Ai cũng có giới hạn, cũng có điểm mấu chốt không thể đụng vào, cái giới hạn này người khác không thể đụng vào. Nếu không dù người có tính tình tốt cũng sẽ trở mặt với ngươi.
Mà Trần Hưng vừa lúc chạm vào điểm giới hạn của Phương Vân Tuyên. Nếu như y chạm vào việc khác thì Phương Vân Tuyên có thể nhịn được. Nhưng Trần Hưng lại cố tình xoi mói món ăn của Thực Cẩm lâu, còn nói Phương Vân Tuyên lừa gạt khách hàng. Lúc nấu ăn lại phá rối, khi dễ những quan khách ăn không biết tốt xấu, còn cố ý cho tiểu học đồ không có kinh nghiệm luyện tập, lấy đồ ăn nửa sống nửa chín ra lừa gạt người.
Phương Vân Tuyên rốt cuộc không thể nhịn nổi. Trong việc nấu ăn hắn vẫn luôn nghiêm khắc, chưa bao giờ dám có một chút qua loa. Hắn có thể đảm bảo từ mỗi một món ăn ở trong phòng bếp Thực Cẩm lâu bưng ra, vô luận là nguyên liệu hay hương vị tuyệt đối đều là hạng nhất ngon nhất.
Cái gì lừa gạt người, cái gì nửa sống nửa chín, chẳng lẽ những quan khách này đều là tên ngốc sao, ăn một hồi cảm thấy không thể ăn được còn quay lại Thực Cẩm lâu chờ bị người lừa lần thứ hai sao?
Thực Cẩm lâu thành đông đã khai trương mấy tháng chưa từng có một người khách nào nói qua món ăn không ngon, ăn xong rồi đều vừa lòng ra về, mỗi người đều khen. Loại danh tiếng này không phải tiêu tiền là có thể mua được, cần nhờ tài năng thực sự mới có thể chậm rãi tích lũy ra; cũng chỉ dựa vào thời gian ngắn ngủi như vậy Thực Cẩm lâu mới buôn bán đắt khách như thế, đủ để nhìn ra bọn họ là tên xứng với thật. Bởi vậy Phương Vân Tuyên càng không thể tùy ý tên Trần Hưng này nói năng bậy bạ ở đây, phá hư danh dự của Thực Cẩm lâu.
Sắc mặt Phương Vân Tuyên hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm Trần Hưng lạnh lùng hỏi: “Trần lão bản chẳng lẽ là tới bới lông tìm vết?”
Trần Hưng sửng sốt khi khí chất Phương Vân Tuyên thay đổi, mới vừa rồi nam nhân còn hòa nhã lễ phép đảo mắt lại trở nên sát khí lạnh lẽo quang người. Y bị hắn nhìn chằm chằm khí thế không tự giác thấp xuống. Trần Hưng kêu to hai tiếng, nói lắp: “Ai... ai bới lông tìm vết?”
Y nói xong lại cảm thấy mất mặt từ ghế trên đứng lên chỉ vào Phương Vân Tuyên mắng: “Bao nhiêu người dùng kiệu lớn tám người nâng mời ta đến tửu lâu hắn ăn cơm ta cũng không chịu nể mặt đó. Hôm nay đến Thực Cẩm lâu ngươi là đại gia ta cho ngươi thể diện. Ngươi còn không cảm kích mà còn nói ta bới lông tìm vết? Ngươi xấu… ôi…”
Y còn chưa dứt lời thì trên mặt đã ăn một cái tát.
Đỗ Ích Sơn cực kỳ không muốn nghe người khác nói đến chữ “xấu” này. Giữa y và Phương Vân Tuyên ngẫu nhiên nói giỡn, nói đến chữ xấu là tình thú, là một việc vui, là ngọt ngào giữa bọn họ. Nhưng Đỗ Ích Sơn lại tuyệt đối không cho phép người khác ở trước mặt y nói Phương Vân Tuyên trông như thế này như thế kia.
