Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Hàng Giả Đụng Độ Hàng Thật!
“Trại chủ, mấy người kia hình như nghe không hiểu.” Một người gầy gò, mặt giống như khỉ đứng bên cạnh người người đàn ông cao lớn cầm đao ở chính giữa mở miệng nói chuyện.
“Nghe không hiểu? Muốn ta lặp lại lần nữa sao? Khụ, các ngươi nghe đây, để vàng bạc lại, đàn bà đàn ông ngựa cũng để lại, đàn bà đàn ông giết hết, ngựa thì cưỡng gian!!” Người đàn ông mặt vết sẹo ngay mặt lớn tiếng!
“...”
“...”
Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên, Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh khóe miệng lần nữa co rút một cái, họ còn tưởng rằng lần đầu tiên là nghe lầm, không ngờ người đàn ông cao lớn biến thái vậy mà có mặt mũi dõng dạc nói ra lần nữa.
“Trại chủ, mấy người kia thật giống như bị chúng ta dọa cho cháng váng.” Mặt khỉ hăng hái hướng người đàn ông mặt sẹo báo cáo, mấy người đàn ông đối diện không nhúc nhích chính là một cơ hội tốt mặc cho bọn gã làm thịt.
“Biết sự lợi hại của trại chủ chúng ta là tốt, ta nói cho các ngươi biết, chúng ta là sơn tặc hung ác nguy hiểm nhất vùng phụ cận này, trại chủ chúng ta có thần thú trong truyền thuyết, nếu khiến trại chủ chúng ta không vui, chúng ta sẽ thả thần thú cắn chết các ngươi! Nhưng mà, ta nghĩ chỉ cần nói ra tên sơn trại của chúng ta thôi đủ khiến các ngươi tè ra quần.” Mặt khỉ vừa nói xong, một đám người đều bắt đầu phụ hoạ, còn người đàn ông mặt sẹo ở giữa thoạt nhìn càng hung hăng càn quấy.
“Há, sơn trại các ngươi tên gì?” Mộc Phàm chống đỡ cằm chỉ đơn thuần là tò mò.
“Nghe xong đừng sợ đấy, sơn trại chúng ta chính là gần đây người giang hồ nghe danh đã sợ mất mật — Hắc Phong Sơn Trại! Ta là trại chủ!!” Dứt lời, người đàn ông mặt sẹo còn vung đao hai lần, thập phần hung hăng càn quấy.
“...”
“...” Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh đều im lặng nhìn nhìn người đàn ông mặt sẹo, rồi quay lại nhìn thiếu niên đang chống cằm, đầu năm nay sơn tặc cũng có hàng nhái.
“Trại chủ, họ bị chúng ta doạ cho cháng váng nữa rồi.” Mặt khỉ đắc chí vỗ vỗ người đàn ông mặt sẹo nịnh nọt.
“Các huynh đệ đều lên hết cho ta, bắt lại mấy người kia và mang tất cả đồ đạc lên núi!” Bọn gã ngửi rõ được mùi cá lớn trên người họ, người đàn ông mặt sẹo hưng phấn không thôi. Phải biết rằng bọn gã canh giữ ở nơi tồi tàn này mỗi ngày cướp bóc được ít ỏi vụn vặt mấy người, nhưng từ khi mượn dùng cái danh tiếng kia, bọn gã một ngày có thể cướp bóc tận mấy chuyến hàng.
“Vâng!”
Một nhóm đàn ông cao lớn kéo đến bao vây đám người Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên. Những con ngựa bị tuyên bố hèn hạ lúc trước của thủ lĩnh sơn tặc thẹn thùng không ngớt, chỉ lo dùng cái đuôi che kín mông. Sơn tặc tay lăm le cây đao từ từ tiếp cận đám người Mộc Phàm...
“Ngươi nói các ngươi là Hắc Phong Sơn Trại?” Thiếu niên vẫn luôn im lặng rốt cuộc lên tiếng.
“Đúng thế!”
“Sao ta cảm thấy cái tên này có chút quen tai? Hình như ta đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ nổi.” Mộc Phàm nghiêng đầu ngây thơ nhìn người đàn ông mặt sẹo: “Ngươi nói các ngươi có thần thú, mang ra đây cho ta xem một chút.”
“Thần thú sao có khả năng muốn nhìn là có thể thấy! Tuy nhiên, nếu ngươi muốn mở mang tầm mắt, ngươi cầu xin ta, ta cho các ngươi chiêm ngưỡng một chút.” Người đàn ông mặt sẹo chỉ vào đám người Mộc Phàm: “Các ngươi đều cầu xin ta, biết đâu tâm tình ta vui vẻ sẽ cho các ngươi chiêm ngưỡng thần thú.”
“Cầu xin ngươi.” Mộc Phàm chống cằm, đáng yêu cười rộ lên.
Chỉ cầu xin đơn giản như vậy? Người đàn ông mặt sẹo tức thì không có cảm giác thành tựu.
“Mau cầu xin đi, cầu xin gã chúng ta sẽ được xem thần thú.” Mộc Phàm quay đầu ra lệnh cho Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh, thái độ hết sức hung hăng càn quấy, giọng điệu nồng đậm hưng phấn.
“...”
