Mặt Đỗ Ích Sơn đầy sương lạnh ngồi ở trong Thực Cẩm lâu một mình uống một vò rượu hoa lê hoa trắng.
Phương Vân Tuyên bận rộn một hồi trở về một vò rượu Đỗ Ích Sơn đã uống hơn phân nửa. Y một tay cầm chén, ánh mắt hư vô bay xa, cả người trên dưới đều bao một lớp “người lạ chớ gần” lạnh như băng.
Đỗ Ích Sơn bình thường cũng lạnh nhạt, nhưng lại coi như bình thản. Mặc dù khó có thể tiếp cận nhưng không giống như lúc này. Khí chất cả người đều trở nên bén nhọn hơn rất nhiều, gai ngược vô hình kia giống như đã xuyên thấu qua hơi thở và động tác của y hiện ra, làm cho tất cả mọi người né ra ba thước, sợ vô ý một cái sẽ bị những thứ đó đâm.
Ngay cả Nam ca nhi cũng không dám tới gần, nếu như bình thường bé đã sớm chui vào trong ngực Đỗ Ích Sơn thân mật nói này nói kia. Hôm nay dù thế nào cũng không dám mà theo sát Phương Vân Tuyên, đi theo hắn bận rộn. Ngẫu nhiên sợ hãi mà quan sát dáng vẻ của Đỗ Ích Sơn, tiếp quay đầu giữ chặt tay Phương Vân Tuyên lắc lắc nhỏ giọng hỏi: “Đỗ thúc thúc làm sao vậy?”
Phương Vân Tuyên đã nghe Vi Trọng Ngạn nói mọi chuyện vừa xảy ra. Bởi vì Đỗ Ích Sơn không đồng ý việc quá kế nên Hứa di nương khóc lóc om sòm lăn lộn ầm ĩ một hồi. Sau đó Đỗ Ích Sơn kêu người trói thị mang về nhà, từ nay về sau không cho thị ra khỏi cửa lớn Đỗ gia, còn đuổi tất cả nha hoàn bà tử trong phòng thị, chỉ để lại một bà già vừa điếc vừa câm phụ trách mỗi ngày đưa ba bữa cơm cho thị, giống như nuôi tù nhân.
Đỗ Ích Sơn làm mất thể diện Đỗ Dụ An trước mặt mọi người, vị tộc trưởng Đỗ thị này chính là hơn năm mươi năm qua cũng chưa chịu uất hận như vậy. Lúc ấy nóng nảy lên lấy ra gia pháp trong từ đường xoay tròn muốn đánh lên người Đỗ Ích Sơn.
Vi Trọng Ngạn cũng mặc kệ cái gì thân thích hay không thân thích, gia gia hay không gia gia, có người dám đông tay động chân với Đỗ Ích Sơn gã đã sải một bước xông lên phía trước cướp gia pháp từ trong tay Đỗ Dụ An bẻ thành ba khúc. Sau đó ném mạnh xuống đất rồi phủi tay.
Đỗ Dụ An tức giận đến run rẩy cả người, râu cũng run rẩy, mắng to Đỗ Ích Sơn không để ý luân thường dám động tay với trưởng bối, vừa lớn tiếng gọi bốn người con trai của ông ra nhanh bắt lấy tên bất hiếu Đỗ Ích Sơn này.
Đỗ Ích Sơn là Hầu gia tôn quý, ngay cả Tri phủ Quảng Ninh cũng không dám đắc tội. Con cháu Đỗ gia ai dám động tay động chân lên trên đầu Thái Tuế* chứ. Ngoài Đỗ Dụ An bảo thủ cậy già lên mặt này nhất định phải đi nhổ râu hổ, những người khác kêu ai cũng đều bất động.
(*Thái Tuế cũng có nghĩa vừa là sao, lại vừa là tên gọi của vị thần ở trên trời theo.Thái Tuế còn gọi là Thái Tuế Tinh Quân, hoặc Tuế Quân, cũng gọi Thái tuế là Mộc tinh /sao Mộc.)
Việc này càng làm cho Đỗ Dụ An tức giận đến hét lên vài tiếng, các con cũng không dám chạy tới trước mặt Đỗ Ích Sơn. Đỗ Dụ An lửa giận xông lên, hơi thở tán loạn, một hơi không làm theo, tức giận đến ngất đi ngay tại chỗ.