Một cái tát này vừa mạnh vừa nhanh, đánh đến Trần Hưng xoay hai vòng tại chỗ chuyển, đầu óc lập tức chóng váng. Y lớn như vậy cho tới bây giờ chưa bị ai đánh qua, lỗ tai còn ong ong. Đỗ Ích Sơn xuống tay thật độc ác. Nửa bên mặt của Trần Hưng nhất thời sưng lên, răng cấm cũng lung lay, nói chuyện cũng không lưu loát: “Ngươi... ngươi... ngươi…”
Hầu gia và quan tam phẩm, ai lớn ai nhỏ trong lòng Trần Hưng rất rõ ràng, nói ba chữ “ngươi” liên tiếp cũng không dám mắng Đỗ Ích Sơn. Trong lòng nén giận thêm nín thở, một gương mặt sưng lên giống gan heo, đỏ đỏ tím tím.
Trần Hưng xoay người gạt ngã một cái ghế hung hăng mắn Phương Vân Tuyên: “Ngươi chờ đó!” Nói xong quay đầu muốn chạy ra ngoài cửa.
Hạ Song Khôi vui phát điên, gã vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Ích Sơn tức giận lớn như vậy. Gã thấy Trần Hưng muốn chạy tiến lên một bước nhảy người tới chặn ở cửa, vươn tay ra đẩy Trần Hưng một cái lảo đảo, tiếp theo duỗi tay bắt chéo hai cánh tay y ra sau lưng, giọng ác nói: “Ngươi kêu ai chờ?”Lại đã một chân lên trên bụng y, đá đến Trần Hưng hú lên quái dị. Mặt mũi Hạ Song Khôi tràn đầy hung ác quát: “Ngươi cũng không hỏi thăm xem Phương Vân Tuyên là huynh đệ kết nghĩa của Hạ Song Khôi ta, ngươi còn dám chạy đến đây sinh sự, chán sống rồi sao?”
Trần Hưng đưa lên trên chân không chấm đất, bị người treo cánh tay cảm thấy hai cánh tay sắp gãy, bắt đầu kêu rên liên tục cầu xin tha: “Không dám, ta cũng không dám nữa!”
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Trong miệng Trần Hưng kêu hết sức biết lỗi, nhưng trong lòng lại ác ý không ngừng: chuyện hôm nay ta sẽ ghi tạc trong lòng, nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho Phương Vân Tuyên tan nhà nát cửa, chết không có chỗ chôn.
Hạ Song Khôi làm sao có thể nhìn thấy trong lòng Trần Hưng suy nghĩ cái gì. Gã hung hăng dạy dỗ y một trận kêu đám người lão Triệu ném ra Thực Cẩm lâu.
Lão Triệu lên tiếng đồng ý, một tay xách Trần Hưng giống như kéo con chó chết ra cửa sau. Sau khi nhìn chung quanh thấy trong hẻm không người qua lại, lúc này mới tìm chỗ hẻo lánh xa xa mà thả Trần Hưng.
Trần Hưng nằm im trên mặt đất một hồi mới bò dậy lên tiếng chỉ về phía Thực Cẩm lâu mắng chửi và thề: mối thù hôm nay nhất định phải trải lại gấp mấy lần cho Phương Vân Tuyên.
--- ---
Đuổi Trần Hưng đi đám người Phương Vân Tuyên cũng không có hứng thú gặp nhau.
Phương Vân Tuyên mặt ủ mày chau, thà đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân. Hắn lo lắng gặp việc hôm nay ắt Trần Hưng sẽ ghi hận, không biết y lại muốn nghĩ ra kế gì ác độc mà hại người. Hôm nay hai bên đều ở ngoài sáng, hắn còn có thể có cái đề phòng. Về sau Trần Hưng thay thành ở một nơi bí mật gần đó đả thương người sợ là không thể phòng bị.
Đỗ Ích Sơn khuyên nhủ: “Ta sai thêm nhiều người đến trông Thực Cẩm lâu giúp chàng. Tiểu nhân như vậy cho dù hôm nay chàng đãi y ăn ngon uống tốt, cúi đầu khom lưng hết sức cẩn thận. Y cũng sẽ không niệm tình nửa điểm tốt của chàng, trở về nên hại chàng thì sẽ hại chàng. Chi bằng cứ trở mặt như vậy đỡ phải y cách vài bữa chạy tới làm chàng ghê tởm, càng chán ghét.”
