Nan Nại

Chương 30: Chương 30




Xích Tây gắt gao ghì chặt Quy Lê trong lòng, miệng không ngừng tha thiết gọi, “Hòa Dã… Hòa Dã…”

Quy Lê vì hít phải khói quá nhiều, cộng thêm khí lực mất đi từ hôm qua chưa hoàn toàn phục hồi, phút chốc, cả người đã suy nhược, ôm ngực ho khù khụ, “Nhân… đừng lo cho ta… ngươi mau chạy đi…”

“Sao mà chạy được? Hoành Thái nhất định đang canh gác ở ngoài. Huống hồ, sao ta có thể bỏ lại ngươi? Chẳng phải ngươi đã nói hai ta phải ở cùng một chỗ sao?” Dứt lời, hắn đưa tay xoa lấy gò má ửng hồng vì lửa nhiệt của Quy Lê, rồi tặng hắn một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng âu yếm.

“Đừng lo cho ta… Ta giúp ngươi… đánh lạc hướng hắn.”

“Không, Hòa Dã. Hoành Thái sẽ tra tấn ngươi… ta không thể bỏ ngươi ở lại… vất vả lắm mới có được ngươi… nhất định phải ở cùng ngươi…”

“Ngươi… nếu không đi… sẽ không kịp…”

Đột nhiên bên ngoài một trận náo động, thanh âm nhốn nháo, đao kiếm tương giao nhau ầm ĩ. Xích Tây đảo mắt một lượt quanh tứ phía, chợt nhận ra ngọn lửa phừng phực khi nãy đã yếu dần. Hắn nhất thời hoài nghi chính mình hoa mắt hay chăng. Nhíu mày nhìn kỹ, hắn bỗng thấy từ bên ngoài, có rất nhiều người tới tấp xông vào.

“Bảo hộ Hoàng Thượng!!! Mau dập tắt lửa!!” Thanh âm của Sinh Điền vang vọng.

Xích Tây bừng tỉnh. Hắn vội vàng tri hô, “Sinh Điền! Mau vào đây đưa Quy Lê ra ngoài trước! Trẫm ở trong này!”

“Hoàng Thượng!” Cẩm Hộ Lượng là người nghe thấy tiếng hắn đầu tiền. Hắn hớt hải chạy vào. Nhìn thấy Xích Tây đang ôm ghì Quy Lê, hắn nhất thời sửng sốt, sau đó, tiến nhanh lại, bọc lấy Quy Lê trong chăn rồi ẵm ra ngoài.

“Hoàng Thượng, thần đã xuất binh tiến cung. Thành Thân Vương lén mang binh lính vào, quân số không quá đông, nhất định chống cự không được bao lâu.”

“Tốt… Trẫm không sao. Dù gì các ngươi đã tới, phải bắt cho được Thành Thân Vương.”

“Tuân lệnh.” Sinh Điền cúi đầu, rồi hộ tống Xích Tây ra bên ngoài.

Đại hỏa nhanh chóng được dập tắt. Xích Tây đành chuyển đến hậu viện ở tẩm cung. Tĩnh Tâm Trai xem ra phải mất một thời gian để sửa chữa.

Quy Lê chậm rãi hồi tỉnh. Vì thân thể hắn còn suy yếu, Xích Tây phải đỡ lấy cốc nước, giúp hắn uống.

Lát sau, đám người Sinh Điền hồng hộc chạy tới. Tĩnh Tâm Trai đang yên bình, bỗng nhiên có biến cố, nhất thời khiến ai nấy đều có chút hốt hoảng. Xích Tây kéo lại tấm duy trướng (màn che), để Quy Lê có thể yên lặng nghỉ ngơi bên trong, rồi quay người nhìn những thần tử của mình.

“Hoàng Thượng, đã bắt được Thành Thân Vương.”

“Sinh Điền, sao các ngươi truy ra được hắn?” Xích Tây lên tiếng hỏi.

