Khi Thần Tri Thư nhận được điện thoại của Thượng Tâm thì có cảm giác kinh hồn táng đảm. Sao
lại bị nhốt ở trong nhà? Bạo hành gia đình? Gây gổ? Hàng loạt ý tưởng
xấu không ngừng hiện lên trong đầu hắn, làm cho hắn gấp gáp lái xe từ
trường học đến nhà của Thượng Tâm.
Đến nơi thì thấy quả thật là
cửa đã bị khóa trái, người ở trong nhà thì không ngừng khóc lóc kêu
“Anh”, càng kêu thì hắn lại càng gấp. Cuối cùng quyết định gọi một kẻ
trộm biết bẻ khóa đến, cho phép kẻ trộm đó trực tiếp cạy cửa ra.
“Thần thiếu gia, lão đại ngài gọi tôi từ xa đến đây, chỉ vì muốn cạy cửa,
ngài thật đúng là…” mấy lời nói ‘Không biết trọng dụng người tài’ còn
chưa kịp nói thì đã bị Thần Tri Thư nóng nảy thúc dục.
“Cậu nhanh lên một chút, ngày nào cũng khoe khoang mình là thần trộm, sao có mỗi
một cánh cửa mà mở chậm như vậy. Em gái tôi ở bên trong mà xảy ra chuyện gì, thì tôi trực tiếp đưa cậu vào đồn cảnh sát.”
Rắc một tiếng,
cửa mở ra. Ngay cả lời cảm ơn, Thần Tri Thư cũng không nói, rung cây dọa khỉ nói mấy câu đuổi tên trộm đi, sau đó lập tức vọt vào trong nhà.
Vị thần trộm được gọi tới hoàn toàn đen mặt, thật muốn khóa trái cửa lại
một lần nữa, cho dù có chìa khóa cũng không mở được, nhưng vừa nghĩ tới
tính tình chó má của Thần thiếu gia, hay là thôi đi, về nhà ngủ cho
lành.
Thượng Tâm khóc đến mức cả người mệt lả, Thần Tri Thư tiến vào nhìn thấy cô cả người mềm nhũn, không còn chút khí lực nào.
Thần Tri Thư nhìn thấy bộ dáng này của cô thì tức đỏ mắt, “Tâm Tâm, anh ta khi dễ em phải không? Anh đi xử lí anh ta.”
“Đừng, trước tiên mang em rời khỏi đây đã, đừng để cho người khác biết.” Thượng Tâm nói xong thì hai mắt tối sầm lại, ngất đi.
Thần Tri Thư bị dọa sợ, muốn ôm cô trở về nhà họ Thượng, nhưng vừa nghĩ tới
Thượng Tâm không muốn cho người khác biết nhất định là có ẩn tình, nên
quay đầu xe đi về phòng trọ của mình. Mời bác sĩ đến khám cho cô, nói
không sao, hắn mới yên lòng.
Đến nửa đêm Thượng Tâm mới tỉnh lại, bật dậy từ trên giường, giống như bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Thần
Tri Thư đút cho cô một chén nước, chờ cho cô tỉnh táo rồi mới mở miệng
hỏi, “Tâm Tâm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Câu hỏi này lại làm cho Thượng Tâm tiếp tục rơi nước mắt.
“Anh không hỏi nữa, em đừng khóc.” Thần Tri Thư đau lòng nói.
Thượng Tâm lắc lắc đầu, dùng sức lau nước mắt, “Anh, có thể em sẽ li hôn, anh
giúp em giấu diếm, trước tiên đừng nói với người nhà của em, em sợ ba và anh trai sẽ lo lắng.”
“Li hôn? Tại sao?” Không muốn Thượng Trạm
Bắc cùng với Thượng Phẩm lo lắng, Thần Tri Thư liền nóng nảy. “Anh ta
làm gì có lỗi với em à? Bây giờ anh tìm người đánh tàn phế anh ta.” Nói
xong, định lấy điện thoại ra gọi.
Thượng Tâm vội vàng kéo lấy
hắn, khóc ô ô nói, “Anh ấy không có lỗi với em, không có lỗi gì hết…Là
do em, là do em…”Cô không nói rõ ra, vì căn bản là không biết nên nói
như thế nào.
Thần Tri Thư cũng mặc kệ cô có nói ra hay không, nếu hôm nay cô không nói ra được lí do, hắn trước tiên là cho người đánh
tàn phế Thiệu Phi Phàm, sau đó trực tiếp đưa cô về nhà họ Thượng, nhờ
trưởng bối làm chủ.
