Nam Xấu Khó Gả

Chương 4: Chương 4: Mèo khóc chuột




Editor: demcodon

Phùng lão hán thay đổi sắc mặt do dự hỏi: “Cái này, có được không đó?”

Đôi mày liễu của Phùng Thanh Liên nhướng lên, gương mặt tuy vẫn tươi cười nhưng đã có vẻ tức giận: “Nếu lúc trước không phải các người tham sính lễ của Phương gia thì một nữ hài tốt như con sao lại có thể gả cho một tên ngu ngốc xấu xí thế được? Bây giờ cũng không phải kêu hai người đi giết người phóng hỏa, chẳng qua là đi theo con vào nhà ầm ĩ một hồi mà giờ lại ra sức từ chối làm bộ làm tịch sao? Nếu đã thế thì hai người mau dẫn Thanh Thư về Hà Tây đi, con không nuôi nổi ba cái miệng rộng các người!”

Lúc gả nữ nhi Phùng lão hán đúng là mê muội đến hồ đồ, biết rõ thiếu gia Phương gia xấu đến dọa người nhưng lại vì năm mươi mẫu ruộng tốt làm sính lễ nên vẫn ép buộc nữ nhi phải gả đến đây. Trong lòng ông hổ thẹn giọng của Phùng lão hán nhỏ đi trông thấy, trưng gương mặt tươi cười luôn mồm thưa dạ.

Nương của Thanh Liên là Từ thị thì lại không chấp nhận, chỉ vào mũi nữ nhi mắng: “Phi! Đồ nghiệp chướng như con không gả cho Phương gia thì gả cho ai? Cả ngày đeo vàng dát bạc, chẳng lẽ con còn muốn gả cho tên nghèo mạt hạng Phan Tử Hàm kia? Phụ mẫu nào một câu không phải vì muốn tốt cho con? Con nhìn xem hiện giờ con phô trương thế nào, chưởng quản sản nghiệp Phương gia, mặc tơ lụa lăng la, ăn thì toàn gà vịt mập mạp, đã như vậy con còn nghẹn tức đến nói hươu nói vượn ư? Còn dám mắng chúng ta hại con? Không phải chúng ta hại con thì hiện giờ chẳng biết con còn đang uống gió ở đâu đâu! Phan Tử Hàm kia ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú thì còn bản lĩnh gì nữa? Hắn quan tâm con, muốn con cho núi vàng núi bạc con cũng cho, phụ mẫu ăn của con một miếng cơm mà con còn dám tính kế như thế? Nữ nhi chết bầm không có lương tâm kia!”

Từ thị mắng không ngớt, Phùng Thanh Liên tức giận đến run rẩy cũng bắt đầu to tiếng mắng lại mẫu thân: “Các người ăn của con uống của con, còn bắt con phải nhìn sắc mặt của các người mà sống nữa sao? Con thiên vị cho Phan lang tiền, nhà này, của cải này, tương lai con sẽ cho Phan lang hết! Thế nào? Giận không? Ngài đi đi!”

Từ thị mắng vài câu cũng bắt đầu nổi điên xắn tay áo lên muốn nhào vào đánh. Phùng lão hán vội quát kéo bà lại: “Đủ rồi!” Lúc này bọn họ không thể cương lên với nữ nhi được, gia tài bạc triệu của Phương gia sắp tới tay giờ lại ầm ĩ không chịu ở lại Phương gia nữa thì số tiền này bọn họ đừng hòng mơ tới một cắc.

Phùng lão hán quát Từ thị, khuôn mặt đầy nếp nhăn rặn ra một nụ cười quay qua nói với Phùng Thanh Liên: “Được rồi, chúng ta đi cũng không được! Chỉ cần khuê nữ con lên tiếng thì ta và nương con, còn có huynh đệ con nữa, tất cả đều nghe theo con!”

Phùng Thanh Liên lúc này mới vừa lòng: “Đồng ý ngay từ đầu có phải tốt rồi không, còn lảm nhảm vô nghĩa thế làm gì?”

Từ thị bực bội trong lòng, trong miệng vẫn không chịu ngừng: “Làm bậy mà, làm bậy mà, nữ nhi chết bầm con sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

Phùng Thanh Liên vừa muốn nổi giận nữa Phùng lão hán lập tức tát Từ thị một cái làm cho bà ngậm miệng không dám lại nhắc nữa, bà uất ức đi theo sau nữ nhi và trượng phu, tất cả cùng đi vào phòng thiên.

Ba người vừa vào cửa Phùng Thanh Liên đã kéo khăn tay vắt trên vạt áo xuống, hai tay che mặt bổ nhào đến bên giường khóc đến ngã xuống đất: “Phụ thân, sao phụ thân đã chết rồi?”

Phùng Thanh Liên vừa khóc, Phùng lão hán và Từ thị cũng theo vào bổ nhào đến trước giường Phương Thế Hồng, một trái một phải hai tay giơ cao đập vào ván giường kêu rầm rầm, trong miệng không gừng tru tréo khóc hét: “Thông gia ơi, số thông gia thật khổ mà!”

