Nam Xấu Khó Gả

Chương 46: Chương 46: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường




Ba người uống đến tận hứng, mãi cho đến canh một* mới tan. Phương Vân Tuyên tiễn Hạ Song Khôi ra ngoài, Hạ Song Khôi còn mời Phương Vân Tuyên hôm khác đi thanh lâu dạo chơi.

(*Canh một: từ 19 giờ đến 21 giờ, tức giờ Tuất.)

Đỗ Ích Sơn vừa nghe lời này thì đen mặt, Phương Vân Tuyên cũng không khỏi cười khổ. Hạ Song Khôi đẩy Phương Vân Tuyên một cái cười trêu nói: “Giả vờ đứng đắn cái gì? Con trai đã lớn như vậy chẳng lẽ còn chưa biết tư vị nữ nhân sao?”

Phương Vân Tuyên thấy gã đã say chuếnh choáng, chân lại loạng choạng đứng cũng không vững. Hắn vội giao gã cho huynh đệ bang Hạc Minh phụ đỡ đưa lên xe ngựa.

Hạ Song Khôi từ trong xe nhô đầu ra, vẻ mặt cười xấu xa nói với Phương Vân Tuyên: “Không thể dụ dỗ được đệ đến đó. Đệ chờ đấy, ta trở về chọn hai người đẹp dạy dỗ đàng hoàng rồi mời đệ đến. Xuân Phong các, đây chính là nơi tiêu dao lớn nhất trong phủ Quảng Ninh, đệ không đi cũng đừng hối hận!”

Phương Vân Tuyên cũng không tranh luận cười hai tiếng, kêu Hạ Song Khôi trên đường tiểu tâm. Sau đó hắn buông màn xe xuống nhìn xe ngựa dần dần chạy xa.

Tiễn Hạ Song Khôi xong Phương Vân Tuyên xoay người vào Thực Cẩm lâu. Đỗ Ích Sơn đi theo sau hắn vẫn luôn im lặng không nói lời nào. Phương Vân Tuyên cảm thấy kỳ quái, người này dường như đang tức giận, áp khí cả người đột nhiên thấp xuống. Phương Vân Tuyên không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được biểu cảm trên mặt Đỗ Ích Sơn, nhất định là khóe môi hơi rũ xuống, trên mặt càng thêm lạnh nhạt, ánh mắt nhìn người ngoài lạnh lùng còn có một tia sắt bén như có thể xuyên thấu qua da thịt nhìn thấy tim người.

Phương Vân Tuyên buồn bực. Đây là làm sao vậy, mới vừa rồi còn tốt mà?

Y không nói lời nào, Phương Vân Tuyên cũng không nói lời nào, vừa vào đã xem xét khắp nơi một lần. Trong phòng bếp nếu không đóng kỹ thì buổi tối dễ bốc cháy, mỗi ngày trước khi đi ngủ nơi này và cửa sổ đều phả kiểm tra kỹ lưỡng. Hắn dạo qua một vòng trở lại đại đường Đỗ Ích Sơn vẫn còn đứng tại chỗ chờ hắn. Phương Vân Tuyên cảm thấy lòng ấm áp, hắn cho rằng Đỗ Ích Sơn đã đi lên lầu từ lâu.

Hai người sóng vai lên lầu, Phương Vân Tuyên đột nhiên khẩn trương lên, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng rối loạn.

Đỗ Ích Sơn cũng không biết là có tâm hay vô ý. Lúc Phương Vân Tuyên bước lên bậc thang thì nhẹ nhàng đỡ hắn một cái, cái đụng chạm ngắn ngủi lần này làm cho Phương Vân Tuyên dường như cho rằng đó là ảo giác. Tâm ý hắn hoảng loạn mà lên lầu, vừa vào cửa phòng ngủ thì Nam ca nhi đã nhào tới. Nhưng không có tìm Phương Vân Tuyên mà nhào đầu vào ngực Đỗ Ích Sơn.

Phương Vân Tuyên hơi ghen tỵ, từ khi Đỗ Ích Sơn đến đây ở đứa nhỏ Nam ca nhi này ngày càng gần gũi với y nhiều hơn. Hiện tại ngay cả người phụ thân này đều phải đứng sang một bên, địa vị trong cảm nhận của Nam ca nhi chỉ sợ đã xếp hạng phía sau Đỗ Ích Sơn.

