Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua từng hàng cây, kẽ lá rồi dừng lại trên khuôn mặt hai kẻ đang ngủ say sưa trong phòng. Hắn động người tỉnh dậy. Ánh nắng ban mai chiếu vào mắt làm hắn khẽ nheo mắt. Hôm qua uống quá nhiều rượu nên bây giờ đầu hắn đau kinh khủng. Không những thế, tay hắn cũng tê lắm nha! Hắn cố rụt tay lại nhưng không được. Cảm giác có một vật nặng đang đè trên tay mình, hắn quay mặt qua xem và phản ứng của hắn là. Mắt hắn trợn ngược lên, miệng thì há hốc, răng thiếu điều rớt xuống thôi. Câu hỏi hiện ra trong đầu hắn bây giờ là tại sao nó lại ở đây? Và tại sao nó lại ngủ cùng hắn? Hắn bắt đầu cho não hoạt động hết công suất để tìm ra câu trả lời. Mọi chuyện ngày hôm qua lũ lượt kéo về trong đầu hắn. Vậy cái chuyện nó nói yêu hắn không phải là hắn nằm mơ. Là thật. Cảm giác hạnh phúc kéo về trong tim hắn. Hắn nằm xuống rồi tiếp tục ôm nó, ôm rất chặt. Hắn chăm chú nhìn nó ngủ. Hắn cứ như vậy cho đến khi nó khẽ trở người. Hắn liền nhắm tịt mắt mình lại. Bây giờ hắn không biết phải nói hay cư xử ra sao cả. Trước mắt thì cứ giả vờ ngủ đã (Tên này cứ như tên ngốc ý). Nó dụi dụi mắt rồi tỉnh dậy, nhìn qua thấy hắn còn ngủ, nó khẽ mỉm cười rồi ngồi bật dậy. Nó trườn người lấy điện thoại trên đầu lên xem, đã 6h15 rồi. Nó phải về nhà và khai báo mọi chuyện thôi chứ không chả biết đám người kia sẽ làm nó ra hình hài gì nữa. Vòng tay của hắn cũng nới lỏng rồi. Nó bây giờ có thể thoát khỏi hắn. Nó bước xuống giường vươn vai rồi lại quay sang nhìn hắn.
- Đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Uống chi mà lắm thế không biết!_Nó cúi xuống mi nhẹ vào má hắn rồi bỏ đi. Cánh cửa vừa đóng lại thì hắn mở mắt ra. Vậy là hắn không nằm mơ, nó thật sự thích hắn. Hắn vui, hắn hạnh phúc lắm! Hắn cứ nằm đấy, tay ôm lấy má mà lăn qua lăn lại như thằng điên. “Rầm” Cánh cửa phòng hắn bị đạp ra một cách thô bạo và Rin bước vào với khuôn mặt sát khí
- Trịnh Gia Phát, em ghét anh!_Rin chăm chăm nhìn hắn. Hắn thì vẫn đang ngu ngơ không hiểu gì
- Sao lại ghét anh? Anh có làm gì em đâu
- Em ghét anh. Ai bảo anh giành chị Hyo với em. Đêm qua chị đã hứa ngủ cùng em, chỉ vì anh mà chị đã bỏ mặt em. Em ghét anh, em ghét anh Rey_Rin bù lu bù loa lên rồi bỏ về phòng. Hắn thì chỉ biết ngồi đó mà cười khổ. Hắn cũng đâu có thiệt thòi, hắn bị Rin ghét nhưng đổi lại hắn được một đêm ngủ cùng nó. Sướng quá rồi còn gì! Hắn lập tức đứng lên và chuẩn bị để đến trường. Xuống nhà thì hắn không thấy nó đâu nữa. Chắc nó về nhà rồi. Hắn cứ ngỡ nó sẽ ở lại dùng bữa cùng gia đình hắn chứ. Hắn rũ mặt xuống.
