Đỗ Ích Sơn dẫn đại quân hạ doanh trại, trong doanh trại đốt lên lửa trại. Phương Vân Tuyên và tổ nuôi quân làm điểm tâm, nước đã không nhiều lắm. May mắn ngày hôm qua mưa to một hồi, bọn họ mang tất cả có thể hứng nước đều lấy ra hứng nước mưa, chia rải rác một hồi chứa được mấy lu mới có thể miễn cưỡng chống đỡ đến hiện tại. Nếu cứ không tìm thấy nguồn nước thì nước của bọn họ thật sự cắt đứt.
Phương Vân Tuyên xin lệnh đi tìm nguồn nước, Đỗ Ích Sơn lo lắng nên cùng Phương Vân Tuyên ra doanh trại một chuyến. Sự vụ trong doanh trại tạm thời giao cho Tô Mật xử lý, dặn hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, nghỉ ngơi một ngày chờ Vi Trọng Ngạn dò đường trở về bọn họ lại thảo luận bước kế hoạch tiếp theo.
Đoàn người ra doanh địa, chia tám đội đi tám hướng phân công nhau đi tìm nguồn nước. Đỗ Ích Sơn ra nghiêm lệnh, tìm được thì tốt, tìm không thấy cũng đừng miễn cưỡng. Một khi phát hiện chung quanh có dị động gì lập tức rút về doanh địa.
Mọi người đồn ý, lấy ba canh giờ làm thời hạn. Sau ba canh giờ toàn bộ quay về nơi này hội hợp.
Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn đi về hướng đông nam tìm kiếm. Cả đoạn đường đi về phía trước không được nhìn khắp nơi, mỗi người đều dựng lỗ tai hy vọng có thể nghe được một chút tiếng nước vang.
Phong cảnh nơi này rất đẹp, trong cây cối thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy đóa hoa trên cây. Dệt hoa trên gấm, hồng tím đỏ nở chung một chỗ, đẹp không sao tả xiết. Nếu không phải ở trong hoàn cảnh như vậy ngược lại thật là một nơi thích hợp để dạo chơi, đáng tiếc giờ này khắc này ai cũng không có tâm trí kia. Mười mấy người cả đoạn đường im lặng, chỉ ngẫu nhiên yên lặng nhặt canhg khô rơi xuống đất chuẩn bị mang về doanh địa làm củi, buổi tối dùng sưởi ấm.
Đỗ Ích Sơn dò đường ở phía trước, trong tay y cầm một cây trường đao cong, vừa đi vừa dùng thân đao thăm dò dưới chân. Phương Vân Tuyên đi theo phía sau y, nhìn vai rộng eo thon và tấm lưng thẳng đứng của Đỗ Ích Sơn hoảng sợ bối rối trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Advertisement / Quảng cáo
Phương Vân Tuyên biết chiến trường tàn khốc. Đời trước ở trên tivi xem phim phóng sự, hắn thấy rất nhiều cuộc chiến tranh qua đi chỉ còn lại một đống hỗn độn thảm thương. Nhưng dù sao cũng cách một cái tivi, cảm nhận trống rỗng khắc sâu trong cảnh giới kỳ lạ không có người lạc vào. Mấy tháng ngắn ngủn, Phương Vân Tuyên đã trải qua vô số người đổ máu và tử vong. Từ sợ hãi đến chết lặng, tâm tình đã áp lực tới cực điểm.
Đỗ Ích Sơn mười lăm tuổi đã nhập ngũ, nửa đời trên lưng ngựa chiến đấu. Y cho tới nay đều trải qua ngày tháng như vậy. Phương Vân Tuyên quả thật không dám tưởng tượng Đỗ Ích Sơn làm sao sống nhiều năm ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy.
Một người nam nhân kiên cường và cương nghị như thế lại vì mình trở về chiến trường. Ban đầu y đã không cần tiếp trải qua ngày tháng như vậy. Chỉ vì bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau nên Đỗ Ích Sơn vẫn lựa chọn con đường vạn phần hung hiểm này.
Hốc mắt Phương Vân Tuyên nóng lên không khỏi dừng bước lại, tình cảm mãnh liệt va chạm vào tim hắn. Phương Vân Tuyên nhịn không được nắm chặt xiêm y ngay ngực, xoa mạnh làm cho những cảm xúc khó có thể giải quyết nổi lên từ trong lòng lui bước.
Lúc này cũng không phải là lúc nói chuyện nhi nữ tình trường gì. Phương Vân Tuyên bóp chặt bàn tay của mình, hắn hiện tại cũng là một người chiến sĩ. Vì trận chiến tranh này có thể nhanh chóng kết thúc, vì không gây thêm phiền phức cho người yêu của mình. Bây giờ chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là hết sức làm tốt tất cả hắn có thể làm, hơn nữa kiên định đứng bên cạnh Đỗ Ích Sơn làm bạn với y, cho đến một khắc cuối cùng. Ở chỗ này yếu đuối chỉ vô dụng, đó là tên vướng bận, cần phải bắt nó tiêu diệt.
Phương Vân Tuyên đứng đó một lúc lâu mới lại đi theo đến bên cạnh Đỗ Ích Sơn, cầm thật chặt tay y, đi sóng vai với y tiến về phía trước.
Đỗ Ích Sơn quay đầu lại mỉm cười kéo Phương Vân Tuyên về phía sau, cười nói: “Khắp nơi chốn này đều lộ ra cổ quái, chàng vẫn là đi phía sau ta cho an toàn.”
Phương Vân Tuyên cố chấp lắc đầu nói: “Gặp nguy hiểm ta chắn cho huynh, ta nên đi ở đằng trước mới đúng.”
Người yêu che chở mình như thế thật sự làm cho người động lòng. Đỗ Ích Sơn quay đầu lại nhìn sang thấy mấy binh lính đều ở phía sau cũng không có chú ý bọn họ. Y nắm chặt tay Phương Vân Tuyên lại, dùng sức nắm thật chặt, vội vàng hôn ở trên trán hắn: “Đừng nói lời ngốc.” Sau đó bảo vệ Phương Vân Tuyên ở sau người, lại tiếp tục đi về phía trước.
“Phi! Thật không mặt mũi! Hai nam nhân tay trong tay còn hôn tới hôn lui, chao ôi, thật không mắc cỡ!”
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng mắng chửi. Hai người Phương Vân Tuyên hoảng sợ, Đỗ Ích Sơn rút đao ra tay nhìn về phía âm thanh quát: “Là ai! Đi ra!”
Trên một cây to cách đó không xa lung lay hai cái, lá cây rậm rạp có hai bên nhiều thêm một phần, từ bên trong chui ra một tiểu đồng khoảng mười lăm tuổi.
Tiểu đồng kia cười hì hì nhìn hai người, hai tay ôm thân cây, như là rất cố sức, thở hổn hển bò từ trên cây xuống.
Chờ hai chân rơi xuống đất, cậu lập tức chạy như bay đến trước mặt Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn. Trước tiên vòng quanh hai người bọn họ, cuối cùng đưa ánh mắt đặt ở trên bàn tay hai người bọn họ nắm chung một chỗ bật cười. Cậu phồng hai má kêu loạn xấu hổ xấu hổ xấu hổ.
Phương Vân Tuyên đỏ mặt lên nhưng cũng không buông tay. Hắn và Đỗ Ích Sơn đi đến một bước này đã không dễ, bị người cười nhạo thì thế nào. Hắn và người thương triền miên cũng không có hại người thì có gì sai? Bây giờ cho dù có người lấy đao đặt ở trên cổ hắn, hắn cũng sẽ không chia tay với Đỗ Ích Sơn.
Đỗ Ích Sơn lại càng không để bụng, thấy là trẻ con miệng còn hôi sữa không phải quân địch nên thả lỏng người lại.
Tiểu đồng nhảy bắn một cái, đứng ở giữa Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn lựa chọn một chút. Sau đó đâm đầu giữa hai hai người kiên quyết kéo tay Đỗ Ích Sơn ra, tự mình nắm chặt tay Phương Vân Tuyên, lắc lắc hai cái nhìn chằm chằm mặt Phương Vân Tuyên, cười hì hì nói: “Ca ca, ca thật xấu.”
Phương Vân Tuyên thiếu chút nữa ngã quỵ, ta xấu ngươi còn lôi kéo ta không buông? Vậy nếu ta đẹp trai một chút chẳng ngươi còn nhét ta vào trong ngực à?