“Bẩm Hoàng Thượng, chuyện là thế này, thần đi Đô Sát Viện để tra vụ án Quy Lê Đại Nhân đề cập. Kết quả, không cách nào tìm được tấu chương kia. Sự việc kỳ quái, thần liền hỏi Tiểu Sơn, hắn nói lúc ấy quả thật có nhìn thấy Quy Lê trên tay cầm tấu chương nọ. Thần truy xét một lượt hết thảy những nhân trong đó, cảm thấy Tăng Điền có chút ấp úng, nên sinh nghi. Thần cương quyết truy vấn lần nữa, rốt cuộc hắn thú nhận, có người nhờ hắn lấy đi tấu chương kia. Tăng Điền vì dạo gần đây ngân khố trong nhà bắt đầu suy cạn bởi những tiệc rượu xa hoa, hắn túng quẫn mà làm liều, đáp ứng yêu cầu của đối phương. Nhưng đối phương là ai, hắn cư nhiên không biết. Thần biết được sự việc nghiêm trọng, vội vàng tìm đến Sơn Hạ.”

Cẩm Hộ vừa nói tới đây, Sơn Hạ liền tiếp lời, “Thần cùng Sinh Điền Tướng Quân lúc bấy giờ đang tra khảo Bảo Thân Vương, thế nhưng không có manh mối nào. Hắn trước sau vẫn luôn ở trong phủ, không bước ra ngoài nửa bước. Lúc này, Trung Hoàn bước đến, nói rằng Giản Thân Vương Long Dã cũng nghi ngờ sự việc lần này là do Bảo Thân Vương gây nên. Chúng ta vì thế mà tiếp tục truy khảo hết nửa ngày, vẫn không tìm thấy chứng cứ gì. Chính là bọn thần chỉ biết có người dùng tấu chương kia để lừa Quy Lê Đại Nhân đi Vân Thủy tra án, sau đó nhân cơ hội hắn vắng nhà mà cướp đi miếng ngọc kia, đem toàn bộ hiềm nghi đổ lên người Quy Lê. Chúng ta thương lượng cả buổi, rốt cuộc Trung Hoàn đưa ra ý kiến đến nói chuyện với Giản Thân Vương. Bọn thần liền tới đó, kể rõ sự tình, Giản Thân Vương suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên nói, có lẽ nên điều tra Thành Thân Vương Hoành Thái, bởi vì hắn cũng từng mơ ước ngôi vị hoàng đế. Bọn thần vội vàng cho người thăm dò, sau đó phát hiện ban đêm, hắn lén đem quân tiến cung. Biết đã xảy ra chuyện không hay, bọn thần lập tức chạy tới đây. Thật may mắn đã tới kịp lúc, suýt nữa đã gây nên đại họa…”

“Bọn thần làm việc tất trắc, khiến Hoàng Thượng lâm vào hiểm cảnh, tội thần đáng chết!” Sinh Điền quỳ phụp xuống, dõng dạc nói.

“Không có chuyện gì. Các khanh chẳng phải đã cứu trẫm sao, nên ban thưởng mới đúng. Trời đã khuya rồi, có chuyện gì thì mai vào triều nói tiếp, các khanh đã mệt rồi, quay về nghỉ đi.” Xích Tây mệt mỏi khoát tay áo. Mọi người nhìn nhau rồi lẳng lặng lui ra ngoài.

Xích Tây thở dài, xoay người, hắn liền thấy Quy Lê đang tròn mắt nhìn hắn, biểu tình vô cùng ôn nhu. Xích Tây mỉm cười, đưa tay vuốt lấy hai gò má trắng hồng, “Ngươi nghe hết rồi sao? Hiện tại đã không có việc gì. Khi nãy có kinh động ngươi không?”

“Ta… không sao… chỉ là thân thể có chút yếu nhược… Nhân không sao cả… thật tốt…”

Xích Tây lại thở dài thườn thượt, “Mất một người đệ, rồi lại một người đệ… ngôi vị hoàng đế này…”

“Nhân, đừng khổ tâm. Đây là lỗi của bọn hắn… ngươi chỉ bất đắc dĩ…” Quy Lê nhẹ nhàng nắm lấy tay Xích Tây.

“Hòa Dã, có ngươi bên cạnh ta… đã là quá tốt… thật sự…” Xích Tây ngả đầu vào vai Quy Lê, rồi như chợt nhớ tới điều gì, hắn ngẩng đầu dậy, “Hòa Dã, ngươi nói xem, Hoành Thái ở bên ngoài đánh giặc cùng Điền Khẩu. Hắn trở về bất quá chưa được một năm, sao có thể âm thầm bày ra đủ loại âm mưu như thế? Hắn nhất định sử dụng những bộ hạ cũ của Bảo Thân Vương… nếu không, trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể thu nạp được nhiều nhân như vậy… xem ra ta phải hảo hảo truy xét dư đảng của hắn và tứ đệ!”

