Mã Thành An ho một tiếng hỏi Hạ Song Khôi: “Nữ tử này có quan hệ gì với vụ án?”
Trong bụng Hạ Song Khôi cười xấu xa, vị Mã đại nhân này cũng là khách quen của Xuân Phong Các, chỉ là không biết hắn và vị Liễu Nguyệt cô nương này có duyên gặp qua vài lần có tính là quen biết cũ hay không.
Hạ Song Khôi nghiêm mặt nói: “Liễu Nguyệt là nhân chứng quan trọng, nàng từng chính tai nghe gia đinh nói qua là hắn bỏ độc trong đồ ăn Thực Cẩm lâu đưa đến Lý phủ.”
Gia đinh kia quá sợ hãi, hắn có đến Xuân Phong Các cũng dây dưa với Liễu Nguyệt vài lần. Nhưng lại không nhớ rõ mình từng nói với nàng chuyện bỏ độc. Hắn vội vàng phủ nhận: “Tiểu nhân tuyệt đối chưa làm qua, càng chưa nói qua những lời như vậy!”
Không đợi Mã Thành An hỏi chuyện thì Liễu Nguyệt đã phỉ nhổ cười mỉa với gia đinh kia: “Nam nhân các người mặc quần lên thì chuyện không nhận nợ cũng cũng làm rất nhiều, khẩu thị tâm phi, miệng đầy nói bừa. Nam nhân nếu có thể nói thật thì heo mẹ cũng sẽ lên cây! Bà đây gặp vô số người, ngươi ngay cả đánh rắm cũng không tính là gì, không có tiền không có thế, ta oan uổng ngươi làm gì? Rõ ràng là chính miệng ngươi nói.”
Liễu Yên khuôn mặt xinh đẹp, nhưng khi mắng người cũng là sảng khoái lợi hại. Nàng cong eo nhỏ chỉ vào gia đinh mắng: “Tháng chạp năm trước, có phải ngươi đột nhiên cầm hai bộ trang sức vàng ròng cho ta hay không? Nói là ngẫu nhiên kiếm được một số tiền phi nghĩa, cho nên mới mua hai bộ trang sức tặng ta?”
Advertisement / Quảng cáo
Gia đinh nghe thế mồ hôi lạnh chảy xuống, ấp úng một hồi mới nhận: “Có, nhưng đó...”
“Phi! Ngươi chỉ là nô tài trông cổng kiếm ăn, ngay cả quản sự đứng đắn cũng không lăn lên được. Ngươi từ đâu kiếm được nhiều bạc như vậy? Không phải trộm chính là cướp, hoặc là làm chuyện gì đuối lý đổi. Dù sao cũng không thoát khỏi ba loại này!”
Liễu Nguyệt miệng lưỡi sắc bén, không chờ gia đinh cãi lại còn nói thêm: “Ban đầu chỉ là hai bộ trang sức ta cũng không để ở trong lòng, cho tiền thì ta cầm, ta quản ngươi là trộm hay cướp. Chỉ cần lấy bạc ra bà đây sẽ có một khuôn mặt tươi cười đón người. Đoạn thời gian đó hắn thường xuyên đến Xuân Phong Các, ra tay rộng rãi, làm cho trên dưới trong Các đều cung kính hắn như lão thái gia. Ai ngờ có một ngày, hắn uống rượu với tỷ muội chúng ta, mới rót được hai bình hắn đã uống đến ngã trái ngã phải, người cũng say, nói rất nhiều lời vô vị. Tỷ muội chúng ta cố ý đùa hắn nên hỏi hắn gần đây phát tài ở đâu, từ đâu ra nhiều bạc như vậy. Lúc đầu hắn cũng không chịu nói, ta phải giở thủ đoạn cao minh đùa cợt vài cái làm cho hắn mơ màng đến bảy vựng tám tố, trôi chảy khai hết. Hắn nói chưởng quầy Tụ Tiên Cư - Trần Hưng cho hắn năm trăm lượng bạc, muốn hắn phải bỏ độc hại người. Vốn dĩ ai cũng không xem là thật, người uống say cái gì cũng dám nói. Trong đó hơn phân nửa là khoác lác, chúng ta cũng không để trong lòng. Nếu không phải sau đó bang chủ của chúng ta nhắc tới muốn tỷ muội chúng ta hỗ trợ lưu ý người khả nghi. Bang chủ nói tra chuyện này căn bản không có ai nhớ rõ.”