Tiểu đồng giống như làm nũng dựa vào người Phương Vân Tuyên, ôm cánh tay của hắn cọ xát qua lại, mở to đôi mắt cười nói: “Mẫu thân ta kể phụ thân ta rất xấu. Nhưng ta chưa từng thấy ông ấy, nghe mẫu thân ta nói sau khi sinh ta ông ấy đã bỏ đi. Mẫu thân ta trong cơn tức giận bỏ chạy đến nơi buồn chết người như vậy. Nhiều năm qua bà cũng không gặp người ngoài, cũng không cho ta đi ra ngoài, vừa phiền vừa buồn. Ta đành phải nuôi thật nhiều mèo chơi với ta. Ai, ca ca, ca xấu như vậy, ca có phải là phụ thân ta hay không?”
Tiểu đồng nhảy nhót nhìn Phương Vân Tuyên, đôi mắt trông mong nhìn hắn, như là cõi lòng tràn đầy chờ mong chờ Phương Vân Tuyên đáp “Đúng”.
Phương Vân Tuyên dở khóc dở cười: trong thiên hạ nhiều người xấu như vậy chẳng lẽ thấy ai xấu thì chính là phụ thân ngươi à?
Advertisement / Quảng cáo
Phương Vân Tuyên rút tay hai lần không tránh được đành phải cười nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm. Đệ cũng đừng ở bên ngoài lâu, mau về nhà đi. Mẫu thân đệ không tìm thấy đệ sẽ sốt ruột.”
Tiểu đồng kia vừa nghe lời này đột nhiên thay đổi sắc mặt ném cánh tay Phương Vân Tuyên ra, giọng căm hận mắng: “Phụ thân ta không cần ta, mẫu thân ta cũng không cần ta. Bây giờ... ngay cả ca cũng không cần ta...”
Tiểu đồng vừa tức vừa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, hung tợn trừng Phương Vân Tuyên, trong miệng hô lên một tiếng.
Nơi xa truyền đến một tiếng hổ gầm, một con mãnh hổ màu trắng từ trong bụi cỏ nhảy ra, chạy xông về phía Phương Vân Tuyên.
Đôi tay Phương Vân Tuyên lạnh lẽo, sợ hãi hồn phi phách tán. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con hổ thật. Đây cũng không phải là sở thú nơi nuôi loại không có dã tính này, luôn là loại mềm nhũn nằm sấp ở trong lồng. Trước mắt xông về phía bọn họ chính là một con mãnh hổ giương nanh múa vuốt, nhe răng nanh, thú tính hung mãnh. Nếu cho nó cắn lên một cái thì mạng nhỏ nhất định không còn.
Phương Vân Tuyên vội trốn sang bên cạnh, con hổ kia xông qua một cái không có xông trúng Phương Vân Tuyên. Sau đó nó quay đầu muốn chạy về phía tiểu đồng. Nó lắc đầu hất đuôi xông tới, mắt thấy nó muốn bổ nhào vào người tiểu đồng.
“Không được!” Phương Vân Tuyên kêu một tiếng không được vội vàng nhà về phía trước, bảo vệ tiểu đồng vào trong ngực, ôm cậu lăn một vòng ngay tại chỗ né tránh mãnh hổ.
Đỗ Ích Sơn bước nhanh tiến lên giơ đao muốn chém. Con hổ kia thân hình linh hoạt, nhảy lên nhảy xuống, nhẹ nhàng lại tránh được trường đao của Đỗ Ích Sơn.
“Không làm cho đệ sợ chứ?” Phương Vân Tuyên ôm tiểu đồng, kiểm tra trên dưới, lại nhẹ nhàng vỗ sống lưng cậu dịu dàng dỗ: “Đừng sợ, đừng sợ, có ca ca ở đây.”
Tiểu đồng kia sửng sốt một khắc dường như rất không tình nguyện, lại dường như rất là vui vẻ phồng má một hồi mới củng củng trong ngực Phương Vân Tuyên, nhỏ giọng nói: “Ngu ngốc!”
Bên kia đang chiến đấu kịch liệt, Đỗ Ích Sơn nhảy lên xuống mấy lần, một làn gió thu cuốn hết lá vàng, giơ tay chém xuống.
Mắt thấy trường đao muốn chặt lên trên đầu con hổ. Lúc này tiểu đồng mới nóng nảy tránh ra từ trong ngực Phương Vân Tuyên, nhảy dựng lên hô to: “Đừng giết mèo của ta!”