Ba người khóc đến thảm thiết, biểu cảm sinh động, người không rõ nội tình còn tưởng người nhà này tình sâu nghĩa nặng, công công (cha chồng) chết mà tức phụ cũng có thể khóc giống như phụ thân ruột đã chết, thật là hiếm có.

Phương Vân Tuyên ngồi trên giường, tay đỡ Phương Thế Hồng nhìn Phùng Thanh Liên duỗi hai tay che mắt, khăn tay màu hồng đào làm cho mười ngón tay thon dài trắng trẻo như bạch ngọc của nàng càng thêm nổi bật. Nữ tử này dáng vẻ khá đẹp, bảy phần đẹp ba phần phong tình, chính là một người đẹp tiêu chuẩn. Nữ tử như vậy không phải là người mà một kẻ chất phác như Phương Sửu Nhi có thể có được.

Ba người trong phòng ra sức làm ầm ĩ, tiếng khóc tiếng đập hệt như con hát diễn xuất trên sân khấu làm cho đám làm công bên ngoài vây xem náo nhiệt. Thư Mặc và bà tử thô kệch không dám đứng nhìn, chỉ dám lén lút trộm trốn dưới chân tường cố rướn cổ lên nghe động tĩnh bên trong.

Phương Thế Hồng vừa mới thở được một hơi, thấy tình cảnh đó lại lửa giận ngập đầu. Bệnh của ông vốn là do tức giận, là loại bệnh không thể tức giận, càng giận thì bệnh càng nặng, càng tức cách ngày chết gần hơn. Ông còn đang thở dốc mà Phùng Thanh Liên đã vội chạy đến khóc tang ngay trước mặt, đây không phải là ngại ông chết chậm muốn lập tức làm cho ông tức chết đó sao.

Phương Thế Hồng bấu chặt lấy cánh tay Phương Vân Tuyên liếc nhìn đám người đứng đầy ngoài cửa. Xưa nay ông luôn coi trọng thế diện, đám người Phùng Thanh Liên này đáng lẽ ra phải ra ngoài, ông còn sợ bị người chọc giận ấy chứ.

Giận tới cực điểm, cũng không biết sức lực từ đâu ra Phương Thế Hồng cố gắng đứng dậy, hung hăng phun nước bọt về phía ba người Phùng Thanh Liên còn đang kêu khóc rồi mắng to: “Cút! Cút hết khỏi đây ngay! Ta còn chưa chết, chưa chết đâu!”

Tiếng hét này quá đột ngột, đám người Phùng Thanh Liên đang khóc lóc cũng ngơ ngẩn, trên đỉnh đầu vang lên tiếng mắng chửi tức giận đến khàn cả giọng, mang theo vẻ thê lương không thua gì một tiếng sấm vang lên bất chợt. Ba người sợ tới mức rụt cổ, tiếng khóc cũng ngừng lại ngay tức khắc.

Phùng Thanh Liên dừng một chút dùng khăn tay lau khô khóe mắt, lại khóc hu hu nói: “Phụ thân không nên tức giận, cẩn thận thân thể. Tức phụ cũng là thấy phụ thân bị bệnh nặng trong lòng sốt ruột. Ngài ghét tức phục, tức phụ không dám cãi lại, chỉ cầu ngài nghĩ đến Nam ca nhi đừng giận tức phụ con.”

Nàng không nhắc đến Nam ca nhi thì không sao, vừa nhắc đến Nam ca nhi Phương Thế Hồng đã cảm thấy trước mắt tối sầm, ngực như bị búa tạ nện vào, cổ họng tanh ngọt, một búng máu cứ thế phun ra.

Phùng Thanh Liên cười thầm, chuyện về Nam ca nhi là vảy ngược của Phương Thế Hồng. Lần trước nàng vừa nhắc tới đã làm cho lão ta giận đến mức nằm liệt trên giường, lần này chắc chắn có thể làm cho lão ta tức chết.

Nam ca nhi không phải là con ruột của Phương Sửu Nhi, chuyện này Phùng Thanh Liên biết, trong lòng Phương Thế Hồng cũng hiểu rõ. Nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thể diện của Phương gia coi như mất sạch. Tức phụ còn chưa qua cửa đã mang theo cái thai hai tháng gả đến, trên đầu Phương Sửu Nhi đội nón xanh đã năm năm, lại còn giúp người ta nuôi nhi tử không công. Lời này kêu Phương Thế Hồng ông làm sao nói ra được? Nói ra không phải sẽ bị hàng xóm láng giềng cười chết ư? Phương Thế Hồng đã ép việc này xuống bụng nhất quyết không lộ ra ngoài. Lần này ngậm bồ hòn làm ngọt, chính ông cũng phải tự nhai tự nuốt mà thôi.

Phùng Thanh Liên biết tính Phương Thế Hồng, thấy ông giận đến hộc máu biết mình đã tìm trúng mạch rồi. Phương Thế Hồng không muốn nghe đến chuyện của Nam ca nhi, đó là cái gai trong lòng ông, nghe vào là tim nhỏ máu.

