Nan Nại

Chương 27: Chương 27




Một khoảng trầm mặc.

Ai nầy đều bị lời kia của Quy Lê chấn động, giật mình liếc nhìn phản ứng của Xích Tây. Đối phương luống cuống quát lớn tiếng, “Đừng hỏi nữa! Dừng lại! Mau dừng lại!! Giải dược!! Mau cho hắn giải dược!”

Long Dã vội vàng rút một viên thuốc từ trong ngực áo, rồi bỏ vào miệng Quy Lê. Chốc lát sau, sắc mặt Quy Lê hồng hào trở lại, không còn đỏ gay như khi nãy, nhịp thở từ từ chậm lại rồi đều đặn, hai mày giãn ra, thần tình thư thái hơn rất nhiều, tựa như đang ngủ say. Xích Tây lảo đảo bước tới bên giường, ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng giúp hắn lau đi mấy giọt mồ hôi còn vương lại trên trán. Sau đó, hắn đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của Quy Lê, cẩn thận chỉnh lại tấm chăn, động tác rất êm nhẹ, tựa hồ hắn sợ chỉ một sơ sẩy nhỏ sẽ đánh thức người trước mặt. Xích Tây hạ giọng, nhưng ngữ khí thập phần nghiêm nghị, “Các ngươi cút xuống hết cho trẫm. Không tra khảo gì nữa hết!”

Mọi người lúc này vẫn sững sờ trước biểu tình của Quy Lê, nay nghe thấy ý sinh khí trong thanh âm Xích Tây, thế là cả bọn đành cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.

Đến ngoài điện, ai nấy mới dám trút dài một hơi. Cẩm Hộ áy náy gãi đầu, “quả nhiên đã trách lầm hắn. Ai~ hại hắn phải chịu khổ như thế. Ta sẽ qua Đô Sát Viện điều tra kỹ càng Hòa Dã đi Vân Thủy là điều tra án tử gì. Hi vọng tìm ra chút manh mối.” Nói rồi, hắn ngoảnh người bước vội đi.

Trung Hoàn hộ tống Long Dã về cung. Sơn Hạ hơi nén lại đằng sau cùng Sinh Điền. Đến khi chỉ còn hai người bọn hắn, Sinh Điền quay ra, nghiêm túc trất vấn:

“Sơn Hạ, ngươi thực sự tin Quy Lê có ý đồ mưu phản?”

“Ta…” Sơn Hạ hơi sững người, rồi thoáng chút đỏ mặt.

“Ngươi kỳ thật không nghĩ hắn là kẻ chủ mưu sau vụ này. Thế nhưng sao ngươi vẫn khăng khăng như vậy? Ngươi biết Hoàng Thượng tín dụng ngươi, nếu ngươi kiên trì nhất quyết phải tra khảo dù phải dùng tới bức hình, sẽ khiến Hoàng Thượng cũng như Cẩm Hộ khó xử. Nhưng ngươi vẫn làm? Ngươi với Hòa Dã không thù không oán, tội tình gì phải châm dầu vào lửa? Vì cái gì cơ chứ?”

“Ta… ta ghen tị hắn…”

Sinh Điền liền ngẩn người, “Ngươi ghen tị hắn… vì sao?”

“Bởi vì ngươi luôn quan tâm hắn. Trong mắt ngươi lúc nào cũng có Quy Lê Hòa Dã, còn ta thì sao? Ngươi có khi nào nghĩ đến cảm xúc của ta không?” Sơn Hạ ngẩng đầu, hai hốc mắt đã ngấn lệ.

“Ngươi…” Sinh Điền nhất thời luống cuống, không biết phải cư xử thế nào, chỉ tròn mắt nhìn mỹ nhân đang rơi lệ trước mặt, “Ta… chính là… chỉ quan tâm hắn như một đệ đệ… thật sự… chưa từng nghĩ sẽ chiếu cố hắn cả đời…”

xOx

Trung Hoàn hộ tống Long Dã về cung. Suốt cả chặng đường, hai người không ai nói lời nào, trong lòng đủ loại cảm xúc phức tạp. Trung Hoàn đăm chiêu suy nghĩ, hắn quả thực không hiểu được rốt cuộc mối quan hệ giữa Quy Lê và Xích Tây là thế nào, rành rành trước mắt nhưng sự tình có thật như thế không? Ba chữ “Nhân ca ca” vô cùng thân mật cùng khẩn thiết khiến ai nấy trong bọn hắn đều ngẩn người, vì cớ gì giữa hai người này lại chằng chịt những ân ân óan oán.