Phương Vân Tuyên cũng sửng sốt, vừa rồi hắn nhìn thấy con hổ kia nhào về phía tiểu đồng theo bản năng cảm thấy nó là muốn đả thương người. Bởi vậy mới không hề nghĩ ngợi, dường như phản xạ có điều kiện cứu tiểu đồng. Bây giờ phục hồi lại tinh thần, cẩn thận nghĩ lại tiểu đồng vừa huýt sáo một tiếng con hổ kia đã nhào ra từ trong cây cối. Trước sau cách chưa tới một giây, dườn như cũng quá đúng dịp.
Phương Vân Tuyên trong lòng không vui ngồi xổm người xuống, kéo tiểu đồng lạnh giọng hỏi: “Con hổ này là của đệ?”
Tiểu đồng sợ tới mức nhắm thẳng lui về phía sau. Phương Vân Tuyên với cử chỉ ôn hòa, chưa nói đã cười, trên mặt luôn mang theo một nụ cười dịu dàng. Bây giờ hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, vẻ mặt lạnh băng. Tiểu đồng không khỏi hơi chột dạ, nói chuyện cũng nói lắp. Chỉ là ngoài miệng còn không chịu nhận thua, đầu nhỏ ngẩng lên vừa nhìn sắc mặt Phương Vân Tuyên vừa già mồm nói: “Ai kêu ca không để ý tới ta!”
Lúc này nhóm binh lính đi ở phía sau cũng đuổi đến, sôi nổi quỳ xuống thỉnh tội với Đỗ Ích Sơn.
Đỗ Ích Sơn cất đao lên tiếng: “Đi thôi.” Quay đầu kéo Phương Vân Tuyên bước đi.
Tiểu đồng kia vội vàng đuổi theo, đi theo bọn họ phía sau liên tiếp hỏi: “Các người muốn đi đâu? Có chuyện gì phải làm? Ca ca…”
Đỗ Ích Sơn cũng không để ý, cũng không cho Phương Vân Tuyên trả lời lôi kéo hắn bước nhanh về phía trước, vài bước đã kéo khoảng cách với tiểu đồng kia.
Tiểu đồng người nhỏ bước chân cũng nhỏ, đuổi theo vài bước đã không đuổi kịp, lập tức uất ức dừng bước, nước mắt đảo quanh ở trong vành mắt. Hận đến dậm chân mắng to: “Đi đi, đi đi, đều đi đi, dù sao ta là người không ai thương, không ai lo.”
Mới lau nước mắt, mãnh hổ bên cạnh cậu lập tức nhào lên nằm ở bên chân tiểu đồng, dùng đầu cọ cọ ngực tiểu đồng, dường như nức nở an ủi một tiếng.
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu đồng vỗ trán một cái quát: “Đại Hoa, nhanh cõng ta, chúng ta đuổi theo ca ca đi.”
Tiểu đồng xoay người leo lên lưng hổ cười to nói: “Cho ca không để ý tới ta, ta càng muốn đi theo ca, xem ca chạy đến chỗ nào!”
Đám người Đỗ Ích Sơn sao có thể chạy trốn khỏi con hổ chứ. Sau thời gian vô dụng một chén trà, tiểu đồng kia đã đuổi lên nhảy xuống lưng hổ, thả người nhảy xuống lại bổ nhào vào người Phương Vân Tuyên, ôm eo hắn hô: “Ca ca!”
Đứa nhỏ này lại quấn lên bọn họ. Phương Vân Tuyên cũng hơi bất đắc dĩ, bọn họ không có thời gian rãnh rỗi chơi đùa với cậu, tìm không ra nước thì mấy chục vạn đại quân phải chết khát.
Phương Vân Tuyên vẫn luôn thích con nít, lại bởi vì có quan hệ với Nam ca nhi nên hắn đối với việc dỗ con nít cũng coi như có vài phần tâm đắc.
Con nít không thể mắng, có chút đạo lý người lớn có thể hiểu. Nhưng nói với con nít cũng không thông, phải đổi cách giải thích nói với cậu mới được. Phương Vân Tuyên dỗ tiểu đồng nói: “Chúng ta còn phải đi tìm nước, tiểu huynh đệ, đệ cũng nhanh về nhà đi.”
“Tìm nước? Ta biết chỗ nào có nước, các người đi theo ta là được.”