Nan Nại

Chương 11: Chương 11




Liên tục trong năm ngày, Xích Tây không hề thượng triều. Tuy nhiên, hắn vẫn không bỏ bê triều sự. Bao tấu chương dâng lên đều được hắn đọc và phê chuẩn kỹ càng. Khả quan lại trong triều không khỏi nghị luận rằng Hoàng Thượng mấy hôm nay luôn ở tại Xuân Hoa cung, e là người thực sự bị mỹ nhân vùng thượng kia mê hoặc. Vài vị cựu thần bắt đầu có ý vị muốn viết tấu khuyên nhủ Hoàng Thượng nên tiết chế.

Đến ngày thứ sáu, vừa qua giờ Ngọ, Trung Hoàn cầm danh sách phạm nhân đang chờ Hình Bộ xử lý vào cung, vì cần có chủ ý của Hoàng Thượng, bọn hắn mới có thể áp giải tội nhân đến pháp trường. Bồn chồn không biết Hoàng Thượng chịu gặp hắn hay không, Trung Hoàn bước tới Tĩnh Tâm Trai, liền thấy Phúc Công Công đang đứng ở ngoài cửa. Lúc này, hắn mới biết Xích Tây rốt cuộc không ở Xuân Hoa cung, lòng có phần nhẹ nhõm hơn. Đứng bên cạnh Phúc Công Công khi ấy còn có vị Thượng Nguyên Đại Nhân, điệu bộ dường như đang cầu tình một chuyện gì đó:

“Phúc Công Công, thỉnh ngài vào tâu với Hoàng Thượng, cựu thần có chuyện muốn bẩm báo.”

“Thượng Nguyên Đại Nhân, Hoàng Thượng nói người biết ngài muốn bẩm chuyện gì, nên không muốn gặp. Hiện tại, người đang rất bận rộn chuyện tấu chương.”

“Chính là… này… ngài xem xem giúp ta một tí…” Vừa nói, Thượng Nguyên Đại Nhân vừa rút ra một túi bạc.

“Ai da, Thượng Nguyên Đại Nhân, không phải là chuyện tiền bạc này nọ, nô tài có lấy của ngài, rồi đi bẩm báo với Hoàng Thượng cũng vậy. Hoàng Thượng nhất quyết không muốn gặp, ngài trở về đi.”

Thượng Nguyên thở dài, nét mặt không giấu được sự ảo não cùng thất vọng.

Trung Hoàn bước qua, thuận tay rút một thỏi bạc trong túi rồi đưa cho Phúc Công Công. Vị này là thái giám hầu cận Hoàng Thượng suốt bao năm, quyền lực rất lớn, nên bọn hắn thường xuyên phải có chuẩn bị. Trung Hoàn đưa bạc, Phúc Công Công quả nhiên mỉm cười mà nhận lấy, “Trung Hoàn Đại Nhân, ngài chờ một chút, nô tài đi bẩm báo với Hoàng Thượng.”

“Ngài không cần vội vàng như thế. Hoàng Thượng vì sao lại không muốn gặp Thượng Nguyên Đại Nhân?”

“Ai da, vị Thượng Nguyên kia chẳng phải muốn nói chuyện của Huệ Phi nương nương sao? Hoàng Thượng đang buồn bực nên không muốn nghe.”

“Huệ Phi làm gì sao?”

“Nàng bị Hoàng Thượng hôm qua răn dạy một chút í mà. Chắc là về nhà cha mẹ đẻ mà than khóc, nên Thượng Nguyên đại nhân hôm nay mới tìm tới.”

“Răn dạy? Chẳng lẽ vì chuyện Hoàng Thượng lui tới chỗ Thục Phi, nàng muốn tranh giành sủng ái?”

“Không phải thế. Hôm qua, Hoàng Thượng đến chỗ Huệ Phi nương nương thăm nàng, còn uống chút rượu. Không biết thế nào, Hoàng Thượng lại đề cập chuyện người ban tặng một căn nhà cho Quy Lê Đại Nhân. Huệ Phi nghe thế liền đùa cợt, ‘Hoàng Thượng đối đãi Quy Lê Đại Nhân tốt thật, cũng chưa từng thấy ngài tặng nô tì cái gì.’ Nào ngờ, Hoàng Thượng lập tức nổi giận, còn tạt cả ly rượu vào mặt Huệ Phi, miệng quát lớn, ‘ngươi mà dám so sánh với Quy Lê sao?’ Thêm mấy lời khiển trách này nọ, sau đó, Hoàng Thượng xoay người bỏ đi. Huệ Phi bị dọa tới xanh mặt, chắc vì thế mà nhờ vả cha nàng tới cầu tình. Hoàng Thượng thấy phiền phức nên không muốn gặp… Ai da, mấy hôm nay, Hoàng Thượng hỉ nộ khó lường. Đại Nhân, ngài chớ có chọc giận người.”