Lòng đang miên man nghĩ, chợt nghe tiếng Long Dã thở dài, “Hùng Nhất, có lẽ là ta hại Hòa Dã…”

“Cái gì? Ngươi nói vậy là sao, Long Dã?”

“Không phải như ngươi nghĩ… Chính là… vừa rồi ta đã nghĩ kỹ, chuyện này có lẽ cũng một phần do ta mà nên…”

“Long Dã,ngươi đang nói gì thế? Ta càng nghe càng không hiểu.”

“Là lỗi của ta. Khi phụ hoàng còn sống, hôm ấy là tết nguyên tiêu năm phụ thân Quy Lê mới qua đời. Tứ đệ Bảo Thân Vương hẹn ta đến thưởng trăng hát tửu. Khi đó, bọn ta hai người hàn huyên rất lâu, rượu uống mỗi lúc một nhiều. Sau đó, đột nhiên đệ ấy nhắc đến Thái Tử. Tứ đệ từ nhỏ vẫn luôn mang một hận ý đối với hoàng huynh, hắn bất mãn vì hoàng huynh là con trai do Hoàng Hậu sinh ra, nên mới được ngồi vào vị trí Thái Tử. Hắn cảm thấy chính mình xứng đáng với chức vị ấy hơn, nhưng phải nén giận trong lòng vì phụ hoàng. Ta khi ấy đã say, mới cười nói, hoàng huynh cái gì cũng có, muốn gì thì có nầy, thế nhưng cái hắn ngày đêm mong ước lại không thể đọat lấy.

“Tứ đệ lập tức hỏi ta đấy là vật gì. Ta mới bảo hắn, cứ đi quan sát hoàng huynh đối đãi với Quy Lê thế nào thì sẽ biết, cẩn thận, nâng niu, che chở, tựa như một bảo bối. Hắn thích người ta mà không dám nói, thành thể mối quan hệ giữa hai bên càng xa cách, khiến Quy Lê cũng hiểu lầm hắn làm gì đắc tội hoàng huynh.

“Tứ đệ hôm ấy còn không tin ta. Hắn nói Quy Lê bất quá chỉ là một thư đồng, thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, sao có thể khiến một người chức cao trọng vọng như hoàng huynh động tâm.

“Ta vì say nên đem mọi chuyện hết thảy nói ra. Ta nói, tình cảm hoàng huynh với Quy Lê không hề đơn giản như một vị bằng hữu, nói thẳng ra, cảm xúc ấy còn mạnh mẽ hơn bất cứ người nào khác. Trong lòng hoàng huynh, người hắn ngày đêm mong muốn chính là Quy Lê. Người này nắm giữ một vị trí không ai có thể thay thế trong lòng hắn.

“Khi ta nói xong, tứ đệ nhìn ta cười thâm ý. Lúc ấy, ta đã có cảm giác bất an trong lòng, tự trách chính mình nhiều chuyện. Nhưng lời đã nói, không thể rút lại. Chuyện sau đó cũng không quá sai biệt với dự đoán của ta, sau khi phụ hoàng băng hà, tứ đệ bắt đầu âm mưu tạo phản. Hoàng huynh đột nhiên điều Quy Lê đi Vân Quý, nhất định hắn đã biết ý đồ bất lợi của tứ đệ đối với Quy Lê.”

“Hắn… vì cái gì muốn hãm hại Quy Lê?” Trung Hoàn tròn mắt.