- Anh làm gì vậy? Sao không lại ăn sáng?_Giọng Rin oan oan lên_Còn không lo ăn rồi đi gặp tình yêu của anh
- Đừng nói với anh cái giọng trên trời đấy nhá! Anh xử đẹp em bây giờ_Hắn giơ nắm đấm đe dọa. Anna vội ra can chứ không hai anh em này xông vào đánh nhau mất
- Hai đứa mau ăn sáng đi rồi đến trường
- Rey, sao bao nhiêu năm gặp lại? Con có cảm tưởng gì khi gặp lại Bi?_Kan vừa ăn vừa hỏi_Đêm qua hai đứa có vượt qua giới hạn chưa?
Hắn nghe ba mình nói vậy thì vội hét lên, mặt thì đỏ còn hơn trái cà chua
- Ba à, không có chuyện đó đâu! Ba đừng nói tầm bậy. Đêm qua con say bí tỉ thì làm gì được chứ
- Ta chỉ hỏi vậy thôi! Con làm gì phản ứng ghê vậy_Kan cười mếu mó nhìn cậu con trai mình. Sau đó thì nhận được cái lườm chết người của Anna
- Anh lo ăn cơm đi, hỏi chuyện không đâu_Nhận được mệnh lệnh, Kan lập tức ăn cơm. Anna vẫn là nhất mà
Còn ở chỗ nó thì
- Cậu đi đâu cả đêm qua không về hả?
- Ở nhà bé Rin
- Hôm qua chị đã gặp anh Rey chưa?_Bill nhào tới hỏi nó
- Là do mấy người sắp đặt?
- Cái này chỉ có tí xíu công của tụi này thôi_Jen cười trừ._Rốt cuộc là tại sao cậu lại ngủ ở đấy
- Đưa Rey về rồi cô Anna bảo ở lại luôn.
- À, ừm. Không có chuyện gì xảy ra chứ?_Ran hỏi. Nó không hiểu nên quay lại nhìn nhỏ nhướng mày
- Rin bảo cậu ngủ cùng với Rey, không có chuyện gì chứ?
- Thì ra đã biết mà còn giả vờ hỏi. Không có chuyện gì_Nó bực bội bỏ lên phòng. Sao bọn người này lại cứ coi nó như phạm nhân vậy không biết? Bỗng nó nhớ ra cái gì đó rồi quay lại nói_Thu xếp đồ đạc đi, chúng ta sẽ chuyển nhà. Mọi chuyện ở đây đã xong rồi. Bill hôm nay em và Joe nghỉ học rồi đi tìm nhà đi. Ở đâu cũng được nhưng tránh cái khu này ra. Chiều đến trường đón bọn chị
- Vâng! Chúng ta chuyển nhà, vui quá đi!_Bill nhảy chân sáo nói. Cái cậu nhóc này vẫn còn trẻ con lắm! Nó bật cười rồi bỏ vào phòng sửa soạn. Hành lí của nó không nhiều nên cũng không mất nhiều thời gian. Sau khi thu xếp đồ đạc xong, nó liền tống tất cả lên xe của Bill để cho hai đứa nhóc đó đem đến nhà mới giúp nó. Vấn đề ở đây là mấy chiếc xe trong gara này nè. Chắc phải gọi người tới mang đi thôi! Nó đứng dựa lưng vào con mui trần của mình rồi hướng mắt về phía cửa. Nó đang chờ hai con nhỏ kia. Hai nàng kia nhiều đồ quá nên mãi đến giờ vẫn chưa xếp xong. Nửa tiếng sau, hai nàng kia mới đi ra. Và bọn nó lại dảo bước đến trường. Giờ không thể nào mà đi được rồi. 15’ không đủ để bọn nó thong thả đi mà nó lại không muốn đi xe nên 3 người bọn nó đang dốc hết sức mà chạy. Thật may, vừa đặt chân đến cổng trường thì cánh cổng cũng đang đóng lại. 3 người bọn nó như cơn gió chạy ào vào trường rồi dừng lại thở phì phò
- Mệt…mệt quá!_Ran vừa thở vừa nói
- Hyo…cậu…cậu ác lắm!_Jen trách nó. Cô nàng thở cũng không ra hơi nữa rồi.
