Mành tre ném ở bên chân Phùng Thanh Liên làm nàng sợ tới mức hồn phi phách tán. Nàng đã sớm nghe người ta nói hình cụ trong nha môn tàn nhẫn khủng bố, không dùng thì thôi, một khi dùng một chút thì tróc một lớp da người. Mành tre trước mắt dài dài nhọn nhọn, là buộc vào trong khe hở ngón tay người, đỉnh đầu mũi nhọn cũng không biết dính bao nhiêu máu người, bị máu đen thấm đến đen thùi tỏa sáng, người nào nhìn thấy da đầu cũng nổi tóc gáy.
Triệu huyện lệnh lại hỏi một tiếng Phùng Thanh Liên vẫn không chịu nói chuyện lập tức ném cây hỏa ký xuống cho người hành hình.
Bọn nha dịch tiến đến hai người giữ chặt cánh tay Phùng Thanh Liên, một người cầm lấy mành tre tách mở ngón tay Phùng Thanh Liên theo khe hở đâm vào.
Chỉ nghe hét thảm một tiếng, Phùng Thanh Liên kêu rên một tiếng cả người đều cuộn lại một chỗ, tay chân đạp lung tung, hai nam nhân cao lớn cũng không giữ được.
Triệu huyện lệnh sai người buông tay lại hỏi: “Như thế nào? Có khai hay là không?”
Tay đứt ruột xót, hai tay máu chảy đầm đìa, móng tay rạn nứt cong lên, đau đớn từ đầu ngón tay vẫn luôn chạy đến toàn thân, so với ăn mấy chục trượng hình còn đau hơn mấy lần. Phùng Thanh Liên đau đến mức không còn sức nói, chỉ là liên tục lắc đầu chứ không nói một câu.
Triệu huyện lệnh cũng không cho người lại tra tấn nữa, hình phạt chỉ là phụ trợ, quá mức sẽ có đánh cho nhận tội đại, xét xử phải công tâm mới tốt. Ở chỗ Phùng Thanh Liên không công phá được thì y có thể xuống tay từ nơi khác.
Triệu huyện lệnh xoay người lại mặt sâu như nước, hỏi Phan Tử Hàm đang quỳ gối bên cạnh Phùng Thanh Liên: “Phan Tử Hàm, ngươi và Phùng Thanh Liên vụng trộm thông dâm, chuyện hạ độc sát hại Phương Sửu Nhi chính là ngươi làm chủ đúng không?”
Phan Tử Hàm vừa lên công đường đã bị dọa nằm sụp xuống, gã và Phùng Thanh Liên quỳ rất gần; vừa rồi nha dịch tra tấn nàng Phan Tử Hàm ở một bên nhìn thấy rất rõ ràng. Tiếng Phùng Thanh Liên kêu thảm thiết thê lương chói tai xỏ thẳng vào lỗ tai của gã, làm cho linh hồn nhỏ bé đều dọa bay. Gã sợ Triệu huyện lệnh dùng hình với gã, phải chịu đau đớn từ da thịt. Nên khi nghe thấy hỏi đến gã cả người quỳ rạp trên mặt đất, bò hai bước lên trước liên tục dập đầu với Triệu huyện lệnh và chỉ vào Phùng Thanh Liên nói: “Tiểu nhân vô tội... vô tội. Cầu xin đại nhân minh giám, việc này không có liên quan đến tiểu nhân, đều là nữ nhân này làm, là nàng quyến rũ tiểu nhân, cái gì mưu hại phu quân tiểu nhân không biết, chuyện hạ độc một chút cũng không có liên quan đến tiểu nhân!”
Lời Phan Tử Hàm vừa nói ra khỏi miệng thì lòng Phùng Thanh Liên đã lạnh, nhiều năm qua mối tình sâu nặng của nàng, phụ hết người trong thiên hạ chỉ vì muốn ở bên gã trọn đời, một mảnh tình si, kết quả là rơi vào một cái tai vạ bay đến từng người. Hiện giờ còn chưa biết như thế nào mà gã đã mang tất cả mọi chuyện đều đổ lên trên đầu nàng, bỏ hết chuyện xấu mình làm đến sạch sẽ. Nếu như thật sự định tội còn không biết sắc mặt đáng ghê tởm như thế nào.