Đỗ Ích Sơn và Hạ Song Khôi sai người đi điều tra chung quanh, muốn tìm ra một chứng cứ quan trọng cho Thực Cẩm lâu. Lầu xanh và sòng bạc người nhiều hỗn tạp, tin tức cũng linh thông nhất. Hạ Song Khôi ngay từ đầu đã nghĩ đến lầu xanh tìm hiểu tin tức.
Cũng may là ông trời không tuyệt đường người, điều tra nghe ngóng mấy tháng mới rốt cục tìm được một manh mối quan trọng như vậy.
Gia đinh kia ôm đầu nhớ lại, làm sao cũng không nhớ nổi việc ngày ấy. Chuyện uống rượu với Liễu Nguyệt thì hắn nhớ rõ, nhưng cuối cùng nói gì hắn làm sao cũng đều không nhớ gì cả. Hắn ấn ấn hai thái dương, cả người đều luống cuống. Nếu là hắn thật sự nói, như vậy hắn có chống chế nữa cũng đều vô dụng.
Mã Thành An hỏi Liễu Nguyệt việc này chỉ có một mình nàng nghe thấy hay là còn bằng chứng khác.
“Rất nhiều tỷ muội đều nghe thấy được, hắn nói đến hứng khởi. Ngay cả bỏ thuốc gì, là ai đưa cho hắn, nhận được bao nhiêu bạc, bỏ như thế nào đều nói rất rõ ràng. Đại nhân nếu như không tin lời tiểu nữ tử nói có thể gọi mấy tỷ muội khác đến hỏi một chút. Còn trang sức hắn cho ta, ta đều giữ, mấy thứ kia ít nhất giá trị cũng một trăm lượng bạc. Một gia đinh nho nhỏ như hắn, cho dù mười mấy năm không ăn không uống cũng không kiếm ra nhiều tiền như vậy. Hắn nói bản thân hắn trong sạch, có quỷ mới tin!”
Mã Thành An nhịp bàn một cái lại hỏi gia đinh: “Còn không chịu khai thật? Liễu Nguyệt nói có phải sự thật hay không? Ngươi từ đâu có được số bạc đó, có phải ngươi bỏ độc đổi hay không?”
Gia đinh cứng họng, nghĩ làm sao cũng không ra. Một tháng hắn mới được phát hai lượng bạc tiền tiêu vặt, cho dù ăn uống tiết kiệm như thế nào cũng không tiết kiệm ra nhiều tiền như vậy.
Mã Thành An thấy gia đinh không nói gì sai người kéo xuống đánh bốn mươi trượng. Sau đó hỏi lại hắn có khai hay không.
Gia đinh bị đánh gào khóc thảm thiết, trên mông máu thịt mơ hồ, đau đến xuyên tim. Trước mắt một mảnh trắng xóa, cả người đều tuôn mồ hôi lạnh ướt đẫm. Sớm biết như vậy hắn chẳng làm, sợ lại ăn thêm một trận đòn nên hắn vội vàng nói lời thật: “Là chưởng quầy Tụ Tiên Cư Trần Hưng đưa cho ta. Trước đó đưa hai trăm lượng bạc làm tiền đặt cọc, kêu ta bỏ độc vào trong đồ ăn Thực Cẩm lâu đưa tới. Sau khi mọi chuyện thành công y lại đưa cho ta ba trăm lượng xem như tiền thưởng.”
Gia đinh vừa nói xong trong ngoài sơn trang một trận ồ lên, ánh mắt mọi người đều dời lên Trần Hưng, đối với chuyện y bỏ độc ám hại và vu hãm khinh thường sâu sắc.
Các dân chúng mắng: “Ta đã nói đồ ăn trong Thực Cẩm lâu không có khả năng có vấn đề. Quả nhiên, thì ra là Tụ Tiên Cư ghen ghét nhà khác buôn bán tốt hơn nhà mình nên nghĩ ra biện pháp độc ác như vậy để hại người. Quả thực là thiếu đạo đức! Thật làm mất mặt cho tấm bảng hiệu cửa tiệm lâu năm nhà y!”
Trần Hưng biến sắc, cả người run rẩy. Y nhìn thấy Hạ Song Khôi dẫn đám người gia đinh đến thì đã biết đại thế đã mất, chuyện mình hãm hại Phương Vân Tuyên đã lộ hết.
Nhân chứng đầy đủ muốn nói xạo cũng không được, hơn nữa vừa rồi gã sai vặt đầu độc không thành bị người bắt hiện hình, đủ loại tội trạng cộng lại. Nếu thật sự muốn hỏi tội thì một trận đại hình hầu hạ là không thể thiếu được. Thân thể nhỏ bé này của mình, thân kiều thịt quý, sợ là không chờ dụng hình xong đã mất nửa mạng.