- Hì_Nó nhìn hai con bạn rồi ngẩng mặt lên trời cười thật tươi. Mặt nó hồng hào dưới ánh nắng mặt trời. Nó bây giờ đẹp lắm, lũ con trai trong trường chăm chú nhìn nó qua ô cửa nhỏ. Tên này xô đẩy tên kia để nhìn cho bằng được. Người con gái đẹp như tranh vẽ kia đang cười. Cô cười làm cho cảnh vật xung quanh càng thêm tươi mới, hòa quyện tạo thành một bức tranh thật đẹp. Hắn-kẻ ngồi bên cửa sổ lẽ nào không thấy được vẻ đẹp đó. Hắn như ngẩng người ra mà nhìn nó. Bọn con trai trong lớp muốn bay đến cửa sổ mà nhìn nó cũng chẳng dám hó hé. Ác ma đang ngồi đó mà. Họ đành ngậm ngùi mà ngồi vào chỗ hoặc chạy sang lớp khác mà tranh giành thôi! Bọn con gái trong lớp thì đang rất ganh tị với nó. Họ dù có mơ cũng chẳng được như nó. Nhỏ Mai thì khỏi nói. Nhỏ đang rất tức giận. Trước giờ chẳng có tên con trai nào cư xử với nhỏ như vậy cả. Tuy nhỏ không xấu nhưng cũng không thể liệt vào hàng quốc sắc thiên hương. Nhỏ đang rất rất ghen tị với nó. Nhỏ ta đứng lên rồi bỏ đi một nước. Còn tên Khang thì vẫn không có phản ứng gì. Tình hình là anh ta đang nghĩ đến chuyện chia tay nó vì anh ta không thể làm trái lời ba mình. Mà anh ta không cần phải chia tay đâu. Với nó thì anh ta chưa hề tồn tại mà. Trong lớp thì như thế đấy, còn ngoài kia bọn nó thì vẫn vô tư cười nói làm bao chàng phải ôm tim mà nhập viện
- Hyo, chúng ta đi ăn đi! Sáng giờ chưa ăn đói quá!_Ran nũng nịu nhìn nó. Nó thu ánh mắt đang nhìn vào khoảng không xa xăm kia rồi hướng Ran mà nhìn. Nhìn khuôn mặt như chú cún của Ran, nó phì cười. Xung quanh nó chỉ toàn là trẻ con mà thôi. Nó nhìn Ran rồi khẽ gật đầu. Cô nàng Ran nhảy cẫng lên rồi ôm tay nó lôi đi. Jen thì cười cười rồi lôi điện thoại ra
- Anh à, đi ăn đi_Nhỏ gọi cho Jill
- Ừm. Anh xuống liền_Jill tươi cười rồi tắt điện thoại
- Gì vậy?_Wan hỏi
- Đi ăn không? Ba cô ấy đang ở căn tin đấy!
- Họ ở căn tin sao?_Mấy nàng nhà ta bật dậy rồi chạy xuống căn tin tìm bọn nó. Mấy chàng kia khẽ lắc đầu rồi cũng đi theo mấy nàng. Mà người dẫn đầu đoàn không phải ai khác mà chính là hắn. Trên đường đi, họ đi ngang qua lớp của Rin nên tiện thể rủ bọn nhóc đi luôn. Bước vào căn tin, cảnh tượng đập vào mắt bọn hắn là cảnh Jen và Ran đang đua nhau ăn còn nó thì đang ngơ ngác mà nhìn hai nàng. Hai hàng lông mày nó nhíu lại
- Hai cậu học đâu ra cách ăn này vậy?_Tình hình là hai nàng đang không còn kiêng nể hay giữ phép tắc gì nữa. Đũa, muỗng va vào chén vang lên những tiếng lanh lảnh.