“Nhân!” Quy Lê chần chừ do dự. “Đừng…tra xét… Ngươi… chỉ sợ… chưa tra được mà lại gặp thêm nguy hiểm…”

“Hòa Dã?” Xích Tây khó hiểu nhìn Quy Lê, “Hay là… ngươi nghĩ tới ai? Quen người nào sao?”

“Này…”

“Là ai?”

“Hoàng Thượng…” Quy Lê sửa lại cách xưng hô, biểu tình do dự cùng lúng túng.

“Chẳng lẽ là… Nội Bác Quý?”

“Nhân! Ngươi biết chuyện Nội Bác Quý sao?”

“Cẩm Hộ hôm trước đã đến nói với ta. Hắn cầu ta độ lượng miễn tội cho Nội Bác Quý. Sau đó, hắn còn cam đoan người này không tham gia bất cứ âm mưu tạo phản nào. Ta khi ấy tin tưởng sự nhận định của Cẩm Hộ, nên đáp ứng hắn. Xem chừng Nội Bác Quý chỉ là một tên lừa gạt…”

“Này… thế… hay tra hỏi Nội Bác Quý…?”

“Hòa Dã, ngươi…” Xích Tây nghi hoặc, cau mày nhìn hắn, “chẳng lẽ ngươi…”

Lời còn chưa dứt, thanh âm Tiểu Phúc Tử hốt hoảng từ ngoài vọng vào, “Thái Hậu thiên tuế giá lâm!”

Chưa kịp định thần, Thái Hậu đã đẩy cửa bước vào, thần sắc nghiêm nghị cùng phẫn nộ. Quy Lê muốn tránh, thế nhưng lại bị Xích Tây gắt gao ghì chặt lấy.

“Nhân nhi, ta nghe thái giám báo lại Tĩnh Tâm Trai bị người phóng hỏa, ai gia lo lắng vô cùng. Sau đó lại nghe đã dập tắt được lửa, vốn không muốn phá bĩnh ngươi nghỉ ngơi, khả thế nào trong cung lại có lời đồn đãi Hòa Dã thân thể xích lõa được ẵm từ bên trong buồng của ngươi ra ngoài? Ai gia thật muốn chính mình kiểm chứng, không nghĩ ngươi thật sự… Ngươi điên rồi sao…?”

“Nhi thần… không có…”

“Còn nữa, Hòa Dã, ai gia vẫn thương ngươi, luôn đứng về phía người khả vì nghĩ ngươi rất hiểu ý ai gia. Nào ngờ, ngươi sao có thể phụ lòng ta mà làm nên những chuyện này? Ngươi không nghĩ tới… phụ thân cùng tiên đế sao? Ngươi khiến bọn ta thật sự thất vọng! Quá sức vô liêm sỉ! Ai gia đã lầm khi tin tưởng ngươi!”

“Thần…” Quy Lê lúng túng, định bụng lên tiếng, nào ngờ lại bị Xích Tây đánh gảy. “Mẫu hậu, là nhi thần quyến rũ hắn… là nhi thần… Ép buộc hắn cũng là nhi thần… Xin ngài đừng trách hắn, tất cả là lỗi của nhi thần.”

“Ngươi!!!!! Hắn là nam nhân đó!!!! Ngươi luôn miệng không muốn đứng ra tác hôn cho hắn, nguyên lai vì vậy? Hậu cung biết bao mỹ nhân nguyện ý với ngươi, vì cớ gì lại chọn một người nam nhân? Ngươi đừng quên, ngươi thân là một vị hoàng đế!!! Sao ngươi có thể làm nên loại chuyện đáng khinh này?”

“Mẫu hậu, nhi thần… thực sự thích Hòa Dã. Rất rất thích hắn. Từ nhỏ đã thích hắn. Trừ hắn ra, trong lòng nhi thần không thể có bóng hình một ai khác. Những người nam nhân khác… nhi thần đều không liếc mắt tới… đời này, nhi thần chỉ cần… một mình hắn…”

“Hoang đường! Ai gia không cho phép!!! Thật hoang đường! Rồi quần thần sẽ nghị luận thế nào về ngươi? Ngươi có nghĩ tới không?”

“Mẫu hậu, nhi thần đối với ngôi vị hoàng đế này, từ lâu đã không còn lưu luyến gì… Ngài không nhìn thấy sao? Chuyện Tam đệ… tứ đệ… thân là một đế vương, nhưng một chút thân tình cũng không có. Nếu phải lựa chọn, nhi thần xin chọn Hòa Dã.”

