giường nha." Nói
xong, nước mắt cô liền rớt xuống.
"Cậu rống cái gì, cậu còn không nghiêm túc?" Thủ trưởng Thượng vừa nhìn cháu gái bị sợ khóc, hỏa khí
liền lên tới, âm thanh lập tức liền nâng cao lên, hướng về phía hai anh
em nhà họ Thiệu kêu to"Đứng nghiêm."
Thiệu Phi Trì lập tức từ trên ghế salon đứng lên, vì quá mức đột ngột, suýt nữa thì bị trật eo.
Thủ trưởng đứng lên nói"Thiệu Phi Phàm, lão tử nói cho cậu biết, cái này là sai lầm của cậu hiểu không? Nếu không phải tôi nể mặt mũi của Thiệu
Lão, lão tử đã móc súng đập chết cậu rồi!"
"Ông nội, muốn đánh
chết, người trước hết đập chết cháu đi." Ngoài cửa truyền đến âm thanh
trong trẻo lại bình tĩnh, bên này người đang trong cơn giận dữ liền
trừng mắt.
Thượng Tâm cũng theo âm thanh nhìn ra phía cửa, Thần
Tri Thư hắn cứ như vậy từng bước từng bước tới gần cô, ánh mắt ấy, cô
không thể hiểu được.
Thần Tri Thư đi tới
trước mặt Thượng Tâm, cười cười, không nói gì liền đem cô kéo vào trong
ngực, ở thời điểm cô không biết làm sao, nói từng chữ"Tâm Tâm, hãy gả
cho anh đi. . . . . ."