Thượng Tâm tất nhiên là nhận ra được Thần Tri Thư đang tức giận, cô cũng muốn tìm người để tố khổ, chuyện phát sinh
từ đầu tới cuối không tới 24 giờ, nhưng cô lại cảm thấy cả người mệt
mỏi, ánh mắt vô thần. Thậm trí cô còn không biết bản thân mình có đủ
dũng khí để kí tên vào đơn li hôn không nữa. Các thể loại chuyện, từ
chuyện Tự Nãi Tiêm hẹn gặp cô, sau đó đến chuyện xấp hình, chuyện đe
dọa, rồi đến quyết định của mình, cô đều kể lại hết cho Thần Tri Thư
nghe.
Thần Tri Thư càng nghe, sắc mặt càng kém, chờ Thượng Tâm
nói xong rồi, hắn uống nốt hai ngụm nước mà vừa rồi Thượng Tâm uống còn
dư lại để ngăn chặn hỏa khí. Sau đó, dơ tay lên, dùng sức dí vào đầu
Thượng Tâm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Thượng Tâm, em đúng
là đồ ngu ngốc! Một người điên khùng cũng có thể làm cho em xoay vòng
vòng như vậy! Thiệu Phi Phàm cưới phải em thật đúng là xui tám đời.”
“…” Thượng Tâm bĩu môi tỏ vẻ ủy khuất.
Nhìn cô như vậy, Thần Tri Thư hung hăng thở dài một cái, lại không nhịn được mà phì cười. Hắn nghĩ thầm, Thiệu Phi Phàm bị chịu tội là đáng đời,
nhưng cũng phải để cho Thượng Tâm chịu chút đau khổ, không thể ngây thơ
cả đời được. Dù sao cũng không có người nào nào 24/24 giờ bảo vệ cô đến
hết đời được.
“Không muốn để cho người nhà biết thì phải ngoan ngoãn ở nơi này, anh sẽ giúp em giấu diếm.”
Thượng tâm gật đầu một cái, trong lòng rất loạn, nằm xuống nửa tỉnh nửa ngủ, quá nửa đêm lại phát sốt.
Ngày hôm sau, Thần Tri thư không yên lòng để cô ở nhà một mình nên gọi Thần
Tri Mặc tới, Thần Tri Mặc vừa nhìn tình huống liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, uy hiếp dụ dỗ làm cho Thượng Tâm kể lại sự việc một lần
nữa. Sau khi nghe xong, so với Thần Tri Thư, chị ta còn thấy tức giận
hơn, nếu không phải thấy Thượng Tâm bị bệnh, thì nhất định phải đem cô
dậy đánh cho một trận, ngu quá thể đáng mà.
Thần Tri Thư muốn
Thần Tri Mặc ở đây chăm sóc Thượng Tâm, nhưng Thần Tri Mặc lại kiên
quyết bắt hắn ở lại, còn chị ta thì ra ngoài giải quyết vấn đề. Nhìn bộ
dáng hung ác của chị gái, Thần Tri Thư không dám cãi lại câu nào, ngoan
ngoãn ở nhà chăm sóc tiểu ngu đần, sợ cô lại làm ra việc ngu ngốc gì
nữa.
Thần Tri Mặc ra khỏi phòng trọ, trực tiếp đến thẳng cục cảnh sát của Thiệu Phi Phàm. Nhưng không ngờ Thiệu Phi Phàm không có ở trong cục, ngoài ra ngay cả Tự Nãi Tiêm cùng Cốc Tử Kỳ cũng không có ở trong
cục. Chị ta hỏi những người trực ca ở cục cảnh sát thì biết được rằng,
ba người kia đều tới, sau đó không biết là dẫn nhau đi đâu.
Đang muốn rời khỏi cục cảnh sát thì bắt gặp Thiệu Phi Phàm trở về từ bên ngoài, hai người đều giật mình khi nhìn thấy nhau.
“Sao cô lại ở đây?” Khẩu khí của Thiệu Phi Phàm có chút bất thiện, đối với người nhà họ Thần anh đều không ưa.
“Để tìm anh.” Thần Tri Mặc cũng không dài dòng, “Lên xe rồi nói, nói ở đây
không tiện.” Nói xong liền bước đi trước, cũng không sợ Thiệu Phi Phàm
không đi theo.