Phương Vân Tuyên nghiêm mặt dạy dỗ Nam ca nhi: “Sao còn chưa ngủ?”

Nam ca nhi so với năm trước hoạt bát hơn nhiều, tiểu nhị trong Thực Cẩm lâu đều là thằng nhóc choai choai đều có thể cùng chơi điên cuồng với Nam ca nhi. Mấy đứa nhỏ tụ ở bên nhau có thể ầm ĩ đến lật trời. Nam ca nhi cũng vì trong nhà có nhiều tiểu ca ca như vậy mà vui vẻ không thôi.

Nam ca nhi ghé vào trong ngực Đỗ Ích Sơn, trên gương mặt trắng nõn nổi lên hai vầng má hồng. Bé cười hì hì kêu một tiếng: “Phụ thân.”

Tim Phương Vân Tuyên đều tan chảy, nào còn muốn dạy dỗ bé được nữa mà đến ôm hôn, hỏi bé có ngoan ngoãn rửa mặt hay không.

Nam ca nhi ôm cổ Phương Vân Tuyên, ngẩng mặt chớp mắt nhìn nói hàm hồ: “Dạ.”

Nam ca nhi không thích tắm rửa, thấy nước thì làm ầm ĩ lên. Người trong nhà này không có ai không cưng chiều bé. Nam ca nhi hơi lộ ra không vui vẻ thì ai cũng không dám miễn cưỡng bé. Đứa nhỏ này lại thông minh, thử vài lần biết chiêu này hữu dụng, vừa đến lúc tắm rửa thì cố ý làm nũng. Nếu không chính là trừng đôi mắt rưng rưng đẫm nước mắt đáng thương nhìn người, cố tình dáng vẻ bé lại xinh đẹp đáng yêu, dáng vẻ như vậy ai thấy cũng mềm lòng đành phải chiều bé; có khi mấy ngày không tắm rửa, đám người Vương Minh Viễn còn giúp Nam ca nhi gạt Phương Vân Tuyên không cho hắn biết.

Nhưng việc này sao có thể lừa gạt được người chứ? Phương Vân Tuyên ôm chầm Nam ca nhi ở trên bé nói nghe nghe xoay tay lại vỗ nhẹ hai cái lên mông của bé: “Kẻ lừa đảo!”

Nam ca nhi cười khanh khách không ngừng, nhắm thẳng chui vào trong ngực Phương Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên cũng cười múc nước lên, lần nữa tắm rửa cho đứa nhỏ. Sau đó dỗ bé lên giường đi ngủ.

Đỗ Ích Sơn sớm đã tắm rửa xong nửa dựa vào trên giường nhìn hai phụ tử bọn họ vừa cười vừa ầm ĩ, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp. Phương Vân Tuyên ôm Nam ca nhi về thì Đỗ Ích Sơn xê dịch vào trong, chừa ra một chỗ để cho Nam ca nhi nằm xuống.

Nam ca nhi vừa mới nằm xuống không biết nhớ tới cái gì lăn long lốc lại bò lên nằm trên bụng Đỗ Ích Sơn, lăn hai vòng lại hỏi: “Đỗ thúc thúc, con có thơm hay không?”

Bé mới vừa tắm rửa thay một áo lót vải bông áo, người vừa nóng hầm hập vừa mềm mại. Đỗ Ích Sơn kỳ thật cũng không thích đứa nhỏ, đứa nhỏ và nữ nhân đối với nam nhân trên chiến trường mà nói lại có ý nghĩa yếu đuối và phiền toái. Y đối xử tốt với Nam ca nhi, lúc ban đầu cũng bởi vì quan hệ với Phương Vân Tuyên. Nhưng dần dần ở chung Đỗ Ích Sơn mới phát hiện thì ra vật nhỏ phiền toái này cũng có chỗ đáng yêu của bé, thậm chí có thể chữa khỏi vết thương lòng của y.

Khó khăn dỗ được Nam ca nhi ngủ, hai người lớn đều mệt mỏi đến cả đầu đồ mổ hồi. Đêm nay Nam ca nhi đặc biệt hưng phấn kêu Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn kể chuyện xưa cho bé.