Hạ Song Khôi cũng gật đầu: “Chính là lời này. Trần Hưng ở Quảng Ninh làm ác cũng không phải chuyện một ngày hai ngày. Bang Hạc Minh chúng ta đi cửa tiệm lừa tiền cũng không có ác như y. Chúng ta chỉ là lừa chút tiền trinh, y lại muốn chèn ép nhà người ta đến không thể mở cửa buôn bán. Tửu lâu bị y chèn ép ít nhất cũng mười nhà, chỉ là không nghĩ tới y lại lớn gan như vậy. Ngay cả huynh đệ của Hạ Song Khôi ta cũng dám xuống tay.”
Loại chuyện này lo cũng vô dụng, Phương Vân Tuyên cũng không lại phiền não. Chuyện sau này thì sau này lại nói, tóm lại giữ vững tinh thần, kêu đám người Đỗ Ích Sơn chờ hắn đi phòng bếp thu xếp rượu và thức ăn: “Các huynh đệ cũng chờ cả buổi tối, thật vất vả đến một bữa, đừng làm cho bọn họ đói bụng trở về.”
Ăn cơm tối xong tiễn đám người Hạ Song Khôi đi, Đỗ Ích Sơn cũng muốn trở về Hồi Vân sơn trang. Phương Vân Tuyên đi tiễn y, cùng Đỗ Ích Sơn đi chậm rãi về phía cửa thành.
Đỗ Ích Sơn thấy Phương Vân Tuyên tâm thần không ổn, lời nói cũng không biết nói thế nào, chỉ là cúi đầu xuất thần. Y nghĩ đến vẫn là phiền lòng vì chuyện đêm nay nên cười nói: “Ta nói chàng đừng bực. Tửu lâu kia của chàng cho dù mở không được nữa thì có sao đâu? Ta ngược lại ngóng trông chàng đừng lại mệt nhọc như vậy, dọn đến Hồi Vân sơn trang ở, an tâm làm Trang chủ phu nhân của chàng.”
Phương Vân Tuyên cũng cười, không nghĩ tới Đỗ Ích Sơn vẫn chưa đánh mất suy nghĩ muốn nuôi hắn. Muôn vàn phiền não đều bị một câu nói này của y xua tan, Phương Vân Tuyên cười khẽ phản bác: “Cái gì mà Trang chủ phu nhân, ta cũng không phải nữ tử. Chúng ta cứ như vậy cũng rất tốt, mặc kệ về sau như thế nào ta cũng đều thỏa mãn.”
Đỗ Ích Sơn có chút bất đắc dĩ, người này rốt cuộc đến khi nào mới có thể có chút tự tin với tình cảm của bọn họ chứ. Phương Vân Tuyên đối với tình cảm vẫn luôn mang theo vài phần cảm xúc tiêu cực. Đỗ Ích Sơn không biết trước kia hắn gặp được chuyện gì mới có thể trở nên hoảng sợ như thế. Đỗ Ích Sơn chỉ biết là y sẽ dùng tất cả thời gian y có được ở kiếp này đối xử tốt với Phương Vân Tuyên, tốt đến hắn không bao giờ sẽ sợ hãi, không bao giờ sẽ hoảng sợ, có thể cười nắm tay y, sau đó nói thích y.
Hai người đều rất quý trọng cơ hội ở bên nhau. Phương Vân Tuyên phiền não trong chốc lát rất nhanh buông tâm sự, lẳng lặng mà cùng Đỗ Ích Sơn sóng vai đi trong hẻm tối, không cần lên tiếng chỉ nghe tiếng bước chân đối phương thì trong lòng cảm thấy vô cùng an ổn và thỏa mãn.