Trần Hưng nhìn xung quanh muốn thừa dịp loạn tìm cơ hội bỏ trốn. Đỗ Ích Sơn sớm đã sai người canh gác sơn trang trên dưới đều nghiêm ngặt. Trong ngoài sân đứng đầy người, muốn chạy cũng chạy không được.
Trần Hưng sốt ruột đến mức muốn khóc, liếc mắt nhìn thấy Chu Hám Hải vội vàng cầu xin: “Sư huynh, sư huynh hãy cứu đệ… Huynh nhanh đi kinh thành tìm dượng cứu đệ, cứu đệ đi!”
Chu Hám Hải quả thật không thể tin được Trần Hưng mặc dù không tài giỏi. Nhưng ở trong lòng Chu Hám Hải y xem như một đứa trẻ tốt. Cho dù bình thường có chút hồ đồ có chút bướng bỉnh, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xấu không có tính người nào.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Song Khôi giơ chứng rõ ràng, nhân chứng từng bước từng bước bày ra ở trước mắt, đã không phải do Chu Hám Hải không tin. Chu Hám Hải nghe xong một lúc sau đưa mắt nhìn Trần Hưng, buồn rầu oán giận trong ngực chợt dâng lên. Gã nắm tay lại thật chặt, giơ quyền lên đánh về phía Trần Hưng: “Hôm nay ta sẽ thay sư phụ và sư nương dạy dỗ đệ một trận!”
Trần Hưng sợ tới mức nhắm mắt lại ôm cánh tay Chu Hám Hải cầu xin: “Đệ cũng là nhất thời hồ đồ, đệ cũng không dám nữa. Sư huynh hãy cứu đệ đi!”
Lại không dám? Nói thật dễ nghe. Bỏ độc cũng có thể bằng một câu này đã dễ dàng bỏ qua? Vạn nhất thật sự ăn chết người, cũng một câu ta sẽ sửa thì có thể bỏ qua sao?
Chu Hám Hải thật bất đắc dĩ, tên này cho tới bây giờ còn không rõ y sai ở nơi nào, thật sự là hết thuốc chữa.
Lý Đại Sơn nghe rõ ràng tất cả cũng rốt cuộc hiểu được là mình oan uổng Phương Vân Tuyên, vừa rồi lại làm khó dễ. Bây giờ nhớ tới quả thật là vô cùng xấu hổ. Gã đứng dậy khom người thi lễ với Phương Vân Tuyên, có muốn nói gì cũng nói không nên lời, một gương mặt già nghẹn đến mức đỏ bừng.
Phương Vân Tuyên vội vàng đáp lễ, kêu Lý Đại Sơn không cần phải như thế. Bọn họ đều là người bị hại, bây giờ chân tướng rõ ràng thì không còn thù hận gì nữa.
Lý Đại Sơn càng cảm thấy mất mặt quay đầu mắng to gia đinh: “Vì một chút bạc ngươi đã đầu độc chủ nhân, làm hại cả nhà ta thượng thổ hạ tả, làm hại con ta hôn mê bất tỉnh thiếu chút nữa cái mạng nhỏ cũng ném. May mắn là đưa thuốc xổ cho ngươi, nếu thật sự là đưa thuốc độc cho ngươi thì cả nhà chúng ta sẽ chết trên tay ngươi!”
Triệu viên ngoại vội vàng khuyên giải, kêu Lý Đại Sơn đừng hấp tấp nóng nảy, chờ nghe Mã Thành An xử trí như thế nào mới tính sau.
Lý Đại Sơn tức giận đến thở hổn hển, gã chưa từng hoài nghi người trong nhà mình mà vẫn luôn nghĩ đồ ăn Thực Cẩm lâu xảy ra vấn đề. Lúc ấy tìm ngỗ tác* khám nghiệm qua cũng nói trong đồ ăn không có khám nghiệm ra độc, càng làm gã tin tưởng vững chắc không nghi ngờ là đồ ăn Thực Cẩm lâu hại cả nhà gã.
(*Ngỗ tác: tên một chức lại để khám xét các người tử thương.)
Tra tới tra lui ai ngờ lại là người bên cạnh gã làm chuyện tốt, không có điều tra rõ chân tướng đã lung tung oan uổng người tốt; hại Phương Vân Tuyên ở trong lao ngây người ba tháng, da thịt còn chịu khổ một thời gian. Điều này làm cho trong lòng gã ray rức, làm cho gương mặt già của gã biết để ở đâu.
