“Đúng rồi, anh này,” – Trịnh Huy rửa vịt cho vào nồi, cẩn thận lựa lời nói với Trịnh Vĩ – “Bố của Trương Bân, cái tên lái xe gây tai nạn ấy, ông ấy gọi cho em mấy lần liền, họ nói là muốn gặp anh…”
Trịnh Vĩ nhìn Trịnh Huy, rất bình tĩnh nói: “Anh còn chưa hỏi ý kiến Khương Thần.”
“Nhưng mà….” – Trịnh Huy ấp úng, dường như là có chuyện khó xử – “Hiện giờ còn chưa quyết định là bồi thường bao nhiêu……..”
“Chuyện bên kia cậu xử lý giúp anh, còn chuyện bồi thường linh tinh gì đấy…. cậu tự quyết là được rồi.”
Trịnh Huy nhìn ra anh họ mình không mấy mặn mà với chuyện này, nên cũng không nhắc lại lần nào nữa.
Buổi tối khi Khương Thần về tới nhà, cả Trịnh Huy lẫn Vương Phương đều ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, suýt chút nữa thì không nhận ra được luôn. Khuôn mặt anh đầy đặn, khác hẳn với vẻ hốc hác một tháng trước gặp nhau ở bệnh viện. Mỗi khi anh cười cũng khiến cho người đối diện thấy vẻ ấm áp.
Khương Thần thấy Trịnh Huy bận rộn dọn cơm, có chút ngại ngùng vì để khách phải làm. Anh vội thay quần áo, vào phòng bếp, thấy Trịnh Vĩ vẫn đang chăm chú với nồi canh bí đao thịt băm. Có lẽ là ở trong bếp cũng khá lâu rồi, nên trên trán Trịnh Vĩ đã có một lớp mồ hôi mỏng. Khương Thần đau lòng rút khăn tay ra lau trán cho Trịnh Vĩ: “Mệt thì vào ngồi với hai người kia đi, để đó anh làm cho.”
Trịnh Vĩ thấy Khương Thần đã về, nhìn anh một lát, rồi múc một chút canh cho anh nếm thử: “Thế nào, có mặn không?”
“Ừ, vừa rồi đấy. Em đi gọi Bắc Bắc ra ăn cơm, còn lại để anh làm nốt.” – Trịnh Vĩ tắt bếp, Khương Thần cầm lấy cái muôi trong tay anh.
………….
Bữa cơm chiều nay thật vui vẻ. Bắc Bắc háo hức nhìn cả bàn thức ăn toàn món ngon. Người lớn uống bia nói chuyện, cũng không để ý mấy đến nhóc, thế nên nhóc con cắm mặt ăn từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên không thấy ai nói gì đến mình lại cúi xuống ăn tiếp.
Đây là lần đầu tiên Vương Phương nhìn thấy vẻ mặt nhu hòa của Trịnh Vĩ.
Trịnh Vĩ cười hiền lành, có vẻ là hơi mệt, tuy không nói nhiều nhưng có vẻ là rất thoải mái. Thi thoảng anh sẽ gắp thêm rau cho Bắc Bắc đang chăm chú ăn cơm. Lúc này Trịnh Vĩ mới giống người bình thường.
Vương Phương rất thích Bắc Bắc, thấy cậu nhóc vui vẻ ăn cơm, vì thế cũng chăm chú nhìn, quên cả ăn.
“Em có vẻ rất thích trẻ con?” – Trịnh Vĩ đột nhiên hỏi Vương Phương.
Vương Phương gắp rau cho Bắc Bắc, trong lòng hơi lo lắng cậu nhóc ăn quá nhiều tí nữa sẽ đầy bụng, nghe thấy câu hỏi của Trịnh Vĩ, có chút không kịp phản ứng: “A, thích chứ….Đương nhiên rồi, Bắc Bắc nhà anh quá đáng yêu.”
Trịnh Huy đang nói chuyện với Khương Thần về phó chủ nhiệm phòng cậu, lần đầu tiên Khương Thần thấy một người tuần đi làm hai ngày, một ngày khám bệnh, một ngày phẫu thuật, vậy mà lại rất có danh tiếng, còn có thể trở thành một trong số các bác sỹ giỏi của bệnh viện. Một người vốn đã có năng lực, thì dù có làm một chút vẫn cứ giỏi. Nghe được câu nói của Trịnh Vĩ và Vương Phương, Khương Thần vẫn mỉm cười như trước, Trịnh Huy thì đột nhiên không biết phải nói gì.
Bắc Bắc húp sạch một bát canh, chớp mắt nói với Vương Phương: “Dì Vương Phương cũng kết hôn với chú Huy đi thôi, như vậy hai người sẽ nhanh có em bé.”
Trịnh Vĩ có vẻ rất vừa lòng với câu nói của Bắc Bắc, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu nhóc.
“Ừ, tôi thấy Bắc Bắc nói đúng đấy….” – Khương Thần cũng vui vẻ, cố ý chọc ghẹo hai người đang ngượng ngùng kia.
…………..
Tối nay Bắc Bắc ăn hơi nhiều. Sau khi tiễn khách, Khương Thần để nhóc tập đàn một lúc rồi đi xem TV. Cậu nhóc này trừ lúc ăn ra thì lúc nào cũng dính lấy Trịnh Vĩ, một lớn một nhỏ thường nằm yên xem TV hoặc đọc sách.
Trịnh Vĩ mệt mỏi dựa người vào ghế, nghe Bắc Bắc chơi đàn, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khương Thần tắm rửa xong đi ra, thấy Bắc Bắc cầm đàn rón rén đi tới: “Xuỵt… Chú Trịnh ngủ rồi bố ạ, mình nhẹ nhàng thôi không sẽ đánh thức chú ấy….”
Khương Thần đến bên cạnh Trịnh Vĩ, cúi đầu khẽ hôn lên má anh, còn cố tình cọ cọ tóc vào mặt anh.
“Vào phòng ngủ…..”
Trịnh Vĩ tỉnh, giữ chặt tay Khương Thận, nhẹ nhàng vuốt ve.
“A Thần, nhà Trương Bân…”
Bàn tay Khương Thần rõ ràng là run rẩy.
“Anh không sao, dù thế nào cũng cần phải gặp mặt để nói chuyện rõ ràng…. Họ còn nợ em một lời giải thích.” – Trên mặt hiện rõ nụ cười không thể che giấu.
Trịnh Vĩ ngồi dậy, vẫn nắm tay Khương Thần.
“Những gì đã qua thì cho qua đi, hiện tại anh sống tốt là tốt rồi.” – Khương Thần có hơi khó chịu, cười khổ đứng lên.
“Em xem có phải là đời trước anh nợ nần gì nhà họ không, nên đến đời này anh mới khổ vì họ như thế? Một người làm anh mất đi người nhà, một người làm anh chút nữa thì mất em….”
“Anh biết rồi?”
“Khi em gặp chuyện, cảnh sát đã tới rồi, khi đó anh đã nhìn thấy tài liệu về Trương Bân. Trước đây anh cũng đã từng gặp hắn rồi….”
……………….
Trương Diểu mới về nước một tuần, em trai Trương Bân lại gây ra tai nạn nghiêm trọng. Hôm đó là hắn tới đồn công an bảo lãnh cậu ta về, đúng là trẻ con bị người nhà làm hư, là anh lớn, hắn thấy bản thân mình cũng phải có trách nhiệm.
Khi còn trẻ hắn cũng đã có một mối tình oanh liệt, nhưng cuối cùng cũng chết non. Cha mẹ hắn thẳng tay can thiệp, hắn ra nước ngoài, một lần nữa bắt đầu lại việc học, cũng một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình. Hơn mười năm sau, hắn có công việc ổn định, có vợ, vợ hắn đang mang thai đứa con đầu lòng. Hắn cảm thấy bản thân mình thật may mắn, cuộc sống bây giờ chính là cuộc sống mà hắn vẫn luôn mong ước. Cha mẹ hắn lại quá cưng chiều con út, Trương Bân, khiến cho thằng nhóc này càng lúc càng hư hỏng, gây ra đại họa mà vẫn còn không chịu hối cải.
Ngày đó Trương Bân lái xe tới khu gần bệnh viện Quân đội gặp bạn quen qua mạng. Người bị nạn nghe nói là một bác sỹ rất có danh tiếng. Vốn là cha hắn đã ra mặt để áp chế sự việc, sau lại biết được vị bác sỹ kia là con của lão tham mưu trưởng quân khu, là một vị tiền bối có uy vọng rất lớn, mà vị bác sỹ kia còn là chủ nhiệm khoa Thần Kinh của bệnh viện, cả hai đều là người không dễ đụng vào.
Tầm hai ba năm nữa cha hắn cũng sẽ về hưu, vì thế chuyện này không thể làm to lên được, vì thế ông cũng không tiện ra mặt, mọi chuyện đều do Trương Diểu một tay lo liệu.
Mấy tháng nay, Trương Diểu lấy danh nghĩa của cha mình muốn gặp người bị nạn để đàm phán, nhưng mà lần nào cũng chỉ gặp Trịnh Huy, em họ của Trịnh Vĩ. Bên đó lấy lý do Trịnh Vĩ vẫn chưa hồi phục, không muốn kích thích người bệnh nên vẫn luôn cự tuyệt gặp mặt giải quyết.
Hứa Na vợ hắn lại mới có bầu hai tháng, hai người lên kế hoạch tổ chức đám cưới vào tháng sau. Vì có hôn lễ, nên Trương Diểu muốn nhanh nhanh chóng chóng giải quyết chuyện của em trai mình trước, cả nhà hắn lúc này đều lo lắng khong biết bên nhà Trịnh Vĩ muốn giải quyết chuyện này như thế nào.
Dù sao bằng chức vị của cha hắn cũng không thể áp đảo được vị lão tham mưu trưởng đức cao vọng trọng kia được.
Tháng tám, Hứa Na và hắn đã chọn xong áo cưới, địa điểm tổ chức cũng đã chọn xong, Trương Diểu cũng nhận được điện thoại của Trịnh Vĩ.
“Tôi là Trịnh Vĩ, là người mà Trương Bân em trai anh đâm phải. Tôi cũng đồng ý với mức bồi thường bên anh đưa ra, cũng không cần bên anh phải làm gì cả.”
Giọng của Trịnh Vĩ rất trầm, khỏe khoắn, mở màn ngắn gọn, nói chuyện xong liền cúp máy, khiến Trương Diểu không khỏi bất an.
Có lẽ đối phương quá bình thản, khiến cho Trương Diểu có cảm giác không an tâm như thế. Tuy rằng cũng đã thoải mái hơn, nhưng hắn vẫn quyết định hôm sau dẫn em trai tới nhà Trịnh Vĩ.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ muốn em trai mình nói lời xin lỗi với Trịnh Vĩ, cho dù bên kia không muốn gặp, nhưng nếu mình tới họ cũng sẽ không đuổi mình đi. Nếu như việc này không xong, hắn sẽ cảm thấy không thoải mái, ngay cả khi hôn lễ được chuẩn bị an ổn rồi cũng vẫn thấy không yên tâm.
Trương Diểu là bác sĩ bên khoa Mắt, cùng hệ thống bệnh viện với Trịnh Vĩ, vì thế hắn cũng dễ dàng tìm được địa chỉ nhà Trịnh Vĩ, một cái là đại viện thuộc quân khu, một cái là tiểu khu ở gần chỗ Trịnh Vĩ làm việc.
Trương Diểu muốn thử vận may, nên dẫn Trương Bân tới gần tiểu khu. Đây cũng là địa chỉ mà hắn tìm được ở bên cảnh sát khi giải quyết vụ tai nạn.
Nếu không phải ở đây thì sẽ phải tới đại viện. Nếu có thể hắn không hề mong muốn gặp người nhà. Trực tiếp nói chuyện với người bệnh bao giờ cũng hơn nói chuyện với người nhà, đây là kinh nghiệm của hắn.
Ngay từ đầu Trương Bân đã không biết sự việc nghiêm trọng thế nào, chỉ nghĩ là một vụ tai nạn bình thường, dù sao thì người ta cũng có chết đâu.
Trương Diểu thấy thái độ em trai như vậy, liền cho cậu ta hai cái tát, đủ mạnh, cũng hi vọng có thể khiến cho cậu ta tỉnh táo lại. Khi hắn đi du học, Trương Bân vẫn còn là một đứa bé ngoan ngoãn hiền lành, giờ thành ra thế này, làm anh trai, hắn không khỏi thấy bản thân có lỗi.
Trương Bân không sợ cha mẹ, nhưng với người anh trai không mấy khi về nhà này vẫn còn chút kiêng kị. Sau khi bị đánh, cậu ta cũng có tỉnh táo lại. Dù sao cũng ảnh hưởng đến sức khỏe người ta, cuối cùng đưa ra điều kiện bồi thường, tốn cũng không ít.
……………
Nhà Trịnh Vĩ khiến cho Trương Diểu giật mình. Trịnh Vĩ là chủ nhiệm khoa Thần kinh, là bác sỹ có danh tiếng ở bệnh viện, vậy mà lại ở trong một căn hộ có chút cũ kĩ.
Trương Diểu mới về nước làm việc, tuy chức danh không cao, nhưng cũng thấy hầu hết các bác sỹ chủ nhiệm các khoa đều có biệt thự, nếu không thì cũng có nhà ở các tiểu khu cao cấp.
Hắn tìm tới địa chỉ, gõ cửa.
“Xin hỏi hai người tìm ai?” – Mở cửa là một cậu bé hơi mập, ánh mắt nhìn hai người lộ rõ vẻ thất vọng.
“Xin chào, chú là Trương Diểu, còn đây là Trương Bân, cho chú hỏi đây có phải nhà Trịnh Vĩ không?” – Trương Diểu ngồi xổm xuống, cười hỏi, sợ dọa cậu nhóc.
“A, hai người tìm chú Trịnh hả, chú ấy đang làm dưa ướp đá, để cháu gọi chú ấy.” – Cậu nhóc nói một câu làm cho Trương Diểu không kịp phản ứng.
Cậu nhóc vừa định quay vào, thì trong nhà có một người mặc tạp dề bước ra nói: “Bắc Bắc, là Nam Nam….”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Trương Diểu, người kia im lặng.
Trương Diểu mở to mắt nhìn người trước mặt.
Giữa ngày hè nóng bức, hắn cảm thấy khó thở, khóe miệng giật giật không biết phải nói gì, tai như ù đi.