Nhưng việc này lại làm khó hai người lớn. Phương Vân Tuyên từ nhỏ chính là cô nhi, ông nội lớn tuổi có thể chăm sóc sinh hoạt cho Phương Vân Tuyên nhưng lại không thể tinh tế kể chuyện xưa trước khi ngủ cho hắn. Phương Vân Tuyên lớn như vậy, sống hai đời cũng chưa từng nghe chuyện xưa gì trước khi ngủ.

Đỗ Ích Sơn càng đừng nói tới, mẫu thân đối xử rất tốt với y, tốt đến mức không giống như mẫu thân đối với con trai, mà càng như là một loại đối xử ký thác và kỳ vọng suốt đời mình. Bà luôn dùng vẻ mặt thật cẩn thận nhìn y, hỏi han y ân cần, tất cả những chuyện gì bà cho rằng có nguy hiểm đều không cho Đỗ Ích Sơn làm. Mỗi ngày canh giữ ở bên cạnh y, theo dõi mỗi một cử động của y, làm cho Đỗ Ích Sơn cảm thấy tuyệt vọng và áp lực.

Nam ca nhi vẫn đang chờ, nhìn bên trái một cái, nhìn bên phải một cái, nhìn chăm chú đến mức hai người hơi ngại ngùng. Phương Vân Tuyên kiên trì bịa ra một chuyện: “Ngày xưa có một con dê…”

Hắn chưa kể dứt một câu thì Đỗ Ích Sơn đã bật cười, cũng không biết thế nào chỉ cảm thấy những lời này rất buồn cười. Y cười lớn tiếng, đến cuối cùng ngay cả nước mắt cũng chảy ra.

Phương Vân Tuyên nhìn thấy sững sờ, Đỗ Ích Sơn không phải không biết cười, chỉ là chưa bao giờ cười giống như vậy. Nụ cười của y luôn nhạt nhẽo, ý cười như là chỉ nổi ở trên mặt, chưa bao giờ cười xuất phát từ trong lòng của y; không phải nói nụ cười kia không chân thành, chỉ là nhiều thêm vài phần cố tình, giống như chỉ vì thỏa mãn người khác y mới cười.

Phương Vân Tuyên nhìn thấy Đỗ Ích Sơn cười không kiêng nể gì tâm tình cũng bắt đầu sung sướng, tiếp tục kể câu chuyện: “Dê nhỏ có ba huynh đệ…”

Nam ca nhi nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng hỏi vài câu sau đó như thế nào. Phương Vân Tuyên càng bịa càng thái quá, mang các bộ thần thoại truyền thuyết và truyện cổ tích hắn nghe được tập hợp lại kể ra một chỗ, lại bỏ thêm chút chi tiết anh hùng hảo hán trừ bạo an dân. Bốn huynh đệ dê này cả quãng đường vượt mọi chông gai, cuối cùng rốt cục đánh quái thành công.Ngay cả Đỗ Ích Sơn nghe cũng mê mẩn. Sau khi Nam ca nhi ngủ thì hỏi Phương Vân Tuyên đây là câu chuyện ở đâu sao y trước nay chưa từng nghe qua.

Đó đều là đời trước Phương Vân Tuyên nghe hoặc xem qua, Đỗ Ích Sơn đi đâu nghe được, Nên hắn ậm ừ nói: “Ta thuận miệng bịa ra dỗ đứa nhỏ thôi.”

Đỗ Ích Sơn lại cười rộ lên nhớ tới vừa rồi Phương Vân Tuyên kể nghiêm trang chững chạc, thật sự giống như một câu chuyện vậy, mà ngay cả chính mình cũng bị hù.

Hai người đều hết sức lực nằm thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Phương Vân Tuyên đối với tình cảnh này xác thật hơi nghi ngờ. Đỗ Ích Sơn đối với hắn rốt cuộc là nghĩ gì, là thật sự làm tri kỷ hay là có suy nghĩ khác, hắn một chút cũng đoán không ra. Hai người ngủ chung trên một cái giường, theo lý thuyết quan hệ nên thân mật khăng khít. Nhưng bọn họ cứ ngủ như vậy hơn mười ngày Phương Vân Tuyên đối với Đỗ Ích Sơn vẫn có mấy phần bối rối và căng thẳng.