Lòng toàn bụi, một khắc trước còn tình cảm dịu dàng, một khắc sau đã lạnh lẽo đến xương. Nàng thật hận, thật muốn trước mặt mọi người nói ra thề non hẹn biển trước đây, làm cho mọi người trong thiên hạ đều biết người nam nhân này đê tiện vô sỉ cỡ nào, còn lời ngon tiếng ngọt lừa mình như thế nào.
Triệu huyện lệnh sai nha dịch kéo Thư Mặc đến hỏi cô cần phải nói thật. Thư Mặc cũng sợ tới mức không nhẹ, lần đầu tiên nhìn thấy công đường xét xử, lần đầu tiên nhìn thấy huyện quan lão gia tra tấn. Chuyện này thật sự đánh sâu vào đầu quá lớn, so với tối hôm qua Phương Vân Tuyên hù dọa cô Thư Mặc cho là mình gặp quỷ còn đánh sâu vào hơn. Ngay cả nói cũng không được, hai hàm răng run rẩy bần bật, tay chân như nhũn ra. Cô muốn nói thật cũng bị dọa cho mềm nhũn nói không ra lời.
Triệu huyện lệnh cho rằng Thư Mặc còn muốn chống chế, lại ném một cây hỏa ký tiếp theo nói: “Đánh!”
Có người lấy ra một thanh gỗ làm thành chế bàn tay, một mặt bàn tay là tay dài nhỏ dính nhau, một chỗ khác làm không khác gì tay chân người. Khi ở chung một chỗ ném lên sinh gió rất mạnh, đừng nói Thư Mặc là tiểu nữ tử, đại nam nhân nào bị đánh hai cái cũng phải khóc gọi nương.
Nha dịch cầm hình cụ vừa giơ lên cao muốn đánh lên trên mặt Thư Mặc, không đợi hình cụ hạ xuống Thư Mặc đã sợ đến mức máu chảy ngược, ngừng thở muốn giãy dụa, trong miệng hét lên một tiếng: “Nô tỳ khai! Nô tỳ khai!”
Triệu huyện lệnh cho nha dịch lui ra, ý bảo Thư Mặc kể ra mọi chuyện.
Thư Mặc tê liệt ngã xuống mặt đất, hoàn toàn không có tâm tư chống chế nói thật: “Là thiếu nãi nãi cho nô tỳ một bao thạch tín, kêu nô tỳ bỏ vào trong thức ăn của Sửu thiếu gia. Nô… nô tỳ là bị ép, nô tỳ cũng không muốn làm, nhưng thiếu nãi nãi nói nếu nô tỳ không hạ độc thì nàng sẽ giết nô tỳ… nô tỳ là bị ép!”
Triệu huyện lệnh sai sư gia ghi lời Thư Mặc khai xong cho cô ký tên đóng dấu rồi cho lui sang một bên. Lại hỏi Phùng Thanh Liên: “Gian phu đã nhận tội, nói là ngươi quyến rũ hắn, mưu hại phu quân cũng là chuyện của mình ngươi. Nha hoàn Phương gia Thư Mặc nói là ngươi cho nàng một bao thạch tín cưỡng ép nàng hạ độc mưu hại Phương Sửu Nhi.”
Nói đến chỗ này y lại kêu người mang xác chó hoang chết được đào ra ngoài thôn Lạc Bình lên chỉ cho Phùng Thanh Liên nhìn: “Hiện giờ nhân chứng, vật chứng đều có đủ, Phùng Thanh Liên, ngươi còn không nhận tội?”
Đôi tay Phùng Thanh Liên run lên miễn cưỡng chống mặt đất ngồi dậy. Nàng đầu bù tóc rối, lúc này đã nhìn không ra một chút tư sắc xinh đẹp, chỉ có đôi mắt còn lóe sáng.
Nàng chậm rãi quay đầu lại nhìn nhìn Phan Tử Hàm bên cạnh, chỉ thấy gã cũng chật vật không chịu nổi. Xiêm y trên người bị người xé nát, trên vạt áo hai bên rộng mở, trước ngực bị người đánh đến xanh đỏ lần lượt thay đổi, vẻ mặt co rúm sợ hãi, nào còn nhìn ra dáng vẻ tuấn tú vốn có.
