Nan Nại

Chương 17: Chương 17




Tuân theo ý chỉ của Xích Tây, Quy Lê nghỉ tịnh dưỡng ở nhà vài ngày. Đến khi hắn trở lại làm việc, trời đã vào cuối năm. Triều đình lúc này không có chính sự gì nhiều, ai nấy đều hăm hở đón mừng tân niên. Mọi người trong cung tất bật chuẩn bị mọi nghi lễ. Xích Tây cùng các quần thần đi tế thiên, mộc dục trai giới. Chớp mắt liền đã mười ngày trôi qua. Vì thân thể còn suy nhược, Quy Lê không đi theo mọi người, nên cả ngày chỉ nhàn nhã ở Đô Sát viện.

Mấy hôm sau, Cẩm Hộ Lượng đến thăm hắn, còn dắt theo Tiểu Nội.

“Nhóc tử này nghe thấy ngươi đi sứ ở phía nam gặp chuyện không may, nên nói muốn đến thăm ngươi. Hắn vẫn luôn xem ngươi như ân nhân cứu mạng của mình.”

Quy Lê hướng Tiểu Nội mỉm cười. Hắn thân trai tráng nay có thể mặc vào nam trang, mi thanh mục tú, vô cùng tuấn mỹ. Nghe thấy lời Cẩm Hộ nói về mình, Tiểu Nội cúi đầu thẹn thùng.

“Tiểu Nội, cảm ơn ngươi đã quan tâm. Ta không sao.”

“Đại nhân, ngài… nên cẩn thận. Có rất nhiều người muốn hãm hại ngài.”

“Tiểu Nội, đừng nói bừa! Sao lại có người muốn hại Quy Lê Đại Nhân?” Cẩm Hộ cau mày.

“Thật sự! Ta có lần nghe lén được Bảo Thân Vương… cùng phụ thân bàn bạc… hai ngươi nói phải triệt hạ Quy Lê Đại Nhân…”

Quy Lê không khỏi sửng sốt, “Ngươi nghe được lúc nào? Bọn họ còn nói gì nữa?”

“Những chuyện khác ta không nghe được, cũng không nhớ rõ… ta khi đó còn chưa biết Quy Lê Đại Nhân là ai nên không để tâm lắm…”

Cẩm Hộ ôn nhu nhìn hắn, “Không sao, Tiểu Nội, hiện tại bọn họ không thể hại Quy Lê Đại Nhân nữa. Ngươi không phải nói lâu rồi không được quét tiền viện của Quy Lê phủ nên đâm nhớ sao? Ngươi ra ngoài làm việc của mình đi, ta có chuyện muốn bàn bạc với Quy Lê Đại Nhân.”

Tiểu Nội ngoan ngoãn gật đầu rồi bước ra ngoài.

“Hòa Dã, ngươi nghĩ lời Tiểu Nội có thật không?” Cẩm Hộ nhíu mày, nghi hoặc nhìn bằng hữu của mình.

“Ta không rõ. Có lẽ hắn chỉ nghe người trong phủ đồn. Bất quá ta cùng Nội gia hay Bảo Thân Vương chưa từng có ân oán gì với nhau, bọn họ hãm hại ta làm gì?”

“Có lẽ. Tiểu Nội rất lo cho ngươi.”

“Kia… Cẩm Hộ huynh có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

“Kỳ thật không phải chuyện gì đại sự… Ta… chỉ kiếm cớ để Tiểu Nội tránh đi…”

“A? Về Tiểu Nội sao?”

“Đúng vậy. Hòa Dã, ta cảm thấy được… dường như… ta thích nhóc tử ấy.”

“Thích? Ta cũng rất thích hắn a.”

“Không phải loại tình cảm này… mà là… ta tự hỏi chính mình có phải hóa điên rồ rồi không…”

Quy Lê giật mình, tròn mắt nhìn Cẩm Hộ, “Nhưng… hắn là nam nhân…”

“Ta biết, nhưng vẫn không thể khống chế được chính mình… Ta nói với hắn, ta là người phụ trách điều tra chuyện Bảo Thân Vương, phụ thân hắn liên quan rất lớn tới công việc của ta. Nhưng hắn nói không sao, ai gây tội thì phải đền tội. Nhóc tử ấy khờ dại ngây thơ như thế, ta thật sự… nhẫn không được mà xiêu lòng…”

“Cẩm Hộ huynh, huynh đây là… tội gì… huynh không sợ lời nghị luận của thế gian?”

“Ta nói chuyện này với ngươi vốn vì muốn có được sự đồng tình từ người bằng hữu. Không nghĩ chính ngươi cũng nói như vậy… Nhưng ta đã hạ quyết tâm… ta muốn ở bên hắn…”

“Cẩm Hộ huynh đã tín nhiệm ta như vậy, sao ta có thể làm phật lòng huynh? Ta ủng hộ hai người. Sau này, nếu có khó khăn gì, ta tình nguyện giúp đỡ hai người.”

Cẩm Hộ liền phấn chấn hẳn lên, “Cảm ơn ngươi, Hòa Dã. Thân phận của Tiểu Nội chỉ có chúng ta biết, nên việc này ta chỉ nói với ngươi. Ngươi nhất định phải giữ bí mật.”

“Đấy là chuyện đương nhiên.”

Tiểu Nội vội vàng chạy từ ngoài vào, “Lượng, hai người bàn bạc thế nào? Ta đã quét sân xong rồi.”

“Đã bàn bạc xong rồi. Nhìn ngươi kìa, ướt đẫm mồ hôi như thế, kẻo ốm bây giờ.” Cẩm Hộ trìu mến đưa tay lau mồ hôi cho Tiểu Nội. Nhóc tử thẹn thùng, cúi thấp đầu. Quy Lê chứng kiến hai người thân thiết như thế, không khỏi yên tâm trong lòng, hai người tình sâu ý nặng, nghị luận thế gian nào là vấn đề gì.

Cẩm Hộ nghiêng đầu, chợt lên tiếng, “Hòa Dã, sao ngươi không tham gia lễ tế thiên? Mấy hôm nay bọn ta mệt rã người với mấy nghi lễ.”

“Hoàng Thượng ra ý chỉ vì ta chưa khôi phục hẳn, nên không cần đi theo.”

“Ngươi đúng là trong cái rủi còn có cái may. Lễ tế thiên lần này, cả Thái Hậu cũng đi, phô trương vô cùng. Hoàng Thượng vốn muốn đơn giản mọi chuyện, nhưng một khi Thái Hậu đã nhúng tay vào, việc đã nhiều nay còn nhiều hơn.”

“Thái Hậu cũng đi sao?”

“Ừ. Ngươi chưa nghe nói sao? Trong cung, Hoàng Hậu và Thục Phi cùng mang long thai được hai tháng. Thái Hậu vô cùng cao hứng, nên người muốn đi tế bái thiên địa, cầu bình an cho tôn tử.”

“Ra… kia… quả là chuyện đáng mừng.” Quy Lê tròn mắt, hơi sững người. Nhưng hắn thật nhanh khôi phục vẻ trầm tĩnh thường ngày.

Cẩm Hộ nói thêm vài câu, rồi cùng Tiểu Nội ra về.

Quy Lê ngẩn người một mình giữa căn phòng. Bất giác cảm giác trống trải cùng cô đơn ghì chặt lấy hắn. Rốt cuộc có những điều dù bản thân cố gắng bao nhiêu, vẫn chẳng thể nào với tới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.