"Phàm, sao anh biết tôi là Thượng Tâm?"
Thiệu Phi Phàm nhìn vẻ mặt Thượng Tâm rất quái dị, anh rõ ràng một bộ"Cô cuối cùng cũng nhớ hỏi tới "nét mặt anh cũng cười cực kỳ cổ quái.
Chỉ là, khi Thượng Tâm vừa hỏi tới, Thiệu Phi Phàm còn chưa kịp đáp, thì
khách không mời đã tới rồi. Lý Lan cười rất thân thiết, nhưng ở trong
tưởng tượng của Thượng Tâm đều là âm trầm kinh khủng.
"Phàm, cậu
sẽ không quên chuyện chính đi, Hắc Cẩu đã tới, cậu phải xuống kiểm hàng
rồi." Dứt lời, Lý Lan còn có thâm ý khác liếc nhìn Thượng Tâm một chút,
thấy cô không khóc cũng không nháo, nên có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ nha
đầu này đã bị thu phục rồi sao?
"Đi xuống thôi." Thiệu Phi Phàm
cũng không để cho cô thời gian nghiên cứu quan sát, liền ôm cô vùi vào
trong ngực mình, nhìn như là đang ở bên tai cô thì thầm, làm cô đỏ mặt
gật đầu một cái.
Lý Lan nhíu mày, xoay người rời đi. Thiệu Phi
Phàm liền xuống giường mở tủ treo quần áo ra, tìm một bộ quần áo kín đáo phù hợp, rồi ném cho Thượng Tâm "Mặc vào, đi xuống cùng tôi."
"Tôi, có thể không đi hay không?" trong lòng Thượng Tâm dâng lên sự hưng phấn.
Thiệu Phi Phàm vỗ vỗ đầu cô "Một lát đừng nhìn lung tung, phải ở bên cạnh
tôi, sau khi xong cái đơn hàng buôn bán này, trở lại chúng ta nói tiếp."
Thượng Tâm gật đầu một cái, liền đi thay quần áo, sau đó bị anh lôi kéo xuống
lầu. Hắc Cẩu là chủ hàng lớn bên ngoài của anh Cửu, cách hai tháng sẽ
tới đưa hàng một lần, chỉ là, thân phận của Hắc Cẩu cũng không phải đơn
giản, anh ta chính là Cảnh Đội bên kia của anh Cửu, trong nghề gọi"Người làm mai" .
Trước đây đều là anh Cửu mang Thiệu Phi Phàm cùng Lý
Lan đi nhận hàng, đây là lần đầu tiên Thiệu Phi Phàm tự mình đi nhận,
làm chủ nhận hàng.
Giá tiền nói hay lắm, bọn tiểu đệ mang hàng
vào, hàng không nhiều lắm, chỉ có bảy tám cô gái nhỏ, trên người cũng
mang theo vết thương, hình như lúc này đang bị đánh thuốc, mỗi một
người đều mơ mơ màng màng, đi bộ cũng không vững.
"Hắc Cẩu, không phải là anh Cửu không có ở đây, anh sẽ không mang hàng mới tới chứ?"
Hắc Cẩu uống một ly rượu, rất là không vui nói "Cậu, xem cậu đang nói gì
vậy, tôi Hắc Cẩu là người như vậy sao? anh Cửu tin cậu, tôi cũng coi cậu như anh em, gần đây quá gấp, không biết nhà nào đang tìm kiếm ai, hai
nhà hắc bạch đều tìm người, nên cũng ảnh hưởng đến nguồn cung cấp bên
này. Chỉ là chưa tới chừng mười ngày, phía nam có thể đưa tới một nhóm
hàng nhỏ, trước cho các cậu chọn người dáng dấp dễ nuôi, còn lại thì để
sau."
Thiệu Phi Phàm buồn bã, người sa cơ thất thế, sẽ bị đưa đến bên kia sợ là sẽ bị băm tay chặt chân, vứt trên đường xin cơm. Đám
người này, cũng nên xuống địa ngục đi. Anh Nắm tay nhỏ bé của Thượng
Tâm, loay hoay tay của cô" Thiếu gia nhà họ Thần một ngày trước cũng tới đây tìm người, hình như người phụ nữ của Thần thiếu mất tích thì phải,
không biết làm cái gì, lật cả Thành phố G để tìm."
Hắc Cẩu vừa
nghe "Không trách được, có thể làm lớn như vậy trừ nhà họ Thần, chắc
không có người khác." Hai người lại nói chút chuyện, khi Thiệu Phi Phàm
cảm thấy Thượng Tâm chờ lâu, Hắc Cẩu mới vòng vo chánh đề " Ngày mai anh Cửu quay về, đồng thời đi cả đường thủy và đường bộ, Lý Lan đi đường
thủy, cậu nhận đường bộ, hàng đến lập tức nhận, không được chậm trễ."
"Bây giờ đang có sóng gió, nếu lần này. . . . . ."
Hắc Cẩu hừ một tiếng, hạ thấp giọng nói "Có biến lập tức rút lui, không để
lại bất cứ dấu vết nào." Tiếng chuông điện thoại đồng thời reo lên"Thông qua lời nói, lập tức hủy."