Thiệu Phi Phàm cảm thấy xui xẻo tận mạng, đụng
phải nữ nhân điên Tự Nãi Tiêm chơi trò chụp ảnh không nói, còn đụng phải một nam tử cuồng dại Cốc Tử Kỳ, đến lúc này rồi còn che chở cho mụ điên kia, đúng là một đôi người điên. Hơn nữa, trong nhà còn thêm một kẻ ngu ngốc nữa, nhưng dù giận thế nào đi chăng nữa, anh cũng có chút lo lắng
khi nhốt Thượng Tâm ở trong nhà một mình.
Anh mệt mỏi bước lên xe của Thần Tri Mặc, “Thần đại tiểu thư có chuyện gì thì nói luôn đi, bây
giờ đang trong giờ làm việc, không tiện đi ra ngoài quá lâu.”
Thần Tri Mặc hừ lạnh, “Tự Nãi Tiêm đâu?”
“Cô tìm cô ta làm gì?” Thiệu Phi Phàm cau mày hỏi.
“Anh hỏi tôi tìm cô ta làm gì ư? Người nhà họ Thượng mà cũng dám đụng vào,
cô ta đúng là chán sống rồi. A Thần đã hạ lệnh cho địa giới, chỉ cần nữ
nhân kia tiến vào địa bàn nhà họ Thần, thì hãy cẩn thận đấy.”
“Làm sao cô biết?”
“Thượng Tâm đang ở chỗ của A Thần.”
“Không thể nào!” Anh đã khóa trái cửa rồi mà, nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Thần Tri Mặc, Thiệu Phi Phàm lập tức giận dữ nói, “Mẹ kiếp, nhà của cảnh sát mà các người cũng dám phá cửa.”
“Vì người nhà, đừng nói là nhà của cảnh sát, ngay cả nhà của Thủ tướng Chính phủ, A Thần nhà
tôi cũng dám phá cửa.” Thần Tri Mặc trời sinh đã có một khí chất nữ
vương, nói ra những lời này rất có khi phách, áp đảo người khác. Chị ta
liếc nhìn Thiệu Phi Phàm, cười cợt nói, “Không nghĩ tới anh cũng ngày bị nữ nhân vứt bỏ.”
“Tôi sẽ không li hôn.” Thiệu Phi Phàm xanh mặt nói.
“Anh dám li hôn!” Thần Tri Mặc lạnh lùng nói, “Tiểu công chúa nhà tôi vì anh mà phải trả giá nhiều như vậy, anh muốn li hôn với nó, muốn chết!”
“Cô ấy trả giá?” Thiệu Phi Phàm cười khổ nói, “Cô ấy chỉ cần tín nhiệm tôi
một chút tôi đã thẩy đủ lắm rồi.” Thật ra, lần này anh cũng rất đau khổ, đau khổ khi Thượng Tâm hô lên hai chữ “li hôn”, thậm chí anh còn có một loại xúc động muốn tát cho cô một cái, muốn tát cho cô tỉnh táo lại, cô giống như là một con sói mắt trắng không biết phân biệt tốt xấu, ngay
cả người chủ nuôi nó lâu như vậy mà nó cũng cắn.
Thần Tri Mặc lắc đầu than thở, xem ra anh vẫn chưa biết chân tướng cụ thể, “Chính vì
Thượng Tâm quá tín nhiệm anh, nên mới đồng ý li hôn với anh, cô ấy căn
bản cũng không tin chuyện trong hình, từ đầu tới cuối cũng không tin anh và Tự Nãi Tiêm có gì với nhau.”
“Vậy…” Chân mày của anh cau lại càng chặt hơn.
“Tự Nãi Tiêm uy hiếp cô ấy, nếu không li hôn với anh, thì Tự Nãi Tiêm sẽ
đem những tấm hình đó gửi cho truyền thông, làm cho anh thân bại danh
liệt, không thể tiếp tục làm cảnh sát nữa.” Thần Tri Mặc nhìn thấy cách
chỗ mình không xa đang có một bóng người đi tới, ánh mắt càng thêm lạnh
như băng, “Tôi mặc kệ anh nghĩ như thế nào, dám động vào em gái của tôi, thì phải trả giá đắt. Cô ta muốn hủy hoại thanh danh của anh, tôi cũng
muốn xem một chút xem cô ta có bản lãnh này hay không?” Nói xong, Thần
Tri Mặc liền xuống xe.