* * *
Lại qua nửa tháng tất cả đều gió êm sóng lặng, Thực Cẩm lâu vẫn buôn bán thịnh vượng như cũ. Chỗ Trần Hưng cũng không có một chút động tĩnh. Phương Vân Tuyên đề phòng mấy ngày dần dần yên lòng, mỗi ngày trông nom hai cửa tiệm rất bận rộn, cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt đến tháng sáu thời tiết lập tức nóng lên, năm nay mưa rất thưa thớt, thời tiết vừa nóng vừa khô ráo. Phương Vân Tuyên nhân cơ hội lại ra thêm một món ăn mới cho Thực Cẩm lâu, bông tuyết sữa đặc (kem tuyết).
Cắt các loại trái cây mới mẻ thành hạt lựu, sau khi bào nát tảng băng thì rưới nước trái cây lên, sữa bò hoặc mứt anh đào, mứt hoa hồng; ngọt thanh giải nhiệt, ăn vào một muỗng cả người thấm lạnh thoải mái, trong thời tiết nóng nực đều tiêu tan không ít.
Thời đại này không có tủ lạnh, có thể ở trong tháng sáu tìm được tảng băng thật không dễ dàng, hơn nữa giá cả rất mắc, dân chúng bình thường căn bản không mua nổi. Ngoài ra còn phải bào nát tảng băng thật nhuyễn, hơn nữa các loại trái cây tươi và mứt anh đào cùng mứt hoa hồng Phương Vân Tuyên đặc chế, lại là món đồ ngọt được yêu thích này giá tiền tự nhiên cũng đưa ra rất cao.
Muốn nói cũng không mắc, ngoài phí tổn tảng băng thì phí nhân công cũng là chuyện lớn.
Nơi này không giống như hiện đại có máy móc có thể thay thế nhân công, có thể vừa nhanh vừa tốt bào nát tảng băng. Ở chỗ này vụn băng chỉ có thể dựa vào thuần thủ công. Ngày mùa hè thời tiết nóng bức, tảng băng lấy ra từ trong hầm sẽ rất nhanh tan chảy. Nếu muốn làm bông tuyết sữa đặc nhất định phải nhanh chóng bào băng nát mới được.
Phương Vân Tuyên vẽ một bản vẽ, lại dùng đầu gỗ khắc ra mô hình đại khái kêu thợ cửa tiệm rèn nghĩ biện pháp làm đao thành chữ thập, còn lại chạm rỗng đáy thùng gỗ, làm cái máy nghiền giản dị. Lúc bắt đầu căn bản không thể dùng, Phương Vân Tuyên nhiều lần cân nhắc và thí nghiệm, sửa đổi không biết bao nhiêu lần mới rốt cục có thể bào tảng băng thành vụn băng thích hợp ăn vào miệng.
Tuy rằng giá tiền mắc, nhưng món đồ ngọt này vừa đẩy ra vẫn là bán rất đắc khách. Mỗi ngày đưa ra đều bị rất nhiều quan khách tranh đoạt, mỗi ngày đều bán được hết.
Cũng không phải Phương Vân Tuyên tự nâng giá trị con người cố ý không chịu làm nhiều, thật sự là quá tốn nhiều thời gian và mất sức. Cho dù có máy nghiền cũng phải dựa vào nhân công không ngừng tay làm mới có thể bào nát tảng băng. Một ngày có thể làm ra khoảng một trăm chén đã là cực hạn.
Những quan khách ăn không được càng nhớ thương, đây cũng thành một loại thủ đoạn tiếp thị. Phương Vân Tuyên dứt khoát làm một tấm bảng, trên đó viết “Mỗi ngày giới hạn trăm chén, bán hết mới thôi”. Đồ vật vừa ít vừa quý mới có thể thu hút người, lại không làm cho khách nổi tâm lý phản nghịch.
Vì thế lại kiếm một món tiền lớn, Phương Vân Tuyên phát cho tiểu nhị của Thực Cẩm lâu bao lì xì, mặt khác mướn hai người khi mùa hè chuyên làm món bông tuyết sữa đặc này.
Tất cả đều xuôi gió xuôi nước, đang lúc gió êm sóng lặng ai cũng không dự đoán được lại đột nhiên xảy ra một biến cố.