Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt

Chương 1: Chương 1: Thế giới thứ nhất




Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mùa hè nóng nực, mặt trời như một cái bếp lửa lớn, nướng toàn bộ Mạn Bắc.

Trên trời không một bóng mây, không một ngọn gió, tất cả mọi vật đều bị héo như bốc hơi vậy.

Tô Hoài Cẩm buồn bã ngồi cạnh giếng sau nhà, vừa gọt khoai tây, vừa khóc với hệ thống: “Thống Nhi, khi nào tôi mới có thể rời khỏi Mạn Bắc được?”

Nhiệm vụ đã hoàn thành hơn nửa tháng, nhưng vì vẫn còn thời gian, nên bây giờ hắn vẫn không thể rời khỏi thế giới này đi sang thế giới khác.

Lúc hắn vừa xuyên đến đây, cẩm y ngọc thực, còn được vô số người theo đuổi, vậy mà giờ đây, trở thành một kẻ “Đào phạm” đáng thương.

Trong nửa tháng chạy nạn, ngày nào hắn cũng trốn trốn tránh tránh, chịu đủ gian khổ, cả người gầy đi một cân.

Khó khăn lắm mới tìm được một công việc, mỗi ngày dậy sớm cho gà ăn, ngủ còn trễ hơn chó, không phải gọt khoai tây đến nghi ngờ cuộc đời, thì chính là nhặt rau, rửa bát hoặc chẻ củi, nhóm lửa, dọn dẹp, tóm lại một người làm việc của năm người.

Hệ thống đồng tình an ủi: “Đừng nôn nóng, hơn một tháng nữa có thể rời đi rồi.”

Tô Hoài Cẩm trực tiếp khóc lớn.

Hệ thống: “Có khổ hay không, suy nghĩ một chút trường chinh hai mươi lăm ngàn, có mệt hay không, suy nghĩ một chút cách M lão tiền bối.”

Tô Hoài Cẩm: “...”

Ông chủ tửu lầu đột nhiên từ đại sảnh đi đến cổng hình vòm ở sân sau, dặn dò: “Tiểu Tô, bảo phòng bếp làm mấy món ăn đặc trưng của quán mang ra, có khách đến.”

Tô Hoài Cẩm lập tức ném khoai tây trong tay xuống, đỉnh đầu đối diện với mặt trời chói chang, ỉu xìu đi vào cửa phòng bếp.

Hơi nóng đập thẳng vào mặt, Tô Hoài Cẩm thật sự chẳng muốn vào trong, quyết định đứng ngay trước cửa, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ Triệu, ông chủ bảo làm mấy món đặc trưng của quán.”

Sau khi thức ăn được nấu xong, Tô Hoài Cẩm bưng mâm thức ăn đi tới đại sảnh.

Đại sảnh tửu lầu vắng vẻ, chỉ có mấy quan sai ngồi, Tô Hoài Cẩm cứng đờ, xém nữa làm rơi mâm thức ăn trên tay, theo bản năng xoay người muốn đi vào trong.

Hắn chưa kịp rời đi, ông chủ tửu lầu nhìn thấy hắn, tức giận hối thúc: “Còn không mau bưng lên cho các vị quan gia.”

Tiếng nói to như sấm, mấy quan sai đang ngồi nói chuyện lập tức quay qua nhìn.

Tim của Tô Hoài Cẩm như muốn bay ra khỏi lòng ngực, sợ bản thân bị phát hiện. Nhưng suy nghĩ lại, bây giờ hắn đã dịch dung sơ sơ, chân dung cổ đại lại không vẽ rõ ràng, rất khó nhận ra hắn.

Đúng như dự đoán, đám quan sai kia nhìn hắn một lần, rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện.

Tô Hoài Cẩm thở phào nhẹ nhõm, cố gắng đi đến chỗ những tên quan sai kia, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào bọn họ, trên đường đi trái tim như bị chiên trong chảo nóng, cảm giác mỗi giây đang cận kề cái chết.

“Còn chưa bắt được người nữa?”

“Đúng vậy, bây giờ ầm ĩ đến long trời lở đất, cũng gần nửa tháng rồi, một bóng người cũng chả thấy, không biết đang trốn chỗ nào.”

“Nếu không bắt được, chắc quan trên sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”

Sau khi nghe xong mấy câu tán gẫu này, mí mắt Tô Hoài Cẩm giật giật, đặt thức xuống rồi bình tĩnh đi vào.

Tối hôm đó, ông chủ tửu lầu cho Tô Hoài Cẩm ít tiền, tống cổ hắn ra chợ mua chút thức ăn.

