Chín giờ Khương Thần tới bệnh viện.
Trịnh Vĩ sắp được đưa đến phòng phẫu thuật. Khương Thần cũng không quản ánh mắt gắt gao của cha mẹ Trịnh Vĩ, anh ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng cầm tay Trịnh Vĩ.
“A Vĩ, Bắc Bắc nói lâu rồi không được ăn gà của cậu làm, nó nói sẽ chờ cậu về làm món ngon cho nó………. Chờ cậu khỏe lại…. mỗi ngày đều phải làm đồ ăn ngon cho nó…………” – Gương mặt Khương Thần lộ rõ vẻ tiều tụy, nhưng anh vẫn cố cười, cho dù người đang nằm trên giường bệnh vẫn chưa có thể nhìn rõ được mặt anh.
Không phải là Trịnh Quốc Đống không nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay con trai mình và Khương Thần là một đôi.
Mấy ngày hôm nay, với hai người này, ông cũng không có cách nào khác. Con trai vẫn nằm trên giường bệnh, chưa biết sống chết thế nào, mà cậu ta lại ngày đêm ở bên cạnh, không rời đi một bước.
Giống như bây giờ.
Trịnh Vĩ chưa thể cử động mạnh, nhưng vẫn nhẹ nhàng giật giật tay phải, chậm rãi trượt nhẹ lên tay Khương Thần, mắt cũng đã mở được, Khương Thần cố ý chỉnh góc nhìn để Trịnh Vĩ có thể thấy bóng dáng anh.
Vì thần kinh thị giác bị tổn thương nên Trịnh Vĩ chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, nhưng âm thanh ôn tồn kia, là âm thanh mà anh vô cùng quen thuộc.
Từ ngày anh tỉnh lại, người này vẫn luôn bên cạnh anh. Xúc cảm này, âm thanh này luôn làm bạn với anh, ở bên anh ngày qua ngày……. Đáng tiếc đầu óc anh vẫn còn đang mơ hồ, anh vẫn chưa nhớ ra được tên của người này, nhưng mà anh biết, anh và người này đã sớm tâm linh tương thông, cảm giác rất quen thuộc, là cảm giác yên bình……..
“……A………..a………….” – Trịnh Vĩ muốn đáp lại Khương Thần, nhưng cố gắng nửa ngày cũng chỉ phát ra âm tiết không rõ, đây là lần đầu tiên từ khi tỉnh lại anh có thể phát ra âm thanh.
“Đừng gấp gáp, không nói được thì đừng nói.” – Khương Thần biết đây là dấu hiệu tốt, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trịnh Vĩ – “Hiện giờ Bắc Bắc cũng dũng cảm hơn nhiều, cho nên chú Trịnh của Bắc Bắc cũng phải nhanh chóng khỏe lại.”
Trịnh Vĩ không thể hoàn toàn hiểu được lời của Khương Thần, nhưng nghe được chữ ‘Bắc Bắc’, anh thấy vô cùng quen thuộc, vì thế cố gắng bắt lấy nó: “………Bắc……..B…..”
Khương Thần nghe xong càng thêm vui vẻ: “Đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ khối máu tụ đè lên dây thần kinh ngôn ngữ của anh ấy đã dần tan…….” – Khương Thần quay đầu nói với cha mẹ Trịnh Vĩ. Anh cũng muốn Trịnh Vĩ tiếp tục thử nói, nhưng sợ Trịnh Vĩ mệt mỏi nên cũng không làm tiếp.
Không lâu sau, có mấy hộ sĩ đi vào đưa Trịnh Vĩ tới phòng phẫu thuật.
“Tiểu Khương, đi nghỉ một lát đi………”
Trịnh Vĩ được đưa tới phòng phẫu thuật, Khương Thần muốn đi cùng, nhưng Đào Lệ Hoa nhìn thấy mắt anh đầy tơ máu, trong lòng cũng thấy xót xa.
Mấy hôm nay cậu ấy bận rộn như vậy, chuyện chăm sóc Trịnh Vĩ hầu như là cậu ấy lo hết, không để ông bà phải động tay. Ngoại trừ lúc Khương Thần về nhà chăm Bắc Bắc, thì ông bà mới phải lo. Hiện giờ Trịnh Vĩ hoàn toàn là người không thể làm gì cả, từ ăn uống tới đi vệ sinh tắm rửa đều cần người giúp đỡ, mà đôi khi lại xuất hiện tình huống cơ thể không phối hợp hoặc biến chứng gì đó.
Đêm qua khi Khương Thần về không lâu, cả người Trịnh Vĩ đột nhiên run rẩy, cả người không thể khống chế được. Trịnh Quốc Đống theo như lời Khương Thần nói, giữ chặt Trịnh Vĩ lại sau đó gọi bác sĩ tới giúp đỡ. Các y tá không dám mạnh tay, thế nên tình huống càng thêm khó khăn. Trịnh Vĩ không ngừng giãy dụa, lại chạm tới vết thương ở xương sườn và chân, đau đến chảy nước mắt, rất thống khổ.
Hai ông bà hoàn toàn không thể làm gì được, không thể giúp đỡ, trong lòng nóng như lửa đốt. Trịnh Quốc Đống xót con, ông nắm chặt tay con trai, hi vọng có thể giúp con bớt đau.
Cũng may là Khương Thần về kịp.
Lúc đó Khương Thần gần như là rống lên để các y tá dừng lại, không giữ chặt Trịnh Vĩ nữa.
“Anh ấy không phải động kinh, mau buông ra, nhanh lên!” – Khương Thần vội cởi áo khoác, gỡ dây cố định tay Trịnh Vĩ ra, lại nhìn đồng tử Khương Thần và xem mạch, liền kéo vòng bảo hộ xuống, trực tiếp ôm chặt lấy Trịnh Vĩ, cố gắng ghìm cơn co giật.
“Không sao, không sao, A Vĩ, đừng sợ. Cậu bị tai nạn, vừa mới phẫu thuật xong, những điều này là biến chứng sau phẫu thuật thôi, an toàn rồi, tôi ở đây mà, đừng sợ……..” – Tư thế của Khương Thần rất vất vả, anh phải tránh không chạm vào những dây dợ trên người Trịnh Vĩ và mấy chỗ bị thương, nhưng lại vừa muốn Trịnh Vĩ có thể cảm nhận được anh.
Trịnh Vĩ dường như rất quen vói giọng nói của Khương Thần. Cảm nhận được hơi thở của Khương Thần, anh cũng không còn run rẩy kịch liệt như trước nữa, sau đó nghiêng đầu, dường như là dùng sức để nghe lời Khương Thần nói, sau đó anh mới bình tĩnh lại. Đôi mắt vốn trợn tròn giờ cũng nhẹ nhàng nhắm lại, giống như là mệt mỏi.
Khương Thần vẫn không dám động đậy, liên tục lặp đi lặp lại lời an ủi, mãi tới khi Trịnh Vĩ hoàn toàn bình tĩnh lại mới đứng lên.
Thấy cả phòng dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, Khương Thần thản nhiên: “Anh ấy khôi phục một phần trí nhớ, tạm thời không có cảm giác an toàn, lại bị vòng bảo hộ vây quanh nên mới phản ứng thế, giờ hẳn là không có việc gì.”
“Lúc này người bệnh cần không phải là thuốc an thần, cũng không được dùng lực đè lại, phải dỗ dành, như dỗ trẻ con vậy, chỉ cần cho cậu ấy biết là cậu ấy đã an toàn là được rồi. Cậu ấy vốn là người có chủ kiến, tự nhiên phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, lại bị giữ chặt, sẽ càng cảm thấy không an toàn.” – Nửa câu đầu là nói với bác sĩ thực tập và y tá, nửa câu sau là nói với Trịnh Quốc Đống và Đào Lệ Hoa.
…………………….
Là một người mẹ, Đào Lệ Hoa luôn mẫn cảm với những gì phát sinh với con trai mình. Tuy không chấp nhận chuyện của con trai mình và Khương Thần, nhưng mà tình cảm của Khương Thần dành cho Trịnh Vĩ, bà vẫn có thể nhìn thấy.
Hai năm trước Trịnh Vĩ đã thẳng thắn thừa nhận với bà, tuy không thể chấp nhận, nhưng bà vẫn đồng ý giữ bí mật với Trịnh Quốc Đống. Bà vốn nghĩ con trai chỉ nhất thời nông nổi, qua vài năm là sẽ tốt thôi, nhưng chuyện đã kéo dài tới bây giờ. Lại nhìn vừa rồi con trai mình khi ý thức không tỉnh chỉ có Khương Thần trấn an mới có thể giảm bớt thống khổ, mới có thể an ổn ngủ bà liền hiểu ra, tuy có khác nhau, nhưng tình cảm của bà với con, với chồng, tình cảm của Khương Thần với Trịnh Vĩ hay của Trịnh Vĩ với Khương Thần đều giống nhau, có khi còn nồng đậm hơn, càng làm bà vừa thấy khó xử vừa khâm phục………….
“…….Cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi với Lệ Hoa ra cửa chờ………….” – Trịnh Quốc Đống nói, ngữ điệu nặng nề, không có chút cảm xúc nào.
Khương Thần vâng lời, anh cũng rất mệt mỏi, vì thế ở lại.
Trịnh Vĩ được đưa đi rồi, hai ông bà cũng đi theo, chỉ còn một mình Khương Thần trong phòng bệnh trống rỗng.
Anh lấy ghế, rồi ghé vào bên cạnh giường bệnh, rất nhanh liền ngủ. Gần đây cũng chỉ trong tư thế này anh mới có thể ngủ, trong tay còn muốn cầm lấy thứ gì đó.
Những đêm trước, anh đều ghé vào bên giường Trịnh Vĩ, cầm lấy tay người ta, mơ mơ màng màng ngủ vài giờ.
Khương Thần nằm mơ.
Mơ thấy khi anh tỉnh lại, Trịnh Vĩ nằm ở trên giường, đã thành một ông lão đầu bạc trắng.
Mà hai người vẫn nắm tay nhau, bàn tay mang đầy dấu vết của thời gian, mặt mũi nhăn nheo, còn lốm đốm đồi mồi, nhưng hai người vẫn đeo cặp nhẫn đó…………
Thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, chiếc nhẫn cũng đã không còn mới, giống như bàn tay hai người, hay nếp nhăn trên mặt, đều bị năm tháng chậm rãi bào mòn………
Đó là một buổi sáng mùa đông, ánh nắng ấm áp chiếu vào gian phòng, tia nắng ban mai tạo thành những đám mây màu sắc, giống như là trong tiên cảnh.
Khương Thần nhẹ nhàng nhéo nhéo tay người nằm trên giường kia.
Người vẫn đang yên lặng nằm ngủ nơi đó, nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt.
Vẫn là ánh mắt ôn nhu đó, vẫn là đôi mắt sẽ cong lên khi nhìn thấy mình……..
Nhìn thẳng vào Khương Thần.
“A Thần, anh xem em đã già rồi, chỉ đọc được có vài trang sách mà đã buồn ngủ rồi.” – Người đàn ông tuy đã già nhưng vẫn mang phong thái như trước, kính mắt vẫn chưa gỡ xuống, mỗi khi cười lên trông rất trang nhã. Năm tháng không thể nào xóa đi vẻ ngoài tri thức, ôn hòa của ông, nhìn ông giống như một vị giáo sư hòa ái, hiền từ.
“A Vĩ……. Chúng ta đều đã già?” – Khương Thần nhận ra, giọng mình khàn đi nhiều, là giọng của một ông già…… Anh khích động, bàn tay nắm chặt càng không thể tách ra.
“Đồ ngốc này, anh không nhớ à? Năm nay em đã 79, mà anh cũng đã 81 rồi…….”
“A Vĩ, chúng ta……. chúng ta già như vậy rồi sao………….” – Đã hơn tám mươi tuổi rồi, năm tháng dài như vậy cũng đã đi qua rồi sao, đây là tương lai sao…….
Khương Thần có chút xúc động, lại có chút cảm kích, bàn tay nhẹ nhàng run lên, càng nắm chặt tay người kia.
“Đồ ngốc này, đang yên đang lành sao lại xúc động thế……” – Trịnh Vĩ vô cùng thân thiết xoa đầu Khương Thần.
“Đột nhiên cảm thấy, chúng ta như vậy……….”
Thật sự vô cùng hạnh phúc.
Ước muốn lớn nhất, chính là được bên nhau cả đời, có một người ở bên mình cả đời, làm bạn, cho đến khi tóc đã bạc phơ…….
Giấc mơ này tuy ngắn, nhưng lại rất thật, khiến Khương Thần có chút thất thần khi tỉnh lại. Anh cứ cảm giác trong mơ mới là thế giới thực, anh và Trịnh Vĩ đã là hai lão già tóc bạc, ngồi bên nhau dưới nắng ban mai, rõ ràng là chân thực như thế……….
Chiếc giường trống khi trước đã có người, người trong mộng đã từ phòng giải phẫu quay về, đầu quay về phía này, dường như đang nhìn anh.
“Chắc dễ chịu hơn rồi đúng không. Từ từ rồi anh sẽ khỏe lại thôi……….” – Khương Thần đến bên Trịnh Vĩ, vươn tay làm bộ lấy thứ này thứ kia để trêu anh, tầm mắt của Trịnh Vĩ nhìn theo tay Khương Thần, chỉ vài lần, tầm mắt anh liền dừng lại, chăm chú nhìn Khương Thần.
Khương Thần phì cười, cũng thấy mình đùa hơi quá, vì thế anh lại ngồi xuống bên cạnh, nói chuyện liên miên với Trịnh Vĩ.
Mấy ngày nay, ngày nào Khương Thần cũng đùa giỡn như vậy, để kiểm tra phản xạ thần kinh thị giác của Trịnh Vĩ đã hồi phục thế nào rồi. Hơn nữa, trêu chọc người này cũng rất thoải mái. Nhìn Trịnh Vĩ dần dần tốt lên, hiện tại đã học được cách phản kháng khi bị trêu chọc…… Khương Thần rất vui.
Khương Thần bảo nói chuyện thường xuyên với người bệnh có thể giúp người bệnh khôi phục thính lực. Trịnh Quốc Đống cũng đã từng thử nói chuyện với con trai. Lần đó ông im lặng rất lâu mới có thể nói được ba câu, vì thế ông liền từ bỏ. Đào Lệ Hoa khá hơn ông, nói được nhiều, nhưng lần nào nói xong cũng khóc………
Chỉ có Khương Thần kiên trì nhất, mỗi ngày chỉ cần nhìn qua tình hình của Trịnh Vĩ, Khương Thần bắt đầu nói liên miên, từ chuyện của Bắc Bắc tới chuyện cũ trong bệnh viện. Tuy ngữ điệu vẫn bình thường, rất chậm chạm, không lộ rõ cảm xúc gì, chỉ có khi nói chuyện về Bắc Bắc mới có thể mang theo ý cười mà thôi.
Cho đến khi người nghe mệt hoặc người nói mệt mới dừng lại.
Trịnh Vĩ ngủ, Khương Thần sẽ nhìn anh ngủ……
Ngày đó trời rất đẹp, ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng bệnh, trải lên người bệnh và người ngồi bên một lớp ánh sáng vàng nhạt.
“Tối hôm đó em đón Bắc Bắc về nhà, nó vẫn nhìn trời, còn không chịu đi cẩn thận. Hóa ra là hôm đó ở lớp khoa học, nó học về sao Bắc Đẩu. Em cũng ngẩng đầu giúp nó tìm một hôi lâu, nhưng mà trên trời nhiều sao như vậy, em cũng không biết là ngôi sao nào nữa. Cuối cùng cả hai ngửa cổ đến phát mỏi, Bắc Bắc đột nhiên chỉ tay rồi hét to: Bố, con thấy rồi, là chòm sao Bắc Đẩu. Em cũng kích động hỏi lại: Bắc Bắc, con thật giỏi, nói cho bố xem là ở đâu nào? Sau đó anh đoán xem Bắc Bắc nói gì? Nó bảo: Ai nha, con đói bụng rồi, muốn nhanh về nhà ăn cái gì đó, dù sao chỉ cần tưởng tượng sao Bắc Đẩu đang ở trên bầu trời là được rồi………..”
Khương Thần nói chuyện vui về Bắc Bắc, nhìn ý cười tràn đầy trong mắt Trịnh Vĩ.
Trịnh Vĩ nhìn người đang kể chuyện, trên mặt không có biểu cảm rõ, nhưng mà có thể cho người ta cảm thấy được anh cũng đang cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
Khi Trịnh Vĩ được đưa về phòng bệnh, Trịnh Quốc Đống nhìn thấy Khương Thần đang ngủ rất say, liền ra dấu cho mọi người, đừng làm ồn.
Rồi sau đó khi nhìn thấy hai người nói chuyện, thực ra là một người nghe một người nói, ông có cảm giác mình không thể chen vào được. Lúc này, Trịnh Quốc Đống không thể không thừa nhận, hai người kia có một thứ ràng buộc rất đặc biệt, không một ai, kể cả cha mẹ có thể chen vào giữa họ được.