Trung Hoàn trong lòng không khỏi giật mình. Nguyên lai căn phủ mới của Quy Lê là Hoàng Thượng cấp tặng, lại còn vì nó mà quát tháo Huệ Phi. Bất giác hắn chợt nhớ tới lời cảnh cáo của Long Dã trước đây, “đừng trông nom chuyện Quy Lê cùng Hoàng Thượng.” Khi ấy, hắn còn chưa hiểu ý của Long Dã. Nay tình cảnh Huệ Phi như thế, xem chừng lời cảnh cáo kia không phải vô nghĩa.

Phúc Công Công hơi khựng lại, sửng sốt nhìn hắn, “Trung Hoàn Đại Nhân, những lời này xin ngài đừng nói cho ai khác. Hoàng Thượng mà biết được, nô tài không đảm đương nổi.”

“A, Phúc Công Công yên tâm. Ta vốn không phải kẻ nhiều chuyện. Phiền ngài vào bẩm báo với Hoàng Thượng một tiếng, ta đến để dâng người xem danh sách phạm nhân trong tháng.”

Phúc Công Công gật đầu rồi bước vào phòng. Chừng vài phút sau, hắn liền trở ra, “Đại Nhân, Hoàng Thượng nói ngài cứ để danh sách lại. Người sẽ xem xét rồi trả về cho Hình Bộ, không cần phải diện kiến.”

“Cũng được.” Trung Hoàn đưa danh sách nọ cho Phúc Công Công rồi trở về.

Hôm ấy, hắn cùng bọn Cẩm Hộ hẹn đến thăm nhà mới của Quy Lê. Nhưng vì cần gặp Hoàng Thượng nên hắn đành trễ hẹn. Vừa rời khỏi cung, Trung Hoàn vội vàng chạy đến phủ Quy Lê. Tới nơi, hắn đảo mắt một lượt, không hỏi trầm trồ. Tiền viện, cùng nhà cửa rộng rãi và khí khái hơn rất nhiều. Quả nhiên Hoàng Thượng chủ trì có khác.

Bên trong phủ, Cẩm Hộ Lượng và Tiểu Sơn đã đến tự lúc nào, còn có cả Sinh Điền Tướng Quân. Trung Hoàn không khỏi ngạc nhiên, tự lúc nào Sinh Điền và Quy Lê thân thiết với nhau như thế? Chợt Quy Lê từ bên trong bước ra, thân mặc bộ thường phục, điệu bộ nhẹ nhàng khoan khoái, duy chỉ gương mặt không được cao hứng lắm.

Mọi người vây quanh chiếc bàn giữa phòng khách, hàn huyên trò chuyện, hết từ khen ngợi nhà mới của Quy Lê rất khá, đến chỉ điểm cách bài trí nên như thế nào. Quy Lê nghe Sinh Điền bắt chước Cẩm Hộ, gọi hắn Hòa Dã thì không khỏi có chút ngượng ngùng, muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi.

Cẩm Hộ điềm nhiên ăn uống, cao hứng nói, “Rốt cuộc dạo này cũng được rảnh rỗi. Mấy hôm trước ta làm việc đến phờ cả người. À, Sinh Điền Tướng Quân vẫn bận rộn nhỉ?”

“Điền Khẩu đại thắng trở về. Bên bộ binh ta phải tính toán thưởng đãi các tướng sĩ thế nào, bận đến tối tăm mặt mày. Các huynh đều rảnh hơn ta a.”

“Ai bảo thế? Đô Sát viện mấy hôm nay đâu có ngồi chơi. Hai ngày nay, ta với Quy Lê Đại Nhân đọc hết tấu chương này đến tấu chương khác đấy chứ.” Tiểu Sơn húp ngụm trà, vội vàng lên tiếng.

“Thật sao?” Trung Hoàn tò mò.

“Làm gì có. Tiểu Sơn nói ngoa thôi. Hiện tại chỉ có Tướng Quân và bộ binh là bận rộn nhất.” Quy lê mỉm cười ôn nhu.

Lời qua tiếng lại một hồi, Cẩm Hộ đột nhiên hỏi, “Các huynh gần đây có gặp Hoàng Thượng không?”