Thiệu Phi Phàm đang chìm đắm ở trong chân tướng mà Thần Tri Mặc nói, nên không kịp ngăn cản, chờ tới khi anh phản ứng lại, thì Thần Tri Mặc đã tát cho Tự Nãi Tiêm một cái. Sau đó, không chút kiêng kị mà nói lời thóa mạ, làm cho tất cả nhân viên cảnh sát đều phải ra ngoài vây xem.
“Hồ ly tinh không biết xấu hổ, có vị hôn phu
rồi muốn ra ngoài quyến rũ người khác, cô tưởng rằng mang thai con của
chồng tôi rồi, thì anh ấy sẽ lấy cô sao? Tôi nhổ vào, cũng không soi
gương xem bản thân mình là loại người nào cơ chứ!” Nói xong, liền rút ra một xấp nhân dân tệ ném vào mặt của Tự Nãi Tiêm, “Đứa trẻ cô tự mình
phá đi, từng bắt tôi phải phá giúp cô. Sau này, tôi gặp cô một lần là
đánh cô một lần, xem cô còn dám làm tiểu tam đi quyến rũ đàn ông nữa hay không.”
Thần Tri Mặc nói rõ ràng từng chữ từng chữ, tốc độ rất
nhanh, nói xong, đánh xong, quay người rời đi, căn bản không để cho
người ta kịp phản ứng lại, ngay cả Cốc Tử Kỳ đứng ở một bên cũng bị dọa
đến ngây người, cái gì cũng không kịp làm, trơ mắt nhìn Tự Nãi Tiêm bị
đánh.
Thiệu Phi Phàm nhìn Thần Tri Mặc tiến vào trong xe, còn
phất tay với anh một cái mới lái xe đi, đột nhiên cười ra tiếng, người
phụ nữ này, thật đúng là hung ác. Lại nghĩ đến cô vợ nhỏ của mình, anh
nghĩ mãi không ra, cô cùng lớn lên với một người chị như vậy, sao ngay
cả nửa phần khí thế của chị gái cũng không học được vậy?
Đám
người từ từ tản ra, Tự Nãi Tiêm dùng ánh mắt chứa lệ, đáng thương nhìn
Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm mở miệng làm nước mắt của Tự Nãi tiêm rớt xuống trong nháy mắt.
Bởi vì anh nói, “Đáng đời cô.”
Dùng ảnh chụp để lừa gạt Thượng Tâm, anh đã không thể nhẫn nhịn được rồi,
đằng này, cô ta còn dám uy hiếp Thượng Tâm nữa. Lần này, dù có là thần
tiên thì cũng không thể cứu được cô ta nữa rồi.
Tự Nãi Tiêm, tất cả đều do cô gây ra.
Ngay cả liếc mắt nhìn cô ta, Thiệu Phi Phàm cũng thấy ghê tởm, liền xoay
người vào trong cục. Cốc Tử Kỳ đuổi theo, kéo tay anh lại, vẻ mặt có
chút tức giận. Anh ta là đội trưởng đội hình cảnh nên tất nhiên có nhận
ra Thần Tri Mặc, đại tiểu thư nhà họ Thần, “A Thiệu, vừa rồi tôi đã cầu
xin cậu!”
Thiệu Phi Phàm cười lạnh, “Người cũng không phải là tôi gọi đến, anh đã biết cô ấy, thì tất nhiên là biết mối quan hệ giữa hai
nhà Thượng, Thần đúng không, Thượng Tâm bị ủy khuất lớn như vậy, người
nhà họ Thần đương nhiên không thể bỏ mặc được. Hôm nay Thần Tri Mặc ra
tay nhẹ như vậy là coi như nể mặt rồi. Đội trưởng Cốc, tôi coi anh là
tri kỷ nên mới nói thật với anh. Vì người phụ nữ kia, không đáng!”
Thiệu Phi Phàm hất tay ra, trở về phòng làm việc. Anh phải suy nghĩ thật kĩ
nên tính toán chuyện hôn nhân như thế nào, hơn nữa còn muốn suy nghĩ
xem, làm thế nào để dụ dỗ kẻ ngốc nghếch tận mạng kia quay trở lại.
Thì ra là, cô bé ngốc nghếch kia yêu anh như vậy, tin tưởng anh như vậy, mặc dù có hơi ngốc.
Lời tác giả muốn nói: Vẫn luôn cảm thấy trước kia mình viết về Thần Tri Mặc quá mức xấu xa, thực ra hôm nay viết ra mới đúng là bản chất của Thần
Tri Mặc…một người phụ nữ trí dũng song toàn!