“Nhanh lên, chỉ cần cầu xin gã chúng ta liền có thể xem thần thú, hai người không muốn xem sao?” Mộc Phàm tha thiết mong chờ giương mắt nhìn Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh. Cậu rất tò mò thần thú của thế giới này, mặc dù những người kia lúc nào cũng gọi Nhị Hắc là thần thú, chủ yếu cậu biết rõ Nhị Hắc hoàn toàn không phải thần thú gì cả, Nhị Hắc chỉ là chó cưng thí nghiệm bình thường.
Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh nghiêm mặt ai cũng không mở miệng, bên kia Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên càng yên lặng không lên tiếng. Muốn họ cầu xin kẻ vô danh tiểu tốt, nực cười, vậy chẳng khác gì giết họ...
Mộc Phàm nhìn nhìn Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh ai cũng không mở miệng, cũng không tức giận. Đảo mắt suy nghĩ một chốc mới quay đầu hướng người đàn ông mặt sẹo: “Ta và ngươi thương lượng một chút, ta thay mặt họ cầu xin ngươi, ngươi mau mau cho ta chiêm ngưỡng thần thú.”
“Không thể, họ không cầu xin ta, ngươi sao có thể thay mặt bọn họ!?” Đương nhiên người đàn ông mặt sẹo không chịu, cầm đao chỉ vào Mộc Phàm. Thiếu niên này trông thế nào cũng giống như đang đùa bỡn gã, một điểm thành ý cũng không có, có kiểu cầu xin như vậy sao!
“Ngươi cho rằng ngươi nói không thể liền không thể à.” Mộc Phàm đột nhiên đi ra ngoài nhảy xuống dưới mặt đất, khẽ nâng cằm, bộ dạng kiêu ngạo: “Động tác nhanh lên nào, ta muốn xem thần thú!”
“Không cho! CMN ta cướp của các ngươi, chứ không phải các ngươi cướp ta! Ngươi biết điều nghe lời cho ta, người bị cướp phải nghe lời người sơn tặc, các ngươi phải nghe lời sơn tặc chúng ta, bằng không... Hừ hừ, lấy cái mạng nhỏ của ngươi!!” Nói xong, người đàn ông mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, vết sẹo trên mặt run run.
“Ngươi thật sự không cho xem?”
“Không cho!”
Nghe đối phương vẫn không cho, Mộc Phàm mặt mày vô cảm sờ sờ tai trái, giống như làm phép thuật từ vành tai lấy ra khẩu đại bác!!!
Không sai!!!
Cậu ở trước mặt tất cả mọi người bỗng dưng từ vành tai móc ra khẩu đại bác, ban đầu chỉ nhìn thấy cái gì đó tròn tròn nhô ra trong mái tóc đen dài, tiếp đó nguyên khẩu đại bác xuất hiện, họng đại bác to bằng đầu người!
Tất cả mọi người chớp chớp mắt, đến tột cùng vẫn không thấy rõ thiếu niên móc ra đại bác bằng cách nào!
Nhưng họ rành mạch một chuyện, giời ạ, coi như là móc ráy tai cũng chớ nên móc ra đống lớn như vậy!!
Thiếu niên dễ như trở bàn tay vác khẩu đại bác lên vai, nhắm ngay người đàn ông mặt sẹo. Khẩu đại bác ước chừng một thước rưỡi, thậm chí người cổ đại cũng biết đó là đại bác, vì vậy không thể tùy tiện vác trên vai chơi!!!
“Bây giờ mang thần thú ra cho ta xem!”
Đám người sau lưng Mộc Phàm đều trợn mắt ngoác mồm, tròng mắt Điện Thiên Ảnh suýt thì rớt xuống mặt đất. Đến tột cùng cậu lấy đại bác đen thùi lùi từ nơi nào!!?
“Đại nhân vật này không thể tùy tiện chơi loạn, đừng hướng nó về phía ta.” Người đàn ông mặt sẹo sợ đến đao đều rơi trên mặt đất, hai chân không ngừng phát run.
“Ta cũng là sơn tặc, CMN bây giờ là ta cướp của ngươi, ngươi biết điều nghe lời cho ta, người bị cướp phải nghe lời người sơn tặc, các ngươi phải nghe lời sơn tặc chúng ta, bằng không... Hừ hừ, lấy cái mạng nhỏ của ngươi!” Câu thoại giống nhau như đúc từ trong miệng thiếu niên nói ra. Dứt lời, thiếu niên tạm thời dời họng đại bác sang chỗ cách đó không xa, nhấn công tắc trong tay một cái.
“Đùng đoàng!!” Đất bằng lập tức nổ ra một cái hố rất lớn, bị tàn phá nặng nề.
Bọn sơn tặc doạ tè ra quần.
Mộc Phàm đá đá người đàn ông mặt sẹo hoảng sợ té ngã: “Nhanh, đi mang thần thú ra cho ta xem.”
“Đi, đi, ta đi liền đây...” Người đàn ông mặt sẹo hoảng sợ mà không có sức lực đứng lên, chỉ có thể đưa tay ra hiệu đàn em phía sau: “Nhanh, nhanh đi mang thần thú lại đây, nhanh đi đi.”
Mặt khỉ dốc hết sức cha sanh mẹ đẻ lôi kéo con lợn rừng từ phía sau cây to ra, hai chân trước lợn rừng bấu thật chặt thân cây không chịu buông ra, hai chân sau bị mặt khỉ liều chết lôi kéo, toàn thân kéo căng lơ lửng không chạm đất, nước tiểu màu vàng kim không ngừng chảy ra từ bụng lợn rừng...
Đây chính là thần thú thả ra cắn chết họ?