- Suốt cả đêm hôm qua bọn tớ chỉ uống chứ không có ăn gì nên sốt cả ruột rồi. Sáng nay lại vì cậu bảo xếp hành lí mà không có hột cơm vào bụng đấy. Cậu có biết là đói lắm không?_Ran trừng mắt nhìn nó
- Oh hay nhỉ? Ai bảo cậu uống cho lắm vào rồi trách tớ. Ai bảo các cậu sắm cho lắm đồ để xếp cho lâu. Như tớ không phải tốt sao, chỉ mất có 5’._Nó nói
- Cậu thì tốt rồi. Đồ đạc đếm được trên đầu ngón tay luôn_Jen bĩu môi. Sự thật là như vậy, nhỏ không trách nó được
- 3 người định đi đâu hay sao mà xếp hành lí vậy?_Jill tiến đến hỏi. Bọn hắn kéo ghế ngồi xuống cùng bọn nó
- Về Mỹ._Nó khoanh tay trước ngực nhìn Jill và Wan mà không hề để ý đến sắc mặt của hắn. Hai anh chàng Jill và Wan dựng dậy nhìn nó
- Về Mỹ sao? Sao lại về?
- Đã đến lúc bọn tôi quay về rồi
- Jen và Ran cũng đi sao?_2 chàng ỉu xìu nhìn 2 nhỏ. Mặt thì buồn thỉu buồn thiu trông tội nghiệp kinh khủng. Nó nhìn hai người rồi bật cười. Hai nàng kia cũng ôm bụng cười theo
- Ôi, chết mất. Hyo cứu tớ với!_Jen chới với nói
- Hahaha, tức cười quá đi!_3 đứa bọn nó cứ cười như thế trong khi mấy người kia thì không hiểu gì cả
- Nè, bộ vui lắm hay sao mà cười hoài vậy?_Jill chống hông nói
- Ôi trời, không vui sao được. Nhìn cái mặt anh lúc này phải nói là tức cười kinh khủng
- Sao? Em…
- Tôi nói đùa thôi! Bọn tôi chuyển nhà_Nó khôi phục lại vẻ nghiêm túc
- Chuyển nhà? chứ hiện giờ 3 người ở đâu? Sao lại chuyển nhà?_Rika hỏi
- Bọn tôi đang ở nhà đối diện với tên Duy Khang_Ran cũng nghiêm túc lại rồi trả lời câu hỏi của Rika. Nghe đến cái tên đó thì máu ghen trong người hắn lại nổi lên. Nó đối với tên đó là như thế nào? Nếu nó thích hắn vậy với tên đó thì sao?
- Cái gì? Ở nhà đối diện với tên đó sao?
- Ừ, ừm. Thì sao? Sao mọi người lại phản ứng dữ dội thế?_Ran tròn mắt hỏi
- À, không có gì! Vậy giờ bọn em định chuyển đi đâu_Wan hỏi
- Cái này không biết à, Bill đang đi tìm nhà_Jen nói rồi tiếp tục lao vào ăn
- À chuyện của chị và cái tên đó, bọn em nghe cả rồi_Rin ôn nhu nhìn nó.
- Có vẻ tin tức truyền nhanh nhỉ?_Nó nói rồi lườm Jen và Ran. Cái tin này không phải do bọn này tung ra thì không còn ai khác.