Nhắc tới ngỗ tác Mã Thành An nhớ tới trong án này còn một chuyện không rõ: “Bàn tiệc ngày đó có tìm ngỗ tác khám nghiệm qua, xác thật không có khám nghiệm ra độc. Nếu thật sự là bỏ thuốc xổ gì đó tại sao ngỗ tác không kiểm tra ra được?”
Hạ Song Khôi cười nói: “Điều ấy đại nhân cần phải hỏi đạo sĩ gian tà này một chút.”
Nói xong gã đẩy đạo sĩ mặc bộ đạo trang kia tiến lên, Hạ Song Khôi híp mắt mỉm cười hỏi đạo sĩ kia: “Ngươi tự mình khai hay để cho ta giúp ngươi khai?”
Đạo sĩ kia cúi đầu khom lưng, liên tiếp nói: “Ta tự khai, tự khai.”
Đạo sĩ kia một năm một mười kể chân tướng hết mọi chuyện ra: “Thuốc kia là bần đạo tự luyện chế …”
Đạo sĩ kia vốn dĩ xuất gia trong một đạo quan nhỏ. Sau đó thấy trong quan hương khói không tốt. Sau khi lão quan chủ chết trong quan khó có thể duy trì, các tiểu đạo sĩ từng người ra ngoài dạo chơi tìm đường ra.
Đạo sĩ kia biết được chút dược lý thô, lại biết hát vài câu đạo tình. Một đường dựa vào bán thuốc hoặc làm người đạo tràng miễn cưỡng sống qua ngày.
Trần Hưng và hắn cũng là ngẫu nhiên gặp phải, biết hắn hiểu dược lý nên hỏi đạo sĩ có thuốc gì có thể làm cho người ăn đau bụng nhưng lại không kiểm tra ra được hay không.
Advertisement / Quảng cáo
Hai người ăn nhịp với nhau, trên tay đạo sĩ thật là có thuốc như vậy, là chính hắn luyện. Bên ngoài không có chỗ nào mua được, vô sắc vô vị, bỏ vào trong thức ăn nước uống ngay cả lang trung hay ngỗ tác cũng đều không kiểm tra ra được. Dọc theo đường đi, khi hắn đi qua thôn trấn nhỏ đã bỏ thuốc này vào trong giếng nước trong thôn trấn. Chờ người trong thôn trấn uống qua nước giếng tất cả đều thượng thổ hạ tả, hắn mới đứng ra đưa thuốc giải cho dân chúng uống, làm cho dân chúng xem hắn như thần tiên sống trừ khử bệnh dịch. Hắn mượn việc này gạt người vơ vét của cải.
Thuốc này trăm thử trăm linh, chưa từng xảy ra chuyện bại lộ. Cho đến nay không có ai có thể kiểm tra ra.
Trần Hưng biết có thuốc như vậy lập tức ra giá cao mua lại. Sau đó âm thầm tìm gia đinh Lý gia đưa thuốc độc cho hắn, hứa sẽ cho năm trăm lượng bạc tiền thưởng. Lại sợ không bảo đảm được mới mua chuộc Tiểu Tống, kêu y trà trộn một sọt cá tôm thối rữa vào trong đồ ăn tươi. Quan phủ đến Thực Cẩm lâu tra xét tự nhiên có thể kết luận là Thực Cẩm lâu mua vào nguyên liệu nấu ăn không sạch sẽ mới làm cả nhà Lý Đại Sơn ăn đau bụng.
Đạo sĩ kia lải nhải, giọng điệu hơi đắc ý. Lần nữa nói thuốc hắn làm như thế nào rồi như thế nào.
Lý Đại Sơn giận không kềm chế được, chính là tên lỗ mũi trâu nàu làm hại Anh ca nhi nhà gã thiếu chút nữa mất mạng. Gã vớ cái ghế lên quăng qua, đuổi theo đánh tên đạo sĩ kia: “Ta đánh chết tên hại người nhà ngươi!”
Đạo sĩ kia sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: “Thuốc của ta tuyệt đối ăn không chết người, nhất định là bỏ phân lượng không đúng mới có thể… ai da…”
Mã Thành An dở khóc dở cười kêu đám người Triệu viên ngoại kéo Lý Đại Sơn ra trấn an một hồi.
Vụ án đã rõ ràng, Phương Vân Tuyên thật là bị người oan uổng. Mã Thành An trước mặt mọi người minh oan cho Thực Cẩm lâu, lại sai người bắt Trần Hưng, tính cả đạo sĩ và đám người Tiểu Tống cùng mang về phủ nha chờ hắn đến ngày tuyên án.