Anh Cửu nghe vậy liền cười to "Bác sĩ Lưu, cậu ấy vừa mới ăn thịt anh lại bảo cậu ấy ăn chay, như vậy thật không có lương tâm."
Anh Cửu nói làm cho Thượng Tâm thêm ngại ngùng, Thiệu Phi Phàm thì đỏ mặt
ho khan một cái, quay đầu lại vỗ tay nhỏ bé của Thượng Tâm, kéo đến
trước mặt bác sĩ Lưu " Hôm qua cô ấy bị sợi dây cứa vào da, còn chưa có
băng bó, anh bôi thuốc lên cho cô ấy đi."
Lời anh vừa nói ra, ai
cũng đều nhìn ra được Thiệu Phi Phàm rất quan tâm đến Thượng Tâm. Bác sĩ Lưu mang cô ngồi vào trên ghế sa lon để bôi thuốc cho cô, còn anh Cửu
ngồi ở mép giường nói chuyện với anh "Tôi còn không biết cậu còn là xử
nam đấy?" Lời nói còn mang theo sự trêu chọc.
Chỉ là, Thiệu Phi
Phàm nghe ra được trong lời nói đùa này còn có ý tứ thử thăm dò, anh
nghiêng mắt nhìn Thượng Tâm đang đưa lưng về phía anh, rồi lại nhìn
hướng anh Cửu, trên mặt mang theo tia khổ sở " anh Cửu, tôi nói chắc anh cũng không tin, nhưng là sự thật, chỉ là không nghiêm trọng như vậy.
Không gạt anh, cô ấy rất quan trọng đối với tôi. Tôi không giống anh lăn lộn khắp nơi qua lại với rất nhiều cô gái, ngày đó chúng tôi gặp nhau
tôi đã rất muốn đưa cô ấy ra nước người rời khỏi người đàn ông đó."
Thiệu Phi Phàm thở dài "Nhắc tới cũng thật khéo, hôm đó khi cô ấy bước vào
phòng tôi cảm thấy rất quen thuộc liền nhận ra là cô ấy. Sau đó, anh đưa cô ấy cho tôi, đêm hôm đó tôi thật sự hận, hận không thể giết chết cô, nhưng. . . . . ."
"Nhưng phụ nữ, anh hùng không thể qua ải mĩ
nhân!" anh Cửu cười nói tiếp, chỉ anh, mắng "Con mẹ nó cậu không thoát
khỏi được lưới tình."
Thiệu Phi Phàm không biết là do xấu hổ hay
do còn phát sốt sốt mặt liền đỏ bừng, anh Cửu trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã hiểu. Đấm cho anh một cái " Dưỡng thương cho
tốt, dưỡng thương xong chúng ta liền tiến hành buôn bán lớn, nha đầu này tuổi còn nhỏ, sẽ bị hù dọa mất, chúng ta nuôi được, không chạy đi đâu
được."
Thiệu Phi Phàm gật đầu một cái, lần nữa nhìn về phía
Thượng Tâm, lại bắt gặp Thượng Tâm quay đầu lại, trong đôi mắt đơn thuần mang theo một tia lo lắng, còn một chút sợ hãi.
Hôm nay anh nói
những lời này, là để bảo vệ cho Thượng Tâm, anh Cửu biết cô có vị trí
quan trọng ở trong lòng anh, tự nhiên sẽ không cho người làm khó cô,
nhưng như vậy đồng nghĩa là, anh cũng làm cho Thượng Tâm gặp nguy hiểm, nếu là đến lúc cuối cùng, tình thế nguy hiểm khẩn cấp, Thượng Tâm chính là nhược điểm lớn nhất của anh.
Trong khi anh dưỡng thương, thì
anh Cửu đi ZNV', Thiệu Phi Phàm vẫn ở đây, vì muốn chân bị thương của
anh mau khỏi, A Đinh đưa cho anh cây gậy, Thiệu Phi Phàm vừa nhìn liền
hận đến nghiến răng "Mẹ nó, cậu để tôi chống nó đi xuống thật là rất mất mặt?"
A Đinh bất đắc dĩ "Bác sĩ Lưu nói không thể để chân bị thương của anh dùng quá sức, nếu không vết thương sẽ vỡ ra."
"Vậy tôi cũng không thể chống cây gậy đi xuống làm mất mặt được." Anh giơ tay lên gọi Thượng Tâm, "Lại đây."
Thượng Tâm không hiểu đi tới. Thiệu Phi Phàm đưa tay lên đem cô ôm vào dưới
nách, đầu vai dựa vào cô "Đi, cô giúp tôi đi xuống kiểm tra một vòng."
Từ sau khi anh bị thương, Thượng Tâm đã không còn kháng cự anh tiếp xúc
cùng đụng vào nữa, cô nhẹ nhàn gật đầu một cái, đỡ bả vai anh, tay nhỏ
bé đỡ ở bên hông anh.
Thiệu Phi Phàm tựa vào cô đi xuống lầu, làm cho rất nhiều cô gái vây lại xem, lớn tiếng chào hỏi "anh Phàm, sao nha đầu này làm cho anh yêu thích vậy?"
Thiệu Phi Phàm lạnh lùng không nói, Thượng Tâm tất nhiên không có trả lời.
