Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Dự Cảm Xấu.. Truyện Đông Phương
Cuộc hành trình vào Kinh của Mộc Phàm khá suôn sẻ, tuy rằng trên đường xông ra mấy người không thức thời muốn cướp đoạt thần thú, tuy nhiên Mộc Phàm chẳng cần động thủ, Điện Thiên Ảnh sẽ nhanh như cơn gió lao tới đầu tiên, đơn độc đối kháng vạn người, dáng vẻ không khác gì một người thô bạo tàn nhẫn.
Mỗi lần Mộc Phàm nhìn thấy đôi mắt hơi hơi sưng của Điện Thiên Ảnh đánh xong trở về đều sẽ hỏi một câu: "Cha trông thật giống như không nhanh được."
Đáp lại là sự xem thường của Điện Thiên Ảnh! Còn có ánh mắt âm u phát xanh đói khát!!
Điện Thiên Ảnh cảm thấy nếu không nhờ những người này nửa đường xông ra phân tán lực chú ý của hắn, nói không chừng hắn sớm chẳng kiểm soát được mà đè Mộc Phàm dưới thân. Cái hiện tượng này đối với Điện Thiên Ảnh mà nói quá nguy hiểm, hắn lần đầu tiên có dục vọng mãnh liệt với một người như vậy, không, phải nói, Điện Thiên Ảnh lần đầu tiên có dục vọng mãnh liệt như vậy, cái kiểu không cách nào nắm vững tình hình trong tay khiến cho hắn cật lực loại trừ, từ chối tiếp nhận...
Hôm nay, cản đường họ lại là người quen cũ ─ Minh Chủ Võ Lâm Minh.
Nói đến Minh Chủ Võ Lâm Minh, cũng coi như một người có nghị lực, đã là lần thứ bảy cản đường họ. Không kéo hàng loạt người đến, mà chỉ một người một ngựa chạy tới, dường như rất sợ người khác không biết y mạnh bao nhiêu, dùng ít địch nhiều.
Hết lần này tới lần khác, Tiếu Vũ Phong chưa một lần nào thuyết phục được Mộc Phàm, cũng chưa một lần nào đánh thắng họ.
"Mộc Phàm, ngươi thật sự không chịu khuất phục Võ Lâm Minh à!? Ngươi thật sự muốn trở thành kẻ địch của võ lâm thiên hạ ư?" Tiếu Vũ Phong vẫn nói những lời cũ rích: "Lúc trước do ta đánh giá quá thấp đối thủ, ngươi đừng tưởng rằng đó là tất cả thực lực của ta! Hôm nay, ta nhất định cho ngươi biết kết cục đắc tội Võ Lâm Minh!!"
Nói xong, Tiếu Vũ Phong lao về phía Mộc Phàm hệt như nhiều lần trước đó, thế nhưng vừa được mấy chiêu đã bị Điện Thiên Ảnh hung hăng đá đi giống những lần trước. Khi Điện Thiên Ảnh định giáng cho Tiếu Vũ Phong đòn đánh cuối cùng, một bóng người chợt vụt ra, đem Tiếu Vũ Phong bị thương ôm vào trong ngực, ngoảnh mặt về phía Mộc Phàm chân thành áy náy nói: "Xin lỗi, Minh Chủ nhà ta gây nhiều mạo phạm rồi."
"..."
Chỉ sợ Mộc Phàm đổi ý, Phong Dao ôm chặt Tiếu Vũ Phong biến mất tựa như làn gió thổi qua, phút chốc không còn tăm hơi tựa như sáu lần trước. Tiếu Vũ Phong vội vã đến, vội vã đi, trôi dạt như một áng mây lơ lửng, còn lại mấy người hai mặt nhìn nhau, Minh Chủ Võ Lâm Minh mỗi lần tìm tới gây rối đến tột cùng vì lý do gì, đơn phương chịu đòn sao?
Bên kia Tiếu Vũ Phong bị Phong Dao vác đi như vác bao gạo, xác định mấy người Mộc Phàm không đuổi kịp mới dừng bước buông Tiếu Vũ Phong xuống, giải huyệt câm cho y. Nếu không điểm huyệt, hắn sợ Minh Chủ sẽ chọc giận mấy người kia.
"Phong Dao!" Tiếu Vũ Phong được giải huyệt lập tức mở miệng trách cứ người đàn ông trước mặt, nếp nhăn nơi khoé mắt hơi cong lên phảng phất quyến rũ, nhưng khuôn mặt có vết sẹo lại lộ ra uy nghiêm.
"Tiểu nhân đây?"
"Ngươi biết rõ mục đích ta cho phép ngươi ra ngoài là gì mà, đúng không?" Giọng điệu Tiếu Vũ Phong nguy hiểm, đây là lần thứ mấy Phong Dao không nghe mệnh lệnh của y rồi?! Cho dù y nuông chiều hắn cũng tuyệt đối không cho phép cấp dưới không nghe lệnh mình! Tiếu Vũ Phong bắt đầu nghiêm túc suy xét vấn đề nên đuổi Phong Dao về, hay để Phong Dao ở lại.
Tuy rằng Phong Dao đi theo y mười mấy năm, người trung thành nhất bên cạnh y, nhưng khoảng thời gian này, Phong Dao đã nhiều lần làm trái lệnh y! Y không cần con chó không biết nghe lời!
Đường trắng trong mắt Phong Dao khẽ động, giống như con sâu nhúc nha nhúc nhích còn sống vậy: "Ta đánh không lại họ."
"Cái gì!?"
"Ta không phải đối thủ của họ." Phong Dao nói thật, hơi thở mấy người kia so với những người trước đây không giống nhau, tuyệt đối không phải người dễ tùy tiện đối phó.
"Ngươi chưa đánh liền nhận thua? Ta từ trong miệng ngươi trái lại nghe được chuyện buồn cười như thế này." Tiếu Vũ Phong cười gằn một tiếng, vết sẹo trên mặt không có dịu dàng đi mà càng trở nên sắc bén, song, khóe mắt vẫn lộ ra mấy phần quyến rũ: "Ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của ta là được, còn ngươi làm được hay không đó là việc của ngươi, nếu ngươi không thể làm được hãy cút ngay, đừng chướng mắt ta!"
"..."
"Phong Dao, đừng tưởng rằng ngươi ở bên cạnh ta mười mấy năm liền có thể tùy ý làm trái lệnh của ta. Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, ngươi nếu còn như thế này ta sẽ không niệm tình chủ tớ nhiều năm qua." Tiếu Vũ Phong tuyệt tình nói.
"... Vâng." Lời nói gần như từ trong kẽ răng nặn ra ngoài.
Một con chim bồ câu bất thình lình bay tới, đậu trên bả vai Tiếu Vũ Phong, Tiếu Vũ Phong tháo bức thư bên chân chim bồ câu, kiểm tra nội dung bên trong. Sau khi xem xong trên mặt vui mừng khôn xiết.
"Chúng ta vào Kinh."
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế