Rất nhiều người không hiểu được tại sao ta lại yêu thương một ai đó.
Ngày hôm đó, sau khi hoàn thành thủ tục bàn giao lại công việc, Khương Thần đến nhà trẻ đón Bắc Bắc về, cố gắng thể hiện bản thân không có vẻ nghèo túng. Từ trong ra ngoài đều trống rỗng, lúc này chỉ cần một cơn gió thu thôi cũng có thể khiến anh gục ngã.
Bắc Bắc có vẻ cũng hiểu được tâm trạng bố mình hôm nay không vui, cho nên rất ngoan ngoãn ăn cơm, cho dù trên bàn có mấy món bé không thích nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ rất ngon nhai hết. Khương Thần ngồi đối diện không hề động đũa, nhìn Bắc Bắc khó khăn nhai miếng rau, cảm giác trống rỗng trong lòng dường như vơi đi đôi chút.
Ít ra thì Bắc Bắc còn ở bên cạnh mình.
Buổi tối Bắc Bắc cũng không ỉ ôi đòi tìm chú Trịnh nghe chuyện cổ tích như mọi ngày, cậu nhóc làm xong bài tập toán mà thầy giao về nhà, tự mình đọc hai lần bài Hán Ngữ và ghép vần, cuối cùng còn chuẩn bị tốt kéo, giấy màu, hồ dán cho môn thủ công ngày mai rồi mới đi ngủ.
Khương Thần chờ con trai ngủ, lặng lẽ ôm chồng nhật ký bao năm qua ngồi xuống tấm thảm nhung bên cạnh giường Bắc Bắc. Chiếc đèn hình nhân vật hoạt hình ở đầu giường Bắc Bắc vẫn sáng, dưới ánh đèn yếu ớt ấy, anh chậm rãi lật từng trang giấy trong tay.
Mười năm, Khương Thần là bác sỹ khoa Thần kinh của bệnh viện quân y. Anh đã từng viết không biết bao nhiêu bản hồ sơ bệnh án hay những ghi chép giải phẫu. Tất cả những thứ đó đều là tư liệu của bệnh viện, từng quý từng quý được nộp vào kho lưu trữ hồ sơ, nằm phủ bụi trong đó. Cũng may Khương Thần có thói quen ghi nhật ký, vì thế ngày hôm nay của mười năm sau, hơn mười cuốn nhật ký kia vẫn thuộc về anh.
Những cuốn nhật ký không có gì đặc biệt, những trang giấy trắng đã bị thời gian làm cho ố vàng, mỗi lần lật một trang lại phát ra âm thanh nặng nề, những dòng chữ viết bằng bút máy năm nào cũng bị nhòe, khó có thể phân biệt rõ ràng.
Trí nhớ Khương Thần tốt lắm. Chỉ vì thói quen nên anh mới ghi chép lại quãng thời gian làm việc buồn tẻ này, nhưng thật sự thì anh có thể nhớ rõ ngày nào tháng nào năm nào có chuyện gì xảy ra.
Trước kia Khương Thần cũng không có thói quen đọc lại nhật ký. Nhưng từ khi Trịnh Vĩ đi, mấy ngày hôm nay anh đều nhớ về quá khứ. Những thuật ngữ miêu tả đơn điệu và buồn tẻ ghi lại sự mơ màng của ai đó, bối rối của hai người, còn cả kết thúc trọn vẹn của cả ba. Tất cả những gì vui buồn đều được những dòng chữ kia giữ lại….
Cảnh còn người mất, đây vĩnh viễn là lý do khiến người ta muộn phiền. Nhớ lại thời gian tình cảm nồng cháy, cảm xúc nào cũng đã trải qua, ngọt ngào, chua xót, đắng cay đủ cả. Cũng may thời gian là một thứ tuyệt vời, những hương vị lắng đọng đó dần dần bị năm tháng hòa tan, dần dần mất đi mùi vị vốn có của nó, không hề khó nuốt như trước.
—-
Khương Thần, 24 tuổi, sau khi tốt nghiệp thạc sỹ đại học Quân Y liền vào làm việc ở bệnh viện quân khu Phụ Chúc. Vị thầy hướng dẫn anh làm luận án thạc sỹ năm đó là người rất có uy tín ở khoa Thần kinh, lúc ấy rất coi trọng anh. Nhưng sau khi tốt nghiệp mười năm, Khương Thần vẫn chỉ là bác sỹ, mãi nửa năm trước mới được lên chức. Công việc bình thường của anh là hướng dẫn cho các sinh viên hay bác sỹ thực tập, viết hồ sơ bệnh án, ngẫu nhiên viết một số bài báo cáo học thuật. Những đồng nghiệp làm cùng anh bao năm giờ bét nhất cũng là phó chủ nhiệm, với thực lực và tài hoa của anh, làm chủ nhiệm ở tuổi này cũng không phải không được, nhưng mà có rất nhiều chuyện Khương Thần thấy không có cái gọi là cùng lắm thì…
Tính tình Khương Thần tốt lắm, hồi trước Trịnh Vĩ đã từng nói anh là một cái thùng rỗng, bên trong không có gì cả. Khương Thần cũng hiểu, người khác làm việc đều muốn có chức danh hay cái gì gì đó, anh thì không. Anh chỉ cần có công việc, đủ để nuôi sống anh và Bắc Bắc, mỗi ngày có việc để làm, lại là việc mà mình yêu thích, còn có người yêu ở bên cạnh là chuyện may mắn cỡ nào chứ. Những tranh đấu quyền lợi chức vụ kia không phù hợp với anh, mà tình huống của anh có chút đặc thù, cho nên trước đây bệnh viện giữ anh lại chẳng qua là nể mặt quyền uy của thầy anh, sau này là quan hệ với Trịnh Vĩ….
Khương Thần ngẫm lại, hồi hơn hai mươi tuổi, anh cũng không phải là dạng thùng rỗng như bây giờ, bên trong anh tràn ngập khao khát cùng chờ mong. Đạt được thành tựu trên con đường học thuật, tình cảm mỹ mãn, coi như mỗi ngày tỉnh giấc đều thầy bản thân có vô số chuyện cần phải phấn đấu, cứ nghĩ là chỉ cần bản thân mình cố gắng là sẽ đạt được. Những bồng bột bốc đồng của tuổi trẻ, giống như nghé con không sợ cọp này chung quy rồi cũng sẽ bị cuộc sống san phẳng….
Năm mười chín tuổi, Khương Thần vì yêu một người đàn ông mà quyết định come-out với gia đình, bố anh trúng gió, mẹ anh đến trường làm to chuyện. Cái người mà anh cứ nghĩ là có thể sống cùng anh đến khi đầu bạc răng long kia thì cúp đuôi chạy trốn, một thời gian sau thì đi du học, chỉ để lại một mình Khương Thần đối mặt với đủ loại đồn đại và chỉ trích.
Năm hai mươi mốt tuổi, bị cắt đứt kinh tế, Khương Thần không thể chịu được gánh nặng học phí của học viện quân y nên đã nộp đơn xin thôi học. Năm ấy anh đã là năm thứ tư, còn ba năm nữa thì tốt nghiệp. May mắn là ân sư của anh, giáo sư Lưu Vạn Niên biết chuyện, vì hồi năm thứ hai đưa lớp anh tới Khoa Thần kinh thực nghiệm, ông đã chú ý tới Khương Thần.
Năm ấy giáo sư Lưu Vạn Niên đứng trước bàn phẫu thuật hỏi phương án phẫu thuật não. Hơn năm mươi mấy sinh viên đều là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến một ca phẫu thuật, có vài nữ sinh viên còn tái mét mặt mũi, đứng còn không vững, khi đó chỉ có một cậu sinh viên vẫn bình tĩnh nói ra đáp án, cực kỳ tỉ mỉ chi tiết. Cậu sinh viên đó chính là Khương Thần, Lưu Vạn Niên vẫn nhớ kỹ, chỉ chờ đến năm thứ năm khi sinh viên nhận giáo viên hướng dẫn thì sẽ kéo cậu ta về phía mình.
Giáo sư Lưu đương nhiên biết Khương Thần không hề có kinh nghiệm thực tiễn, có thể đưa ra được đáp án chuẩn xác như thế, có lẽ cậu đã phải tốn rất nhiều thời gian cân nhắc, tìm hiểu. Một sinh viên như vậy quả thực là rất hiếm có. Vì thế khi biết chuyện Khương Thần nộp đơn xin thôi học, giáo sư Lưu đã bỏ vài ca phẫu thuật để tới trường tìm anh nói chuyện. Khương Thần nói rõ tình hình thực tế lúc đó của bản thân, cả tính hướng của anh cũng nói. Giáo sư Lưu không có phản ứng gì, chỉ hỏi anh có muốn đi theo làm đệ tử của ông không. Khương Thần gật đầu, vì thế giáo sư Lưu dùng danh nghĩa cá nhân đảm bảo cho Khương Thần được vay tiền đi học, hơn nữa Khương Thần luôn giành được học bổng của trường, nên cũng có thể miễn cưỡng tiếp tục con đường học vấn.
Năm hai mươi bốn tuổi, Khương Thần tốt nghiệp loại xuất sắc, vào bệnh viện hàng đầu, trở thành trợ thủ bên người giáo sư Lưu. Đó là năm anh thỏa mãn nhất, có được cơ hội tìm hiểu thực tế nhiều nhất, mỗi một ca giải phẫu của giáo sư Lưu là một ví dụ đặc sắc nhất cho những gì anh được học. Khương Thần như miếng bọt biển, không ngừng hấp thu tri thức và kĩ thuật của giáo sư Lưu. Mà giáo sư Lưu cũng dồn hết sức bồi dưỡng Khương Thần.
Có đôi khi quan tâm quá mức sẽ làm cho người khác ghen tị.
Cuối năm anh hai mươi lăm tuổi, giáo sư Lưu phát hiện ông bị ung thư tuyến tụy. Giáo sư dừng tất cả công việc lại, nằm viện trị liệu. Tuy nhiên ông cũng không thể chống lại được căn bệnh quái ác này. Sau sáu tháng cố gắng, ông ra đi. Cũng vào năm đó, bác sỹ chủ nhiệm khoa Thần kinh gặp sự cố ngoài ý muốn trong một ca phẫu thuật khiến bệnh nhân tử vong. Lúc đó Khương Thần là trợ lý mổ. Bệnh nhân đó là người nhà của một vị tai to mặt lớn, lại gặp sự cố ở bệnh viện, điều này thực sự không hay. Khi đó tất cả ekip mổ đồng loạt nhất trí để Khương Thần chịu toàn bộ trách nhiệm, tạm thời cách chức ba tháng. Trong lúc đó cũng có vài người ‘có lòng tốt’ nói ra chuyện năm mười chín tuổi của anh. Vì thế khi quay lại làm việc, anh không còn cầm dao mổ nữa.
………………..
Từ lúc đó, Khương Thần trống rỗng, không có gì bên trong anh cả, không bí mật, không dục vọng, không theo đuổi…. Khương Thần hiểu được, chỉ có áp chế dục vọng đến mức thấp nhất thì cuộc sống mới có thể thoải mái, mới có thể đem tất cả những gì không thể, những gì không công bằng nuốt vào, sau đó từ từ gặm nhấm.
Năm hai mươi sáu tuổi, Khương Thần bị tai nạn rất nghiêm trọng, xương bả vai trái bị dập nát, đứt dây chằng. Sau khi hồi phục, tay trái không thể nhấc được vật nặng. Khương Thần nghĩ, có lẽ cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phẫu thuật của anh, vì thế anh cũng không ôm hi vọng xa vời sẽ lại được đứng bên bàn mổ nữa. Cùng năm đó, Trịnh Vĩ về nước, trở thành phó chủ nhiệm khoa, chỉ là vì vấn đề tuổi tác nên anh ta không tiếp nhận chức vị chủ nhiệm mà thôi. Mà cả khoa đều biết, Trịnh Vĩ chính là người đứng đầu của cả khoa Thần kinh này. Mà bác sỹ Vương, cựu chủ nhiệm, người đã đẩy Khương Thần vào hố sâu tăm tối thì chủ động xin chuyển công tác, tới làm việc ở một bệnh viện khác.
Có đôi khi Khương Thần nghĩ, có lẽ “khổ tận cam lai” là câu nói vô cùng chuẩn xác với năm hai mươi sáu tuổi ấy. Giống như tất cả các chuyện không may trước kia, từ khi Trịnh Vĩ xuất hiện, liền phát triển theo hướng tốt dần lên.
Kỳ thật cũng không tốt hơn là bao, nhưng mà không đi xuống là tốt lắm rồi.
Mấy năm nay, trong hòm của anh không nặng như vậy. Nhưng khi anh cất hai người vào, cuộc sống của anh mới trở nên nặng hơn….
………..
Quen Trịnh Vĩ bảy năm, Bắc Bắc cũng bảy tuổi, mà Khương Thần cũng đã ba mươi ba tuổi rồi.
…………..
Khương Thần lơ đễnh lật những trang nhật ký của bảy năm gần đây, trong đầu anh hiện lên một vấn đề: Năm đó, tại sao mình lại thích Trịnh Vĩ, tại sao lại yêu cậu ấy…..
Khương Thần tự giễu mình. Đã ba mươi ba tuổi rồi, cũng không phải là lần đầu tiên thất tình, không có việc gì cả, tất cả đều đã là quá khứ, không cần phải…. thường xuyên nhớ lại những ngày tháng đó.
Sau khi Trịnh Vĩ đi, Trái Đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc ở đông lặn ở tây, Bắc Bắc cũng ngày một lớn lên, cái gì cũng không thay đổi, chỉ là chuyện gì cũng khó khăn hơn mà thôi.
Mới đầu, Khương Thần và Bắc Bắc có chút không thích nghi kịp. Bắc Bắc còn nhỏ, mỗi lần ăn đồ ăn không ngon sẽ nhăn mặt nhíu mày, dẩu môi nhìn mình. Khương Thần đương nhiên biết là bé con nhớ Trịnh Vĩ.
Chia tay với Trịnh Vĩ, là Khương Thần chủ động.
Chỉ có mười phút. Trong bóng tối, không ai nhìn rõ mặt ai. Hai người đã quen nhau nhiều năm như vậy. Lần duy nhất Trịnh Vĩ tức giận là vì mình cản một dao của người nhà bệnh nhân thay anh. Khi đó, lần đầu tiên mình thấy Trịnh Vĩ tức giận gào thét như thế. Cũng may là máu chảy nhiều, nhưng ***g ngực của người đàn ông đó lại rất ấm áp, khiến mình không có cảm giác sợ hãi. Vết thương kia ở phía bên trái bụng, cũng đã bình phục lâu rồi, hiện giờ chỉ để lại một vết sẹo mờ nhạt.
Cùng là đàn ông, khi chia tay cũng không ồn ào, mười phút im lặng, tựa như cả thế kỷ trôi qua một cách khó khăn. Cảm giác không có âm thanh nào xung quanh rất bức bách, chính là dấu hiệu cơn giận dữ của Trịnh Vĩ đang được cố gắng kìm nén lại. Trải qua đêm đó như thế nào, quãng thời gian đó phải suy nghĩ thế nào mới có thể đưa ra được quyết định nhẫn tâm như thế, Khương Thần không muốn hồi tưởng thêm nữa.