“Ngươi điên rồi… nhất định điên rồi… Ta phải mang Hòa Dã đi!”

“Không được. Mẫu hậu, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Hòa Dã, nhi thần quyết không muốn sống. Nhi thần sẽ xử quyết đồng lọat hết thảy những người tổn thương hắn, rồi lập tức tự sát. Ta nói được thì làm được.”

“Ngươi!!!! Cả ai gia ngươi cũng không quản? Chỉ vì hắn??? Vì một Quy Lê Hòa Dã, ngươi không cần cả giang sơn? Cả tính mạng cũng bỏ mặc?”

“Mẫu hậu, cuộc đời ngài chỉ có hai tâm nguyện: ta lên ngôi hoàng đế, và ngài được ẵm bồng tôn tử. Ta đều cố gắng thành toàn cả hai. Ta làm tình với nữ nhân, đơn giản chỉ vì ngài. Trong lòng ta bất quá trước giờ chỉ có một Hòa Dã, đời này ta chỉ muốn một người hắn. Ngài hiện tại đã có tôn tử, đối với ngài, chẳng phải đây đã là nhân sinh lạc thú? Ngài chỉ là cô đơn mà thôi. Còn ta, Hòa Dã là hi vọng duy nhất của ta, là nguyện vọng duy nhất của ta. Chỉ khi Hòa Dã ở bên cạnh ta, ta mới thực sự hạnh phúc, bao tịch mịch trong lòng cũng tan biến. Một nguyện vọng đơn thuần như vậy, ngài không thể thành toàn cho ta, nay còn muốn cướp đi sao? Ngài thực muốn tra tấn đứa con này sao, mẫu hậu?”

“Ngươi…” Thái hậu sững sờ, nhất thời không nói nên lời. Gương mặt bà đỏ ửng vì nén giận. Một lúc thật lâu, hết nhìn Xích Tây rồi lại đảo mắt tới Hòa Dã, Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, ngoảnh người bước ra khỏi cửa, “Oan nghiệt… đúng là oan nghiệt…”

Xích Tây rũ hạ bờ vai, gương mặt không giấu được sự thất vọng. Quy Lê đưa tay vỗ về, vẻ mắt không kém phần ảo não.

Nhè nhẹ cọ đầu vào cổ Hòa Dã, Xích Tây thủ thỉ, “Hòa Dã… ta thực xin lỗi… không thể cho ngươi danh phận nào… lại khiến người khác cay nghiến, khinh miệt ngươi… ta…”

“Này… không quan trọng… Nhân… ngươi… nguyện ý vì ta cả tính mạng cũng không cần…”

“Đương nhiên! Hòa Dã, ngươi không tin ta sao?” Xích Tây vội vàng nắm lấy tay Quy Lê.

“Không, ta tin… ta chỉ là… Nhân, ngươi thẳng thắn thành khẩn với ta… thế mà ta khi nãy lại dối lừa ngươi.” Quy Lê xấu hổ cúi đầu.

“Ta biết, Hòa Dã…”

“Ngươi? Thật sao?”

Xích Tây nhẹ nhàng kéo Quy Lê vào lòng, cằm tựa trên mái tóc mềm mại của đối phương, “Đồng đảng của Hoành Thái không phải Nội Bác Quý. Cả chuyện phụ thân mình hắn còn không biết, sao có thể cấu kết với tam đệ? Người ngươi nghĩ tới… chắc chắn là… Dụ Dã? Hắn từng nhận qua hối lộ của tứ đệ, nhất định là thuộc hạ của hắn.”

Quy Lê giật mình nhỏm dậy, “Ngươi cũng nghĩ là hắn sao? Ta… Nhân… vừa rồi ngươi nói đến đồng đảng, ta càng nghĩ càng thấy Dụ Dã mấy hôm nay rất kỳ lạ… Hắn có lẽ không biết đến chuyện hãm hại ta… nhưng ta khẳng định… hắn ít nhiều có liên quan đến chuyện mưu hại ngươi…”

“Thế nên ngươi muốn ta đi tra khảo Nội Bác Quý, để hắn có thời gian trốn chạy?”