Lần này thì hay rồi, Phùng Thanh Liên cứ nhai đi nhai lại vừa khóc vừ gọi tên Nam ca nhi. Nàng thấy hơi thở của Phương Thế Hồng tán loạn, sắc mặt tái xanh, chảy nước mắt gọi trời khóc đất, dường như sắp ngất đi mới chậm rãi ngừng khóc quay đầu nhướng mắt với Phùng lão hán, ý bảo ông nhanh nhanh châm thêm lửa vào nữa.

Phùng lão hán cất bước muốn tiến đến gần giường.

Phương Vân Tuyên ngồi ở bên giường thấy ông muốn tiến tới thì đột nhiên đứng lên ngăn cản đường Phùng lão hán.

Phùng lão hán chưa bao giờ đặt tử tế (con rể) này vào mắt, còn khinh hắn vướng bận trừng lớn mắt lên duỗi một tay gạt đi, há miệng mắng: “Ngươi chỉ là thằng nhãi ranh con! Còn không nhanh tránh ra!”

Ông đẩy hai cái Phương Vân Tuyên không chút sứt mẻ, Phùng lão hán “hừ” một tiếng lùi lại hai bước nhào người lên muốn túm lấy vạt áo trước ngực hắn, tát cho hắn hai cái.

Phương Vân Tuyên nghiêng người qua bên né tránh bàn tay của Phùng lão hán. Phùng lão hán túm vào khoảng không đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng, lại mở miệng mắng: “Hừ, người quái dị như ngươi lanh lợi lên từ bao giờ thế? Còn biết né à?” Ông cũng không thèm để ý tới hắn lại lao lên bước thẳng đến giường của Phương Thế Hồng.

Phương Vân Tuyên làm sao để ông đi qua, một tay hắn túm lấy cổ áo của Phùng lão hán. Phùng lão hán bị người khống chế cánh tay quơ loạn xạ mắng mỏ, giãy dụa lung tung. Nhưng làm thế nào cũng không thể tránh thoát, không khỏi vận sức xuống eo xoa mở hai tay, muốn quay lại đánh Phương Vân Tuyên.

Phương Vân Tuyên thuận thế túm lấy cánh tay Phùng lão hán bắt chéo tay ông ra sau lưng rồi ấn ông té xuống đất. Hắn cũng mặc kệ đến tiếng la hét đau đớn của ông, hắn cứ thế túm cánh tay ông kéo dài đến cửa phòng, xách ông như xách con gà con, tàn nhẫn đá một cái vào mông ông, cứ thế đá thẳng ông ra khỏi phòng.

Phùng lão hán chúc đầu xuống đất, mặt đập xuống, miệng đầy đất cát. Lần này bị ngã không nhẹ, ông ui da một hồi lâu mới từ từ bò lên từ trên đất, trước mắt sao bay loạn xạ, Phùng lão hán quay vài vòng mới định rõ được phương hướng.

Đám làm công cười vang một hồi, ngay cả Thư Mặc cũng không nhịn được phải bật cười. Phùng lão hán thẹn quá hóa giận nhảy bật lên, cánh tay trật khớp rũ xuống một bên, dậm chân mắng Phương Vân Tuyên: “Được đó, tử tế đánh nhạc gia (con rể đánh bố vợ)! Loạn rồi, không còn thiên lý nữa rồi!”

Từ xưa kẻ mạnh sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ không sợ chết, nhưng kẻ không sợ chết cũng phải sợ gặp phải kẻ không biết xấu hổ. Ba người Phùng gia đều là những kẻ không biết xấu hổ.

Phùng lão hán đứng ngoài cửa mắng chửi, mẫu nữ (mẹ và con gái) Phùng Thanh Liên cũng bị một màn vừa rồi làm cho sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Tính tình Phương Sửu Nhi nhút nhát, vừa thấy người là sợ hãi rụt rè, đầu lúc nào cũng cúi thật thấp chỉ sợ người khác thấy gương mặt xấu xí của mình. Phùng Thanh Liên và hắn thành thân đã được năm năm, nhưng chỉ cần Phương Sửu Nhi thấy mặt nàng là ngay cả một câu cũng không dám nói. Huống chi là giống hôm nay sấm rền gió cuốn, làm việc tàn nhẫn, tương xứng với một gương mặt xấu xí đó thật sự hệt như ác quỷ. Bỗng nhiên bọn họ thấy lòng hơi nhút nhát.

Phương Vân Tuyên đi đến trước mặt mẫu nữ Phùng Thanh Liên quan sát một lượt. Khuôn mặt hắn không cười, khóe miệng cong cong lộ ra hàm nanh trắng bóng, Phùng Thanh Liên chỉ cảm thấy gió lạnh ào ào thổi qua cổ, Từ thị lại sợ đến mức trốn sau lưng Phùng Thanh Liên, chân cũng run rẩy.

“Hai người các ngươi...” Phương Vân Tuyên chậm rãi mở miệng: “Là muốn tự mình đi ra ngoài hay là muốn ta ném ra ngoài như ném ông ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.