Mọi người vội chạy đến cứu trị, ấn huyệt nhân trung (giữa mũi và miệng), xoa bóp tim ngoài lồng ngực. Một hồi mới tính đã cứu được người, kế tiếp cuống quít nâng đỡ vào phòng, sắc thuốc điều trị, không cần ngoài giúp đỡ.
Đỗ Ích Sơn đi ra từ nhà tộc trưởng thì đi thẳng đến Thực Cẩm lâu, chán ghét một nơi luôn luôn không cần suy nghĩ lại. Đỗ Ích Sơn rất cần thiết muốn gặp Phương Vân Tuyên, chẳng sợ hắn bận rộn đến mức không có thời gian chú ý mình, cũng chỉ là muốn nhìn thấy bóng dáng hắn bận rộn thì tâm tình có thể bình tĩnh lại một chút. Ngoài hắn tất cả bên ngoài đều không quan trọng, chỉ có người này mới thuộc về trái tim y, là người y muốn làm bạn cả đời.
Mọi chuyện trong tiệm đã chuẩn bị xong, tất cả đồ vật đều tô son quét phấn đổi mới hoàn toàn, chỉ chờ ngày mai khai trương lần nữa. Lúc này trời đã dần dần tối, Phương Vân Tuyên thắp đèn kêu Vương Minh Viễn dẫn Nam ca nhi đi ăn cơm.
Vương Minh Viễn dẫn Nam ca nhi lên lầu, trong đại đường chỉ còn lại Đỗ Ích Sơn và Phương Vân Tuyên.Phương Vân Tuyên liếc nhìn Đỗ Ích Sơn một cái, suy nghĩ chút đi vào phòng bếp làm một chén tuyết lê hầm đường phèn. Gọt vỏ lê, lật đứng đầu to xuống dưới, moi hạt lê bỏ nhét đường phèn vào giữa, để vào nồi chưng mười lăm phút. Chưng xong lấy chén sứ nhỏ vẽ hoa chim màu hồng múc ra, lấy khay gỗ lim bưng đến chỗ Đỗ Ích Sơn.
Phương Vân Tuyên ngồi xuống đối diện với Đỗ Ích Sơn, đẩy khay gỗ lim lên trước mặt Đỗ Ích Sơn: “Ta thấy ngài cũng ăn không vô cái gì nên làm một chén tuyết lê đường phèn. Ngài nếu không kiên nhẫn ăn thịt lê thì chỉ uống canh cũng được, thanh nhiệt giải độc, so với uống rượu giải sầu mạnh hơn nhiều.”
Đỗ Ích Sơn nhìn chén nước lê trơn bóng trong suốt trước mặt này không khỏi cười nói: “Ta uống rượu giải sầu khi nào? Lại nói, đối với tri kỷ cho dù là mượn rượu giải sầu cũng có thể uống vì vui mừng.”
Đỗ Ích Sơn nói xong ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở trên người Phương Vân Tuyên.
Tri kỷ, y nói tri kỷ là chỉ mình? Trước mắt cũng không có người khác, chỉ có hai người bọn họ. Phương Vân Tuyên suy đoán hồi lâu quyết định vẫn là không cần tự cho là đúng.
Phương Vân Tuyên sớm đã có sức miễn dịch khi bị ánh mắt sắc bén của Đỗ Ích Sơn nhìn. Sắc mặt của hắn như thường đón tia ánh mắt kia và đối diện với Đỗ Ích Sơn, nhưng chỉ một lát đã bại trận. Phương Vân Tuyên dời ánh mắt, hoảng loạn chuyển sang bên cạnh. Trên mặt cũng không được tự nhiên, trong lòng thầm mắng Đỗ Ích Sơn, rõ ràng gương mặt lớn lên như mặt than nhưng ánh mắt lại xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, nhìn chăm chú hồi lâu có thể nhìn ra chút dịu dàng như nước từ bên trong. Phương Vân Tuyên không khỏi cười bản thân thấy sắc nảy lòng tham, đầu choáng váng.