Phương Vân Tuyên biết mình động lòng, bằng không cũng sẽ không hoảng hốt và bất an như vậy, vừa muốn sống chung với y lại sợ mình có chỗ nào làm không được tốt chọc cho y ghét bỏ.

Đỗ Ích Sơn cũng sốt ruột, quan hệ giữa y và Phương Vân Tuyên không hề tiến triển, ăn vạ ở Thực Cẩm lâu lâu như vậy vẫn không cho Phương Vân Tuyên thấy tâm ý. Y mới biết được mở miệng nói thích một người là một chuyện khó như vậy. Mấy lần cảm thấy có cơ hội thích hợp, sau một lúc lâu nghẹn cuối cùng lời nói ra khỏi miệng lại trở nên hoàn toàn thay đổi, kém cách xa vạn dặm mục đích lúc ban đầu của y.

Đỗ Ích Sơn hoàn toàn cảm thấy khó khăn, rối rắm hồi lâu cuối cùng cũng không nói rõ ràng. Ban đầu chính là có một chút thiện cảm mông lung, Đỗ Ích Sơn đối với Phương Vân Tuyên có thể nói là chiến thuật chiến lược, chậm rãi tiếp cận sau đó từ từ mưu tính. Hiện giờ đã xác định muốn cùng người này làm bạn cả đời thì y lại thủ đoạn gì cũng không dùng ra.

Cả hai đều có tâm sự, lời nói ra cũng ít. Ngẫu nhiên nói một câu ngược lại càng như đang có lệ.

Phương Vân Tuyên dứt khoát khép hai mắt lại muốn giả bộ ngủ. Đỗ Ích Sơn lại đột nhiên mở miệng hỏi ý kiến Phương Vân Tuyên có tính toán gì khi ăn tết không.

Phương Vân Tuyên mở mắt ra nhìn về phía Đỗ Ích Sơn trong bóng đêm cười nói: “Còn có thể có tính toán gì chứ? Ta và Nam ca nhi cùng đón tết thôi. Lúc trung thu cũng như vậy, hai phụ tử chúng ta đi dạo trên đường phố. Sau đó trở về ăn một bữa ngon hợp cảnh là được.”

Đỗ Ích Sơn dừng một chút mới nói: “Năm nay có lẽ khác, thêm một người là ta cũng phải náo nhiệt một chút.”

Phương Vân Tuyên sửng sốt, nghe ý của Đỗ Ích Sơn là muốn thường trú ở Thực Cẩm lâu? Chuyện trong nhà Đỗ Ích Sơn thì Phương Vân Tuyên cũng biết đại khái, quan hệ gia tộc phức tạp như vậy Phương Vân Tuyên cũng không có cách nào giải thích. Nhân khẩu nhà hắn lại đơn giản, ông nội cũng thích yên tĩnh, họ hàng thân thích cũng rất ít qua lại. Hắn thật sự không thể tưởng tượng được tình cảnh trong một trấn nhỏ đều là người cùng dòng họ ở, càng không thể tưởng tượng được cảm giác trên đỉnh đầu những người này còn đè nặng một đại gia trưởng phong kiến. Tóm lại không phải chuyện vui sướng, cũng khó trách Đỗ Ích Sơn chán ghét Đỗ gia trang mà dọn đến trốn trong Thực Cẩm lâu thanh tĩnh.

Vốn dĩ nghĩ y sẽ không thường trú, nhiều nhất ở hai tháng đến khi sơn trang ngoài thành xây xong trước năm mới Đỗ Ích Sơn sẽ dọn ra ngoài. Phương Vân Tuyên không nghĩ tới y lại muốn ở lại Thực Cẩm lâu cùng ăn tết với phụ tử bọn họ.

Trong lòng Phương Vân Tuyên sao có thể không vui vẻ chứ, hắn nhanh chóng đáp: “Được. Là nên náo nhiệt một chút. Ta chuẩn bị nhiều thức ăn một chút gọi đám người Trọng Ngạn và lão Lục tới, cả đám cùng ăn tết.”

Đỗ Ích Sơn âm thầm cười khổ, thật vất vả suy nghĩ cách nói uyển chuyển nhưng Phương Vân Tuyên lại không để ý tới, ngược lại còn chuyển tới ăn tết rồi. Thôi, vẫn là dựa theo biện pháp cũ đi, chậm rãi tiếp cận, từ từ mưu tính vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.