“Ta… ta sợ ngươi giết hắn… lần này không phải đơn thuần là tham ô… mà là mưu phản… tội rất lớn…”

“Hòa Dã… ngươi chịu nói thật ra… thật tốt. Chúng ta từ nay về sau phải thẳng thắn, không giấu giếm nhau điều gì. Ngươi cũng biết, sau này, chuyện hai ta tất nhất còn rất nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần ngươi thành thật với ta, những cái khác ta đều không quản…”

“Nhân.” Quy Lê mím môi, “Ngươi đi tra khảo Dụ Dã đi. Ta sẽ không cầu tình ngươi tha cho hắn, ta không muốn đẩy ngươi vào thế khó xử…”

“Quên đi… Hoành Thái đã bị bắt giữ, hắn còn có thể làm gì? Cứ để hắn… chạy thoát vậy…”

“Ngươi?” Quy Lê tròn mắt nhìn Xích Tây. Bất giác nơi khóe mắt hơi ngấn lệ, “Vì cái gì lại đối đãi tốt như vậy với ta?”

“Hòa Dã, ngươi còn hỏi sao? Ta thích ngươi… không thể sống thiếu ngươi… thế nên, ta không muốn nhìn người khổ tâm…”

“Ta…” Ngả đầu vào ngực Xích Tây, Quy Lê vùi mặt vào da thịt nồng ấm. Người này thân là hoàng đế, nhưng đối với hắn lại vô cùng cưng chiều cùng sủng nịnh, khiến Quy Lê nhất thời không nói nên lời.

“Hòa Dã, đáp ứng ta, từ nay hãy ở bên cạnh ta… suốt đời suốt kiếp… đừng khiến ta nhẫn nại hơn nữa…”

__ Vĩ Thanh __

“Ai quản ngươi giữa triều thượng đưa ra bố cáo ta vì cứu ngươi khỏi hỏa hoạn mà thân chịu trọng thương, nay phải ngụ tại trong cung để tịnh dưỡng?” Quy Lê liếc mắt nhìn Xích Tây sửa soạn triều phục. Sau đó, hắn co gối ngồi trên giường, ảo não cùng rầu rĩ.

“Hà hà, vậy mới có thể thăng quan cho Hòa Dã, lại còn giữ được ngươi ở trong cung, nhất cử lưỡng tiện nha! Nếu ngươi về nhà rồi, mỗi lần chúng ta gặp mặt, chẳng phải rất phiền toái sao?”

“Ở trong cung nhiều ngày như vậy, ta buồn muốn chết. Ta phải về nhà thôi, kẻo Điền Trung lo lắng.”

“Điền Trung? Ngươi nhắc tới hắn làm gì? Ngươi nhớ thương hắn???”

“Lại nói lung tung! Hắn theo ta nhiều năm như vậy, chỉ đơn thuần là mối quan hệ chủ tớ, sao lại nảy sinh những cái khác?”

“Hòa Dã, ngươi còn dám nói, người ta để ý, quan tâm ngươi thôi mà.” Vừa nói, Xích Tây vừa tiến lại bên giường, cúi đầu kề bên vai Quy Lê. “Tối hôm qua ngươi than mệt, làm người ta chưa được tận hứng sảng khoái a…” Vẻ mặt người này cư nhiên còn ra vẻ ủy khuất!

“Ngươi thật là… Ta còn nhớ Thái Hậu nói ngươi với chuyện chăn gối này không thèm để ý… thế mà hiện tại, cả ngày ngươi cứ như thú động dục thế kia?”

“Đó là với mấy người kia… Còn với ngươi, bắt ta nhịn… sao mà nhịn được? Hòa Dã, một lát nữa ta mới phải thượng triều, chúng ta… tranh thủ đi…” Nói rồi, hắn liền đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Quy Lê.

“Ngươi đi chết đi! Lát nữa triều phục của ngươi không chỉnh tế, bộ dáng hớt hảo bước vào đại điện, nhất định sẽ có người khiển trách!” Quy Lê vội vàng đưa tay ngăn cản.

“Hòa Dã.” Xích Tây cong môi. “Ngươi thật nhẫn tâm a…”

“… Kia… bãi triều rồi ngươi muốn làm gì thì làm…” Hắn đành mềm lòng.

“Hà hà, Hòa Dã thật tốt! Ta đây thượng triều ngay bây giờ, rồi sẽ trở lại thật nhanh. Ngươi nhất định phải chờ ta…”

“Ai…”

——— Nan Nại. Kết Thúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.