“Rất rõ ràng. Tứ đệ nhất định đã âm thầm quan sát cảm tình của hoàng huynh đối với Quy Lê. Nếu hắn có thể triệt hạ Quy Lê, khi đó hoàng huynh thống khổ, khác nào đã giết chết một nửa Xích Tây Nhân? Huống hồ, Quy Lê bản chất thông minh, có hắn phụ tá Xích Tây Nhân, sẽ như hổ mọc cánh. Thế nên diệt trừ Quy Lê là một công đôi việc, tránh trừ hậu họa.”

Trung Hoàn nghe đến Long Dã sử dụng tục danh của Hoàng Thượng, hắn không khỏi rùng mình, “Kia… vì sao khi Quy Lê đi Vân Quý lại không có chuyện gì xảy ra?”

“Cũng bởi vì tứ đệ tuy hận hoàng huynh, nhưng đầu óc hắn có chút bảo thủ cùng không linh họat. Hoàng huynh điều Quy Lê đi Vân Quý chính là để cứu hắn. Tứ đệ thấy hoàng huynh bạc đãi Quy Lê, không thăng quan cho hắn mà cơ hồ giáng cả chức, hắn nghĩ rằng hoàng huynh có mới nới cũ, vừa vặn khi ấy Hoàng Hậu được sắc phong. Với tứ đệ khi ấy, Quy Lê không còn giá trị sử dụng nào, nhưng hắn không nghĩ rằng, hết thảy những việc làm này đều vì hoàng huynh muốn bảo vệ Quy Lê.”

“Ra là thế, chẳng trách Bảo Thân Vương vừa bị bắt, Hoàng Thượng liền triệu hồi Quy Lê về kinh.”

“Điều này là chuyện ta đang lo lắng, Hùng Nhất. Hoàng huynh lúc nào cũng mong nhớ Quy Lê, nên đợi không được mà liền gọi hắn trở về. Tứ đệ xem chừng đã biết chính mình năm xưa phán đoán sai lầm, nếu hiện tại hắn cùng dư đảng vẫn còn liên hệ, chuyện lần này có thể do…”

“Ý ngươi là liên quan Bảo Thân Vương? Chính hắn ngấm ngầm vu oan cho Quy Lê, đẩy Hoàng Thượng vào tình thế tiến thoái lưỡng nan?”

“Đúng vậy, thế nên nếu ngươi muốn điều tra, nên bắt đầu ở Bảo Thân Vương, ta nghĩ đây là một trong những chủ ý của hắn.”

“Ta lập tức đi điều tra. Long Dã, ngươi nói Hoàng Thượng đối với Quy Lê… thực sự cảm tình sâu nặng như vậy? Vì sao thường ngày ta vẫn cảm thấy người chán ghét Quy Lê?”

“Đấy là ngươi không hiểu, Hoàng Thượng chỉ đang nhẫn nại, giả vờ thế thôi.”

“Người là Hoàng Thượng… muốn ai mà chẳng được, sao phải vất vả như thế?”

“Hắn… Ai, ngươi ngốc, không hiểu gì cả. Hoàng huynh không phải tên khờ. Hắn tuy bá đạo, muốn gì thì phải có được vật đó trong tay. Thân là Đế Vương, đương nhiên muốn gì được nấy, nhưng chỉ với Quy Lê, hắn mới có thể nhẫn nại, kiên trì chờ đợi. Hắn luôn kiếm chế chính mình, vờ như không để ý đến Quy Lê, nhưng mặt khác lại âm thầm bảo hộ, quan tâm hắn. Ngươi nói xem, rốt cuộc vì cái gì? Hoàng Thượng nếu chỉ muốn đơn thuần một Quy Lê. Tuy đối phương là nam nhân, nhưng cũng là chuyện dễ dàng, chỉ cần hắn ra lệnh, ai dám chống đối? Thế nhưng đấy không phải điều hoàng huynh chân chính muốn có.”

“Thế Hoàng Thượng… rốt cuộc muốn điều gì ở Quy Lê?”

“Ngươi còn chưa hiểu sao?” Long Dã lắc đầu, nhếch mép, “Cái hoàng huynh chân chính muốn chiếm được… là trái tim của Quy Lê.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.