Nàng nhớ tới khi mình mới gặp gã, chỉ cảm thấy người này phong độ nhẹ nhàng, là một giai công tử tốt trong thời đại hỗn loạn đen tối này. Nàng yêu gã yêu đến mức không màng lễ nghĩa liêm sỉ, yêu gã yêu đến mức ngay cả bản thân cũng đều có thể trả bất cứ giá nào. Nhưng được đến đâu, ngoại trừ giờ phút này phản bội gã còn có không dứt nợ phong lưu. Phùng Thanh Liên biết mình đã nhìn lầm người, nhưng thì tính sao. Nếu đã yêu thì tuyệt không hối hận, cho dù gã muốn hại mình thì nàng cũng không nỡ cắn lại gã một cái.
Phùng Thanh Liên im lặng một hồi nhỏ giọng đáp: “Dân phụ vô tội.”
Đến giờ phút này Phùng Thanh Liên ngược lại sinh ra một luồng ý quyết tuyệt, môi anh đào khẽ mở cười lạnh nhạt. Nụ cười kia càng khuyếch càng lớn, rốt cuộc nàng cười lớn tiếng đến loạng choạng thân mình, cười đến ngửa tới ngửa lui: “Nói dân phụ mưu hại phu quân, ai là phu quân của dân phụ? Phu quân của dân phụ chỉ có một mình Phan lang. Phương Sửu Nhi tính là cái gì, dựa vào hắn cũng xứng làm phu quân của dân phụ?”
Giọng của nàng đột nhiên thay đổi chỉ vào Phương Vân Tuyên kêu lên: “Ta đang là một nữ tử êm đẹp, tuổi thanh xuân như hoa đã bị phụ mẫu bán cho một tên quái dị làm thê tử. Các ngươi hãy mở mắt nhìn xem, nam nhân như vậy chẳng lẽ nhất định phải bắt ở bên cạnh hắn, oan ức sống qua ngày, cõng trên lưng đạo nghĩa tam tòng tứ đức, nhẫn nhịn thờ phụng cả đời mới xem như hiền lương thục đức? Ta cũng là con người, cho dù là nữ nhân cũng muốn sống như người bình thường. Vì sao ta không thể sống cuộc sống mình muốn, ta thích Phan lang có gì sai, muốn ở bên hắn có gì sai?”
“Nói ta mưu hại phu quân, Phương Sửu Nhi và ta chưa từng thực sự là phu thê. Chúng ta ngay cả một ngày cũng chưa ở chung một phòng, hắn tính phu cái gì? Hèn nhát, không bản lĩnh, bình thường ngay cả đánh rắm cũng không dám lớn tiếng. Ta hạ độc giết hắn thì thế nào, ta chính là muốn giết hắn, giết hắn mới có thể cùng Phan lang danh chính ngôn thuận ở bên nhau…”
Tất cả mọi người bị Phùng Thanh Liên lần này nói lớn mật mà im lặng, ngay cả Triệu huyện lệnh cũng kinh ngạc cứng họng không trả lời được. Hồi lâu y mới hồi phục tinh thần lại chụp kinh đường mộc gõ trách mắng: “Điêu phụ to gan, trong miệng đang nói cái gì vậy? Người sống trên đời ai mà không ngậm đắm nuốt cay, ngươi có oan ức cũng không có nghĩa ngươi có tư cách thương tổn người khác. Ngươi không muốn làm phu thê với Phương Sửu Nhi thì kêu hắn viết hưu thư, hắn cưới người khác, ngươi gả người khác, tự nhiên không người nào quản lý ngươi. Nhưng ngươi ham gia tài của Phương gia, nhiều năm qua khi dễ phụ tử Phương gia tâm địa lương thiện, càng ngày càng muốn nhiều hơn, đưa hai người bọn họ đến nhà rách nát ở, còn mình chiếm phòng ốc ruộng đất Phương gia, còn mỹ kỳ danh rằng chỉ vì muốn ở cùng người yêu. Quả thực buồn cười!”