Đỗ Ích Sơn cũng cười thầm, không biết sao y lại thích nhìn dáng vẻ khó chịu và lúng túng của Phương Vân Tuyên, cũng không biết có phải là bởi vì lần đó bắt rắn hay không. Phương Vân Tuyên để lại cho y ấn tượng rất khắc sâu, tay chân vụng về của Phương Vân Tuyên thật sự linh động làm cho Đỗ Ích Sơn cứ thỉnh thoảng nhớ lại. Giống như xua như thế nào cũng không biến mất, dáng vẻ của hắn mọc rể nẩy mầm ở ngay trong đầu mình, hơn nữa càng ngày càng chắc chắn rõ ràng.
Buổi chiều Đỗ Ích Sơn nói y không muốn về mà muốn ngủ lại trong Thực Cẩm lâu. Phương Vân Tuyên dẫn y lên lầu nhường phòng cho y ngủ, còn mình dẫn Nam ca nhi xuống lầu ngủ dưới đất.
Đỗ Ích Sơn khăng khăng không cho, còn nói: “Không cần, ngủ chung là được, cũng không phải chưa từng chen chung một giường.”
Mình cũng không phải cô nương, cũng không có thể nói cái gì “ngủ chung phòn với một nam nhân cảm thấy không tiện”. Hắn là một nam nhân, cũng không có gì phải ngượng ngùng. Phương Vân Tuyên gật đầu đồng ý sau đó múc nước rửa mặt, còn theo quy củ cũ ở quán trọ lần trước. Nam ca nhi ngủ chính giữa, hắn và Đỗ Ích Sơn ngủ hai bên.
* * *
Ngủ một đêm, ngày hôm sau thức dậy, mọi người ăn điểm tâm xong Phương Vân Tuyên kêu bọn tiểu nhị lấy miếng ván xuống mở cửa lớn ra chuẩn bị buôn bán.
Mọi người đều tinh thần tỉnh táo, sau một tháng quán cơm bị Hạ Song Khôi quấy rầy đến rối loạn, khách cũng không dám tới cửa, buôn bán cũng xuống dốc không phanh. Hiện giờ khó khăn lắm mọi chuyện mới xoay chuyển. Hôm nay có thể mở cửa buôn bán lần nữa đám người Phương Vân Tuyên tích cóp một bụng tinh lực muốn làm lớn một hồi, muốn tìm lại quá khứ rực rỡ của Thực Cẩm lâu lần nữa.
Đỗ Ích Sơn cố ý rút ra một ngày ở lại Thực Cẩm lâu canh giữ. Phương Vân Tuyên cảm thấy chuyện bé xé ra to, nhưng nhiều thêm một cách bảo đảm cũng tốt, có Đỗ Ích Sơn ở đây hắc bạch lưỡng đạo đều phải cho y mấy phần thể diện, có thể giảm bớt đi không ít phiền toái.
Giờ ngọ dần dần có khách tới cửa, Vương chưởng quầy biết hôm nay Phương Vân Tuyên khai trương nên lại đến cổ động. Ông dẫn một nhóm bạn bè cũ mới tới cửa làm cho Phương Vân Tuyên thật cảm kích, bà con xa không bằng láng giềng gần. Vương chưởng quầy giúp đỡ hắn như thế thật làm cho hắn thay đổi vẻ mặt tự mình tiếp đón vào cửa, tự thu xếp mấy món cho bọn họ nhắm rượu, cùng uống mấy chén lại đi tiếp đón khách khác.
Buôn bán không lớn bằng lúc trước, đại đường ngồi rải rác, ngay cả ngồi cũng ngồi xa. Phương Vân Tuyên đã thấy rất đủ, chỉ cần có người đến thì Thực Cẩm lâu có thể duy trì. Hiện giờ chỉ có thể làm lại từ đầu, lại tích cóp nhân khí kéo về khách hàng quen.
Đầu đường ầm ĩ lên, một đám người cãi cọ ồn ào đi về phía Thực Cẩm lâu, còn chưa tới cửa người dẫn đầu nọ đã mở miệng rộng cười thét to nói: “Phương Vân Tuyên! Ca ca ruột của đệ đến rồi nè, còn không ra đón ta?”
Giọng gã cao vút vang dội, cách thật xa người trong phòng đều nghe được rõ ràng. Mọi người đều kỳ quái, cũng không biết là ai đến.