“Ta mới gặp ngài hôm trước. Sao thế?” Sinh Điền nghiêng đầu.

“Không. Ta chỉ muốn hỏi một chút thôi. Hoàng Thượng sáu ngày nay không thượng triều. Nghe nói luôn ngụ ở Xuân Hoa cung, chỉ sợ người lo hưởng hoan mà quên cả trời đất.”

Tiểu Sơn tiếp lời, “Thật vậy a. Người xưa có câu ‘hồng nhan họa thủy’, các huynh nói xem, Thục Phi có khi nào là họa thủy của nước mình không?”

Sinh Điền lập tức cau mày, “Nghiêm trọng như thế sao? Vậy phải khuyên nhủ Hoàng Thượng thôi, không thể bỏ mặc quốc sự.”

Cẩm Hộ gật gù, “Đương nhiên phải khuyên. Từ trước tới giờ, Hoàng Thượng chưa bao giờ nghỉ triều tận sáu ngày như vậy.”

Trung Hoàn không nói gì, chỉ len lén đưa mắt nhìn Quy Lê, muốn xem hắn phản ứng thế nào. Quy Lê lẳng lặng uống trà; thế nhưng, trong lòng lại vô cùng bi ai, không khỏi trách cứ bản thân, nếu các ngươi biết người khuyên Hoàng Thượng chú ý tới Thục Phi nhiều hơn là ta, chỉ sợ các ngươi sẽ thất vọng vô cùng…

Nói là thế, nhưng hắn thực sự không hiểu vì sao Xích Tây lại khuếch đại sự việc như vậy. Lòng có chút buồn bực mà thầm mắng người kia, ta khuyên ngươi chú ý một chút tới hậu thế sau này, cũng không bảo ngươi phóng túng như thế! Chẳng lẽ lại dỗi? Tâm Quy Lê không khỏi chùng xuống. Hắn với Xích Tây có phải như ngày xưa đâu, sao người kia có thể hờn dỗi ngây ngô như thế với hắn? Khả trong lòng Quy Lê vẫn vô cùng không thoải mái, lại bất giác nhớ tới một câu nói: tự làm tự chịu.

Sao chính mình lại tự làm tự chịu? Phiền táo không thôi, Quy Lê nâng chung rượu lên, một hơi uống cạn sạch. Những lời bàn tán này nọ của Cẩm Hộ, Sinh Điền hay Tiểu Sơn, hắn đều không màng đến. Trước mắt hắn lúc bấy giờ chỉ còn chung rượu đầy.

Lát sau, cả đám Cẩm Hộ rốt cuộc phát hiện Quy Lê có điểm bất thường. Nghĩ hắn vì mệt mỏi, muốn tiễn khách, nên mọi người biết điều đứng dậy. Tiểu Sơn là người đầu tiên lên tiếng, “Quy Lê Đại Nhân, trời không còn sớm. Ngày mai còn nhiều chuyện phải làm, chúng ta không quấy rầy huynh nữa, xin cáo từ.”

Cẩm Hộ cũng hùa theo, “A, đã trễ thế sao. Thế ta cũng xin cáo từ.”

Sinh Điền đang định lên tiếng, Quy Lê chợt hắng giọng, biểu tình rất khác biệt với thường ngày, “Rượu này không ngon. Các huynh, ai muốn theo ta đi uống rượu?”

Mọi người không khỏi có chút sửng sốt. Quy Lê Đại Nhân trầm tĩnh ít nói mà lại rủ đi uống rượu. Tiểu Sơn vội vàng nói, “Quy Lê Đại Nhân, huynh đã hơi say rồi. Đừng uống nữa, không thôi ngày mai sẽ nhức đầu.”

“Ta làm gì say. Các huynh không muốn đi sao?”

Vẻ mặt Quy Lê chợt thoáng nét cô đơn, đôi môi hơi bĩu ra, Cẩm Hộ không đành chối từ, “Hảo. Ta đi uống với ngươi.”

“Chừa ta một chỗ nữa.” Sinh Điền nhoẻn miệng cười.

Trung Hoàn bị Cẩm Hộ lôi kéo nên đành thuận theo. Chỉ có Tiểu Sơn vẫn xua tay, “Các huynh đúng là bọn sâu rượu. Ta không phụng bồi các huynh nữa. Phải trở về thôi.” Nói rồi, hắn đứng dậy bỏ về.

Bốn người còn lại chậm rãi đi tới tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành, ngồi xuống một bàn ở trên lầu, gọi rượu và đồ ăn rất nhiều. Sau đó, cả bọn khỏa khuê uống tiếp một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.