Đến giữa chợ, từ xa đã nhìn thấy một đám người đang chen chúc bên vách tường, người bên trong chỉ chỉ trỏ trỏ vào tường, người bên ngoài rướn cổ lên nhìn.

Lúc Tô Hoài Cẩm định hỏi hệ thống trên đó dán cái gì, bách tính quanh đó nói chuyện rất to, giọng điệu kích động, Tô Hoài Cẩm cách xa mấy bước cũng nghe rõ.

“Cuối cùng thì Hoàng Thượng đã quyết định chém đầu toàn bộ Tô phủ, đúng là hả lòng hả dạ.”

“Ừm, Tô phủ thật không phải là người, cấu kết với nước láng giềng phản nước, xứng đáng lắm.”

“Nhưng nghe nói chưa tìm thấy Đại thiếu gia Tô phủ, không biết trốn ở đâu.”

“Thiếu gia gì ở đây, chỉ là một tên bán nước không biết xấu hổ, chắc là chạy đi nhờ vả nước láng giềng rồi.”

“Nếu bắt được tên đó, nhất định phải băm thành trăm mảnh.”

Nghe mấy lời này, Tô Hoài Cẩm không khỏi run rẩy, nhỏ giọng nói với hệ thống: “Những người này thật tàn nhẫn.”

Hệ thống: “Đành chịu, ai bảo cậu tìm đường chết.”

Tô Hoài Cẩm trợn mắt: “Tại tôi sao, nếu không phải nam chính muốn làm cá mặn, muốn cùng tôi lang bạt giang hồ, sao tôi phản bội hắn chứ? Hơn nữa, tôi không bán nước, hắn vu oan tôi.”

“Cậu không muốn bẻ cong hắn, cũng không cần gia nhập vào phe Tam hoàng tử vì chuyện hắn không có chí cầu tiến chứ.” Nghĩ đến đây, hệ thống lại nổi giận đùng đùng.

Tô Hoài Cẩm có lý chẳng sợ: “Sao có thể trách tôi được, tôi không quyến rũ hắn, hắn thích tôi, chứng minh tôi rất hấp dẫn.”

Hệ thống khẽ nói: “Đó là chỉ thích bề ngoài của cậu.”

Tô Hoài Cẩm: “Không thể nào, tôi có một linh hồn thú vị.”

Hệ thống im lặng một lát rồi nói: “Linh hồn thú vị?”

Tô Hoài Cẩm cười hì hì nói: “Cái này mi cũng phát hiện được.”

Trong đầu hệ thống nghĩ, cậu vừa nhìn thấy vận mệnh chi tử lập tức thèm nhỏ dãi người ta, không bị phát hiện mới lạ?

Nghĩ đến nam chính, Tô Hoài Cẩm không kiềm được phác họa lại khuôn mặt lạnh lùng của nam chính trong đầu.

Lúc nào cũng mặc bộ trường bào màu đen, phác họa thân hình cao lớn rắn chắc, đường nét khuôn mặt sinh động, mày kiếm mắt phượng, sống mũi cao thẳng, ngay cả độ cong của môi mỏng cũng vừa đủ, hấp dẫn người nhất chính là đôi mắt phượng hẹp dài đen nhánh, như những vì sao trong màn đêm.

Nhưng quá lạnh lùng, luôn bình tĩnh, mạnh mẽ như đao vậy, cho dù chỉ là tưởng tượng trong đầu, cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của đối phối.

Tô Hoài Cẩm đau lòng gần chết, nói: “Nhà ta vừa nhìn đã biết rất cường đại, tiếc là bây giờ chúng ta là kẻ thù của nhau.”

Hệ thống hiểu được ý nghĩa của hai từ kia: “Biết thì tốt, đừng mù quáng nữa, hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà.”

Tô Hoài Cẩm rơi hai giọt nước mắt đau buồn, hắn còn có thể làm gì đây, đương nhiên là làm nhiệm vụ, sau đó đến thế giới khác.

Sau khi mua xong thức ăn, Tô Hoài Cẩm trở lại tửu lầu, xin ông chủ nghỉ việc, ông chủ níu giữ hắn lại, dù sao cũng ít thấy người làm nào ăn ít, nhận lương ít.

Tô Hoài Cẩm nhất quyết phải đi, ông chủ tửu lầu mới đưa tiền công nửa tháng này cho Tô Hoài Cẩm.

Tô Hoài Cẩm thu dọn hành lý, đi đường mệt nhọc hơn mười ngày mới từ Mạn Bắc về kinh thành.

Dãi gió dầm sương, trốn đông núp tây, Tô Hoài Cẩm lúc này bẩn thỉu hệt như ăn mày.

~Hết chương 01~

- ---------------------------------------------------

Hố mới mong mọi người ủng hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.