Phương Vân Tuyên đi ra nhìn lập tức sững sờ ngay tại chỗ. Thì ra người ngoài cửa thét to không phải ai xa lạ chính là Hạ Song Khôi, chỉ thấy gã dẫn hai ba trăm người ùn ùn đi vào Thực Cẩm lâu.
Đây là có chuyện gì? Phương Vân Tuyên cũng hồ đồ, trong lòng bồn chồn không biết bọn họ có phải lại tới bới lông tìm vết hay không. Trong phòng còn nhiều khách như vậy mà muốn ầm ĩ lên thì bảng hiệu Thực Cẩm lâu có thể hoàn toàn hủy.
Phương Vân Tuyên vội vàng đi lên phía trước đón một bước, che ở cửa cười nói: “Hạ lão bản, hôm nay tới cửa lại là đòi tiền à?”
Hạ Song Khôi gãi đầu cười nói: “Sao có thể, Hạ Song Khôi ta là người coi trọng nhất chữ tín nghĩa, đã đánh cuộc chịu thua nói sẽ không lại tìm Thực Cẩm lâu gây phiền toái thì nhất định làm được. Hôm nay vi huynh đến là cố ý chúc mừng Phương huynh đệ.”
Phương Vân Tuyên chấn động, Hạ Song Khôi có thể hết lòng tuân thủ lời hứa không lại tìm Thực Cẩm lâu gây phiền toái hắn đã vô cùng cảm kích, nào còn dám hy vọng xa vời gã khách khí như thế, còn tự mình đến chúc mừng. Hắn vội hỏi thăm vài câu, nói thật ra không dám nhận, lại kêu đám người Hạ Song Khôi không nên khách khí.
Hạ Song Khôi nhìn Phương Vân Tuyên đối với gã vẫn là vẻ mặt đề phòng, miệng khách khí nhưng người lại thật sự xa cách, như là ước gì gã lập tức bước đi mới tốt. Gã khẽ cười một tiếng kêu Phương Vân Tuyên chờ chút, Hạ Song Khôi xoay người kêu lão Triệu đến hỏi y: “Được không?”
“Được!”
Phương Vân Tuyên buồn bực, vừa nhìn phía sau gã thì nhìn thấy trên nửa con phố chiếm đầy người bang Hạc Minh. Trên tay những người này đủ các loại: sênh*, tiêu, cây sáo, đồng la, kèn xô na, tất cả nhạc cụ gõ mang đến đầy đủ hết.
(*Sênh: một nhạc khí thời xưa làm bằng quả bầu, có 13 lỗ, để thổi.)
Hạ Song Khôi phất tay hạ lệnh, nhất thời cổ nhạc trỗi lên, nhạc khúc vui mừng vang lên. Cái này cũng chưa tính xong, bên này chiêng trống vừa vang lên thì góc đường nhào ra một đội lân sư rồng. Quả túc cầu bằng lụa màu đỏ bị hai con sư tử đến tranh cướp đi, nhảy lên nhảy xuống trông rất đẹp mắt.
Phương Vân Tuyên hoàn toàn ngốc ngếch, thật sự không biết Hạ Song Khôi chơi trò xiếc gì, nhìn dáng vẻ này thật đúng là đến chúc mừng Thực Cẩm lâu.
Náo nhiệt một mạch, người cũng tụ lại rất đông. Hạ Song Khôi kêu mọi người dừng lại, quay đầu lại kéo tay Phương Vân Tuyên chỉ vào dân chúng đứng xem đầu đường cuối ngõ: “Các vị hương thân phụ lão, hôm nay không chỉ là Thực Cẩm lâu khai trương lần nữa, còn chúc mừng ta và Vân Tuyên kết nghĩa. Hạ Song Khôi ta từ nay về sau kết làm huynh đệ khác họ với Phương Vân Tuyên. Sau này ở trong phủ Quảng Ninh nếu ai dám khi dễ huynh đệ này của ta thì đừng trách hơn ba trăm huynh đệ bang Hạc Minh chúng ta không đồng ý!”
Hạ Song Khôi lôi kéo Phương Vân Tuyên vào cửa lại nói: “Hôm nay mọi người đều vui vẻ, chỉ cần là khách vào Thực Cẩm lâu ăn cơm thì tiền cơm đều tính sổ cho ta, muốn ăn cái gì cứ gọi, rượu và thức ăn đều bao hết!”