Liếc một vòng trong quán, sau đó hai người ngồi vào trên ghế sa lon "Cô, cô đi lên lấy ly rượu tôi muốn uống."
"Này? Tôi đi?" Thượng Tâm kinh hãi, anh thế nhưng yên tâm để cho cô rời đi?
Thiệu Phi Phàm cười cười, nắm lấy cằm của cô "Thế nào? Cô còn muốn nhân cơ hội này chạy đi sao?"
. . . . . .
Thượng Tâm cúi thấp đầu, lộc cộc chạy đi đến quầy rượu, đầu ngón tay xoắn lại
với nhau, quay đầu lại nhìn Thiệu Phi Phàm cười như không cười, cô cắn
môi, liếc mắt qua cửa quán rượu thấy có hai bảo vệ, chung quanh lại là
hộ vệ, cô ở trong lòng thở dài. Chạy? Như thế nào chạy? Chạy thế nào?
Hôm nay dù Thiệu Phi Phàm để cho cô chạy, cô cũng không dám chạy.
Trên đài truyền đến khúc nhạc, đưa đến một hồi xôn xao. Thượng Tâm vừa quay
đầu lại, thấy là Lý Lan đang hát, một bài phổ biến Rock and roll
mang phong cách dân tộc.
"Phàm muốn một ly rượu." Cô xoay người nói cùng người bán rượu.
Người bán rượu lấy ly, mập mờ cười nhìn cô "Cô là ai?"
"Tôi là. . . . . ." Cô cứng họng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Người phụ nữ của Phàm."
Người bán rượu ngửa đầu nở nụ cười, rót hai ly rượu có màu sắc sặc sỡ rồi đưa tới trước mặt cô "Em gái, lần đầu tiên anh Phàm có phụ nữ, em có thể
làm người phụ nữ của anh Phàm, em phải tự hào mới đúng, không phải xấu
hổ, rất mất mặt."
Thượng Tâm cúi đầu cầm ly rượu, trong lòng mắng người bán rượu, còn tự hào? Không biết xấu hổ.
Cô trở lại ghế sa lon, Thiệu Phi Phàm chỉ cầm ly rượu cũng không uống
ngay..., nhìn mặt cô hồng chắc là bị tiểu đệ trong quán bar trêu chọc
rồi, anh siết chặt tay nhỏ bé của cô "Đừng có lúc nào cũng bày ra khuôn
mặt buồn dầu như vậy, ở chỗ này cô phải càng hung dữ thì người khác càng sợ, cô càng mềm yếu thì người khác càng bắt nạt, nha đầu, cô phải mạnh
mẽ lên."
Nói nhảm! Thượng Tâm lầm bầm trong lòng, cô không sợ là tốt rồi, còn khí thế?
"Đúng, chính là vẻ mặt này, không phục cùng mang theo điểm quật cường, như vậy người khác mới không dám trêu chọc cô." Thiệu Phi Phàm kéo đai an toàn
trên áo cho cô, quần áo này không thích hợp với cô "Sáng mai tôi sẽ cho
ngươi chuẩn bị quần áo khác cho cô, những thứ này bỏ đi."
Lời anh nói quá nhanh, làm cô không phản ứng kịp. Nhưng anh đã cởi áo khoác
choàng lên người cô, hành động của anh rất tự nhiên, trong nháy mắt làm
tim cô đập rộn lên, mắt nhìn đi chung quanh, cô không dám nhìn thẳng mắt của anh.
Mấy ngày nay cô chăm sóc Thiệu Phi Phàm, tuy nói còn
nơm nớp lo sợ, nhưng lại không có vô cùng hoảng sợ giống như khi bị bắt
cóc, kinh hồn bạt vía. Cô hình như còn có suy nghĩ rằng, Thiệu Phi Phàm
sẽ không bao giờ tổn thương cô. Chính vì suy nghĩ này, cô cũng không còn sợ hãi nữa, thỉnh thoảng còn dám nói chuyện cùng anh, biểu đạt ý kiến
của mình phản bác lời anh nói.
Mà Thiệu Phi Phàm đúng như cô suy đoán, đối với cô rất chăm sóc, thậm chí có thể nói là dung túng.
Thượng Tâm từng suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì cô rất giống cô gái đã vứt bỏ
Phàm sao? Suy nghĩ hỗn loạn nhưng vẫn không thể lý giải, nhưng cô lại
không dám hỏi anh.
"Đi thôi, lên lầu." Thiệu Phi Phàm bỏ ly rượu
xuống, Thượng Tâm chợt hiểu, cô vội dìu anh, chủ động ôm nửa bên người
anh, ngoan ngoãn dùi anh lên.
Hai người vào thang máy, trong nháy mắt khi Thượng Tâm ấn"Lầu năm", lúc cửa thang máy sắp khép lại, cô chợt nhìn thấy mấy hình dáng quen thuộc tiến vào cửa LOVE, xuyên qua thang
máy thủy tinh nhìn thấy rõ người đi đầu là ai, cả người Thượng Tâm đều
ngẩn ra, một giây kế tiếp, cô đẩy Thiệu Phi Phàm ra điên cuồng chạy ra
mở cửa.
Là anh Thần, cô không nhìn nhầm, nhất định là Thần Tri Thư.