Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Xuyên Không.
Dưới chân núi Phổ Huyện, một đám người vây quanh kiệu hoa, chính giữa là hai người nam nữ tuổi tác đã cao khóc trông có vẻ thương tâm, cuối cùng nữ nhân đeo lên cổ thiếu niên bên trong kiệu một vòng bánh mì lớn.
“Thời gian sắp đến rồi, các ngươi nhanh trở về đi.”
“Kiếp trước ta tạo nghiệp gì! Mà con trai ngoan của ta bị đưa lên núi cho người chà đạp.” Nữ nhân ra sức khóc, dùng khăn tay lau chùi khóe mắt không tồn tại giọt nước nào.
“Nếu dâng con gái ngươi lên ngươi chịu sao? Cũng không biết người làm mẹ như ngươi suy nghĩ như thế nào!” Người nâng kiệu nhìn sắc trời, hiển nhiên không hài lòng vì bị chậm trễ, nếu không nhanh một chút thì trời tối họ mới đến núi.
“Dâng nữ nhi lên không phải để cho những sơn tặc kia chà đạp đến chết à!” Nữ nhân tức giận đến mức hất khăn tay lên tiếng.
“... Vậy ngươi không sợ con trai ngươi lên đó hỏng mất.” Hắn trầm giọng, nhưng vẫn để cho người bên cạnh nghe rõ.
Sắc mặt nữ nhân thay đổi, càng ra sức khóc lóc. Nam nhân thấy vợ khóc đến nỗi sốc hông, đành phải ở một bên giúp nàng thuận khí, sẵn tiện trừng mắt nhìn người nâng kiệu lắm miệng vài lần.
“Đến giờ rồi, các ngươi rời đi đi! Chúng ta mang người lên núi.” Người nâng kiệu xua đuổi những người xung quanh, sau đó, dùng sức nâng kiệu hoa lên núi.
Đây là một ngôi làng của Phổ Huyện, trăm dặm bên ngoài thị trấn chỉ có con đường duy nhất, thế nhưng cũng bị sơn tặc chiếm đóng. Người trong làng tay trói gà không chặt, ai có thể chống lại sơn tặc, nên lần nào họ cũng nuốt hận vào trong để mặc sơn tặc lấy ít lương thực và của cải.
Ngày qua ngày coi như bình an vô sự, bỗng nhiên lần này sơn tặc muốn dân làng dâng tặng vợ cho trại chủ bọn hắn. Hơn nữa nam nữ không kiêng kỵ, rốt cuộc đói khát bao lâu rồi mới đưa ra yêu cầu như vậy! Toàn bộ dân làng đều sôi trào bởi vì chuyện này, không ai nguyện ý dâng con mình cho sơn tặc chà đạp!?
Khi dân làng không ai bằng lòng, vợ trưởng làng đề nghị đưa con trai lớn lên núi. Dân làng ai cũng biết con lớn trưởng làng chính là con trai của vợ trước, tuy rằng bộ dạng lớn lên khôi ngô tuấn tú, song, bị ngốc. Vợ trưởng làng hằng ngày đánh mắng con trai lớn không ít, hiện tại có lý do chính đáng đuổi đi nàng thực sự vui mừng.
Trong lòng dân làng mặc dù hiểu rõ, suy cho cùng không ai muốn dâng con mình lên núi.
Sơn tặc tuy nói nam nữ không kiêng kỵ, nhưng bản chất của nam nhân yêu thích nữ nhân hơn, họ dâng nam nhân đương nhiên phải dâng người giống như nữ nhân, dù cho không giống họ phải làm cho thật giống!
Thiếu niên ngồi bên trong kiệu hoa khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, mặc hỷ phục màu đỏ, hai má bị vẽ trông rất kỳ cục hệt như cặp mông đỏ rực. Bên tai trái cài một đóa hoa đỗ quyên lớn, biến thiếu niên tuấn lãng thành nữ nhân, muốn có bao nhiêu kỳ quái liền có bấy nhiêu.
Buồn cười nhất chính là vòng bánh mì lớn trên cổ thiếu niên.
Bộ dạng thiếu niên cùng người khác không có gì khác biệt, nếu có chính là đôi mắt không có tia sáng nào, có vẻ đờ đẫn. Người ta hóa trang cậu thành như vậy, cậu vẫn ngoan ngoãn ngơ ngác ngồi trong kiệu hoa.
“Được rồi, chúng ta đặt ở đây.”
Trước khi mặt trời lặn, những người nâng kiệu rốt cuộc đem kiệu hoa đến lưng chừng núi, không ai dám ở lâu, vẫy tay ra hiệu liền xuống núi để lại kiệu hoa.
Sau khi mặt trời lặn, sắc trời rất nhanh tối sầm, gió lạnh trên núi làm cho người ta cảm thấy kinh người.
Bên trong kiệu hoa bỗng dưng xuất hiện một người tướng mạo giống hệt thiếu niên. Người đó duỗi tay ôm thiếu niên bắt đầu hấp thu ký ức, bóng dáng thiếu niên càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi biến mất không thấy, bên trong kiệu chỉ còn một người. Gương mặt người đó rất giống thiếu niên trước đây, ngay cả vòng cổ bánh mì lớn cũng vậy, nhưng đôi mắt người đó khác hẳn thiếu niên.
Không ai biết trong kiệu hoa xảy ra chuyện gì...
Mộc Phàm sờ tai trái, đinh tai màu tím thế giới tương lai luôn đeo vẫn còn, không gian có thể dùng, Nhị Hắc còn ngủ ở bên trong. Sau khi xác nhận ký ức đã được hoán đổi thành công, Mộc Phàm sờ sờ bụng nhỏ, tiếp đó phát hiện vòng cổ bánh mì lớn! Lười đi ra ngoài, Mộc Phàm bình tĩnh nhấc vòng cổ bánh mì lớn, bắt đầu ăn...
Bên trong kiệu hoa truyền ra thanh âm rất nhỏ, ở xung quanh núi rừng yên tĩnh nghe thực đáng sợ, tựa như con thú đang cắn xé nuốt chửng con mồi.
Mấy bóng người tiếp cận kiệu hoa, dưới sự xúi giục của những người khác, một người mạnh dạn vén chiếc rèm kiệu hoa...
“A a a!! Có ma!!”
“Yêu nghiệt phương nào?”
“Yêu nghiệt to gan, xem lão nạp thu phục ngươi!”
Quái vật mông đỏ cài hoa mẫu đơn lớn bên tai cười toe toét với bọn hắn và tiếp tục cắn vào vòng cổ bánh mì lớn...