Lên án mạnh mẽ một hồi Triệu huyện lệnh lập tức tuyên án: “Phùng Thanh Liên vụng trộm thông dâm với người khác gian, thông đồng với gian phu hạ độc mưu hại phu quân. Dù chưa thành nhưng cũng là đại ác khó tha, mặt đóng chữ vàng, lồng gỗ dạo phố, sung quân biên cương. Phu thê Phùng lão hán, già mà không đứng đắn, vi phụ bất nhân, chiếm đoạt gia tài người khác, phạt năm mươi trượng hình, lập tức dọn khỏi Phương gia, trả lại tất cả sản nghiệp cho Phương gia. Thư Mặc, thân là nô tỳ của Phương gia nhưng lại hành hung chủ tử, hạ độc ám hại, sung vào giáo phường, biếm xuống thành tiện tịch. Phan Tử Hàm…”
Triệu huyện lệnh lần nữa dừng lại một chút. Khi xử án này đến đây y hận nhất chính là người này, ai nấy đều thấy được chuyện hạ độc này không thoát khỏi liên quan đến gã. Nếu dễ dàng buông tha gã như vậy bản thân mình sợ là phải tức giận đến mức ngay cả ngủ cũng không yên.
Triệu huyện lệnh cân nhắc một lát trong lòng có chủ ý, cao giọng quát: “Phan Tử Hàm, uổng công ngươi đọc sách thánh hiền lại làm ra chuyện gièm pha không biết xấu hổ như thế, ngươi có đức hạnh như thế chỉ làm mất mặt phu tử môn sinh. Người đâu, lấy đi công danh tú tài của hắn, mặt đóng chữ vàng, vĩnh viễn không cho hắn vào trường thi nữa!”
Phan Tử Hàm hối hận đến ruột xanh, sớm biết như vậy đánh chết gã cũng không dây dưa với Phùng Thanh Liên. Bây giờ bị người lấy lại công danh còn phải mặt đóng chữ vàng, đời này cũng không thể lại thi khoa cử, mười năm gian khổ học tập lại có thể hủy trong một sớm, sao không làm cho gã ruột gan đứt từng khúc chứ.
Gã muốn kêu oan uổng, nhưng thông dâm với Phùng Thanh Liên là tự gã nhận tội. Triệu huyện lệnh phán một chút cũng không sai. Gã cứng họng, nghiến răng nghiến lợi, không chỗ phát tiết đành phải mắng Phùng Thanh Liên: “Mi là cái đồ đê tiện, yêu tinh hại người, đều là bởi vì mi bám lấy ta không buông mới hại ta đến mức này!”
Gã mắng chửi không dứt, mặt Phùng Thanh Liên đã tối đen, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng thê lương, môi nàng tím ngắt, hai mắt vừa trợn đã ngã quỵ trên mặt đất.
Phan Tử Hàm không được như ý thì dây dưa không buông, vẫn cứ mắng chửi không ngừng miệng. Triệu huyện lệnh thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng ghê tởm này của gã lại bỏ thêm năm mươi hình trượng cho người lập tức hành hình, đánh đến gã bị da tróc thịt bong, không ngừng kêu đau mới im miệng không chửi bậy.
Tập hợp lại mọi chuyện thì có thể hiểu được rõ ràng. Lúc Phương Vân Tuyên cáo trạng gặp thời cơ quá tốt, là thừa dịp cả nhà Phùng Thanh Liên không hề phòng bị mà đón đánh phủ đầu, nhân chứng vật chứng cũng chuẩn bị đầy đủ hết. Cả đêm Triệu huyện lệnh đã kết thúc kiện thẩm, một đám người phạm tội đều ký tên đóng dấu, toàn bộ giải đến đại lao chỉ chờ mỗi người chịu hình đền tội.
Phương Vân Tuyên vui vẻ trong lòng, việc này cuối cùng cũng kết thúc sáng tỏ, may mắn Triệu huyện lệnh là một thanh quan hiểu được lí lẽ, bằng không mình cũng không có khả năng nhanh như vậy đã cáo trạng được.
Triệu huyện lệnh kêu Phương Vân Tuyên nhanh chóng về nhà chăm sóc cho phụ thân. Phương Vân Tuyên cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần mới từ biệt Triệu huyện lệnh. Sau khi sắp xếp xe ngựa và Phương Thế Hồng mới về thôn Lạc Bình.