Thiệu Phi Phàm gật đầu, thu hồi điện
thoại di động, nâng ly rượu lên cụng ly, trong đôi mắt lóe sáng, lần
này, ai cũng đừng nghĩ chạy thoát.
Hắc Cẩu vừa đi, Thiệu Phi Phàm cùng Lý Lan thương lượng việc nhận hàng xong, an bài phương thức liên
lạc mới của mình rồi trở về phòng, từ nay trở đi liền nhận hàng, ngày
mai anh phải truyền tin tức ra ngoài, để cho Cảnh Đội đầy đủ thời gian
bố trí.
Trở về phòng, Thượng Tâm ôm chăn ngồi trên giường chờ anh, anh đẩy cửa vào, tiểu nha đầu liền nhảy xuống giường, "Như thế nào?"
Xoa xoa đầu cô, ngồi vào trên giường, "Không tới hai ngày nữa là cô có thể về nhà."
"Nhanh như vậy?"
"Thượng Tâm, cô đi theo tôi." Thiệu Phi Phàm kéo cô tới bên cửa sổ, mở cửa sổ
ra để cho cô nhìn xuống, ở ngoài không còn gì khác chỉ là không gian
rộng lớn.
"Sao vậy?" Cô tràn đầy nghi ngờ hỏi.
Thiệu Phi
Phàm chỉ một nơi"Nếu gặp nguy hiểm liền trốn vào nơi này." Theo bên trái tôi vừa chỉ "Nhìn thấy cái sợi dây kia rồi chứ?" Thượng Tâm gật đầu,
anh nói tiếp: " sợi dây đã buộc chặt ở trên rồi, cô có thể trượt xuống
theo sợi dây, lầu dưới là mái che nắng, có vải bạt dầy cô ngã xuống
tuyệt đối không có vấn đề gì. Theo ngỏ hẻm này chạy đi đến một tiệm
thuốc, cô chỉ cần nói cho nhân viên của tiệm thuốc ‘ giọt nước ’ bọn họ
sẽ cứu cô."
Thượng Tâm ghi nhớ, mắt to mang theo vẻ khẩn trương "Sẽ gặp nguy hiểm thật sao?"
"Đúng." Chuyện sống chết, anh không thể lừa cô "Ngày mai tôi sẽ đi đón hàng,
chỉ cần tôi vừa rời đi, cô lập tức khóa trái cửa phòng lại, hơn nữa phải gọi điện thoại cho người nhà để bọn họ tới cứu cô. Nếu như, không đợi
kịp, cô liền theo lời tôi vừa nói mà chạy trốn rời đi."
"Anh không mang tôi đi nhận hàng sao?"
"Nơi đó còn nguy hiểm hơn nơi này, cô không cần quá lo lắng, tôi chỉ sợ Lý
Lan sinh nghi xuống tay với cô, tất cả chuẩn bị để phòng ngừa‘ ngộ nhỡ
’." Thiệu Phi Phàm trấn an xoa xoa tóc của cô "Thượng Tâm, cô tin tôi
sao?"
"Tin!" Thượng Tâm không chút do dự gật đầu.
Giờ phút này Thiệu Phi Phàm cảm thấy rất may mắn, vì cô là một người đơn thuần
có chút ngu xuẩn, có thể dễ dàng tin tưởng lời anh nói."Nếu tin tôi, cứ
dựa theo tôi nói mà làm, vụ án được phá, cô nhất định sẽ được khen
thưởng."
"Tôi không muốn được khen thưởng, tôi chỉ muốn anh bình
an trở về, Thiệu Phi Phàm, anh sẽ bình an trở về sao?" Mấy ngày nay,
người duy nhất để cho cô có cảm giác an toàn là anh, cô hi vọng anh cũng bình an, mặc kệ anh đã từng làm gì với cô.
"Đúng." Thiệu Phi
Phàm dùng sức gật đầu, một tiếng bảo đảm này không biết là nói với cô,
hay là nói với chính mình. Anh ôm cả người cô lên giường "Hãy ngủ một
giấc, chờ qua ngày mai, cơn ác mộng của cô liền kết thúc." Cơn ác mộng
của anh cũng sẽ kết thúc.
"Ừ." Thượng Tâm dán sát vào anh nằm
xuống, nhắm hai mắt lại rồi hỏi: "Thiệu Phi Phàm, anh còn chưa có nói
cho tôi biết, làm sao anh biết tôi là Thượng Tâm."
Thiệu Phi Phàm hơi cong khóe môi, nhớ lại một màn trước kia, tâm tình trở nên tốt hơn
nhiều. Khi đó, cô còn là một đứa trẻ, có hai cái bím tóc, tay đang cầm
một khối bánh ngọt, khóc lem hết cả mặt.
Một năm kia, anh hai
mươi tuổi, là ngày đại thọ 70 của cha anh. Bị mấy binh lính đè ép vào
cửa nhà, anh cười lạnh nhìn mấy người xã giao trong đó, khinh thường
trốn được vào vườn hoa, cũng là trong vườn hoa, liền nhìn thấy Thượng
Tâm khóc đến rối tinh rối mù.
"Em gái, em khóc cái gì?" Anh khó
có được kiên nhẫn hỏi cô, nhưng cô chính là không ngừng khóc, anh bất
đắc dĩ thở dài, lôi kéo cô ngồi vào một bên trên ghế mây, đem bánh ngọt
trong tay cô ném mất, nhưng bánh ngọt mới ném, thì mấy tiểu tử không
khác Thượng Tâm nhiều lắm đi qua, không nói lời gì ném cục đá vào anh,
kêu to"Ngươi dám làm Tâm Tâm nhà tôi khóc, xem tôi sửa chữa anh như thế
nào."
Thiệu Phi Phàm đối với chuyện này đúng là bất đắc dĩ,
ở trong doanh trại luyện tập hai năm, chính anh đã dạy dỗ những tiểu
quỷ này, hai ba lần liền đem mấy tiểu quỷ la hét đè xuống đất, tiểu nha
đầu trên ghế mây xem đến mắt choáng váng, sờ sờ nước mắt, không khóc lóc nữa rồi, nhảy xuống ghế, vỗ tay kêu: " anh, anh rất lợi hại!"
Tiểu cô nương không che giấu sùng bái, làm cho anh đỏ mặt một cái, tiểu quỷ ở dưới tay anh oa kêu to "anh bắt nạt trẻ em, không biết xấu hổ."
Thiệu Phi Phàm nhấc chân đá "Câm miệng, nếu không tôi sẽ đem tất cả các ngươi vứt xuống hồ." Tiểu quỷ nhìn anh như hung thần ác sát, cũng không dám
kêu gào.
Lúc này, hai vị ông nội đã chạy tới, một vị là cha anh, một vị khác chính là thủ trưởng quân khu Thành phố G .
"Phi Phàm, ngươi đang làm cái gì đây?" Thiệu lão gia nhíu mày nhìn anh.
Thiệu Phi Phàm thả mấy tiểu quỷ, vỗ vỗ tay, cà lơ phất phơ mà nói "Không có làm cái gì."
Thượng thủ trưởng hướng tiểu cô nương bên cạnh anh ngoắc ngoắc tay "Thiệu lão, vị này chính là cháu trai của ông."
"Thiệu Phi Phàm, Phi Phàm, còn không chào hỏi chú Thượng."
Thiệu Phi Phàm nhìn về phía ông Thượng, làm một tiêu chuẩn chào quân lễ " Chào thủ trưởng Thượng."
Thiệu lão gia thở dài, Thượng lão gia lại cười, vỗ vỗ cháu giá của mình "Tâm Tâm, gọi anh."
Thượng Tâm nháy mắt mấy cái, rất quy củ hô một tiếng, "Anh khỏe." Tiếp theo cười tự giới thiệu mình "Tôi tên là Thượng Tâm."
Thượng Tâm? Thiệu Phi Phàm khó hiểu, đây là người nào đặt tên, thật xúi quẩy.
. . . . . .
"Anh là cháu trai của ông Thiệu, là người rất lợi hại năm đó?" Thượng Tâm
nghe Thiệu Phi Phàm nói, mắt càng trừng càng lớn, không giấu được kinh
ngạc.
Thiệu Phi Phàm cười cười "Cô vài năm cũng không thay đổi, tôi còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn liền nhận ra cô."
"Vậy tại sao anh không nói ngay cho tôi biết chứ?"
"Nếu không phải không còn cách nào khác, tôi sẽ không để lộ thân phận, cho
nên lúc mới bắt đầu tôi chỉ có thể làm như vậy đối với cô, nhưng thật ra là đang bảo vệ cô."
Thượng Tâm cắn miệng không nói gì nữa, Thiệu Phi Phàm cho là cô mệt, cũng không nói nữa, kéo chăn cho cô, hai mắt
nhắm nghiền lại. Nhưng Thượng Tâm vẫn mở to mắt, thật ra thì, cô muốn
hỏi, giữa bọn họ xảy ra loại chuyện đó cũng là bảo vệ cô sao?
Thiệu Phi Phàm là người đấy, nếu ông nội biết những chuyện này, sẽ đối phó với Thiệu Phi Phàm như thế nào đây?
Không được, cô không thể nói, như thế nào cũng không thể nói ra.
"Thiệu Phi Phàm, nếu như chúng ta bình an ra ngoài, tôi liền quên hết tất cả
những gì xảy ra ở đây, không oán hận, không trách cứ, cho nên, anh cũng
không cần cảm thấy áy náy hoặc là xin lỗi." Thượng Tâm nhỏ giọng nói,
nói xong liền nhắm mắt, "Ngủ ngon."
Tay nhỏ bé của cô rất tự nhiên leo lên ngực của anh, vân vê núm nhỏ trên đó.
Thiệu Phi Phàm không lên tiếng thở dài, hiểu lầm này, thôi chờ sau khi ra ngoài sẽ giải thích cho cô.
Ngủ ngon, Thượng Tâm.