- Là chuyện gì?_Hắn hỏi. Chuyện gì chứ chuyện về nó thì hắn phải biết. Mà tại sao cả bọn này ai cũng biết mà chỉ có mình hắn không biết chứ
- Chị ấy chỉ đóng giả làm bạn gái của tên đó thôi. Chị ấy phải lấy một vài thứ quan trọng ở chỗ tên đó_Lời Yul nói ra không phải chỉ riêng cả bọn nghe được mà còn lọt vào tai một người khác nữa. Tên đó đau lòng tiến đến chỗ nó
- Hyo có thật không?_Nó ngước mắt lên nhìn tên đó
- Thật. Chúng ta giờ chẳng còn quan hệ gì cả. Kể từ khi ba anh đánh tôi thì đã kết thúc rồi. Vậy cũng tốt, dù gì chúng ta cũng không thể cùng chung sống dưới một bầu trời._Nó khoanh tay trước ngực nói
- Em…
- Từ giờ không cần gặp mặt nhau nữa đâu. Lần sau nếu có gặp lại thì cũng là lúc chúng ta chĩa súng vào nhau rồi_Nó đay nghiến nói rồi quay phắt mặt đi nơi khác. Dù gì tên đó cũng đối với nó là thật lòng. Nó cũng không muốn tàn nhẫn với anh ta. Tên Khang không còn lời nào để nói đành quay lưng bước đi. Cứ ngỡ mình là người nói chia tay ai ngờ lại ngược lại. Tim anh ta cũng đau lắm nhưng thôi, dù sao cũng phải kết thúc mà. Đây là tình yêu ngang trái. Đáng lẽ từ đầu anh ta không nên yêu nó thì tốt hơn.
Còn phía nó
- Cậu hơi nhẫn tâm đấy Hyo. Dù sao anh ta cũng yêu cậu thật lòng_Jen ngước mắt nhìn nó
- Giữa tớ và anh ta không thể có từ YÊU. Rồi sẽ đến ngày một trong hai sẽ là kẻ phải ra đi_Nói rồi nó cầm ly sữa lên tu một hơi
- Mà nè, vết thương ở miệng cậu hình như đang sưng lên_Ran nhìn chằm chằm vào nó._Cậu không sát trùng sao?
- Quên mất. Để vậy cũng chẳng sao đâu! Ông ta sẽ phải trả giá thôi_Nó nắm chặt tay lại. Dám động vào nó ông ta sẽ không có đường sống đâu
- Lão già đó dám đánh cậu đến bật cả máu miệng, tớ sẽ không tha cho lão ta_Jen gằng từng chữ, mắt đăm đăm về phía trước
- Là ba của tên đó đã đánh cậu ra vậy sao?_Hắn ôm mặt nó mà suýt xoa. Lúc sáng hắn đã thấy vết thương này rồi nhưng không dám hỏi. Thì ra là bị lão già đó đánh.
- Không sao đâu_Nó đỏ mặt, kéo tay hắn ra rồi quay phắt mặt đi hướng khác. Những lời nói, những hành động của hắn tối hôm qua vẫn in rõ trong đầu nó. Nó bây giờ đang ngượng chín cả mặt
- Ôi mạ ơi, tình cảm chưa kìa! Chị Hyo đừng có ngại nữa. Cả đêm hôm qua hai người đã ôm nhau ngủ còn gì_Rin lém lỉnh lên tiếng. Nó và hắn thì nhảy dựng lên. Cái con nhóc này sao lại đi phao cái tin đó chứ! Cả bọn liền dùng ánh mắt cười cợt nhìn nó và hắn
- Tiến triển đến đâu rồi_Bun chống cằm hỏi
- Ơ, tiến triển gì chứ?_Hắn hỏi vu vơ
- Đừng có giấu nữa, đã ôm nhau ngủ thì chắc chắn không còn là bạn bè rồi_Ren góp lời
- Ờ thì…_Hắn nhìn sang nó. Nó bây giờ đang cúi gằm mặt xuống đất. Chẳng biết Hyo của thường ngày biến đi đâu nữa rồi. Hắn chả biết nói làm sao nữa_Ờ thì…
- Gì mà cứ ờ thì. Nói mau_Jin thúc
- Thì tỏ tình
- Thì ra cậu ấy vẫn nhớ_Nó nghĩ thầm
- Vậy là thành một cặp rồi chứ gì_Sam reo lên
- Vẫn chưa._Hắn vừa thẹn vừa nói
- Vậy thì bây giờ thành một đôi luôn đi_Sin góp lời
- Ở đây? Khi có cả đám lóc chóc các cậu à?_Hắn trợn tròn mắt nhìn đám người này
- Thì sao? Có người chứng kiến và công nhận cũng tốt chứ sao?
- Ờ…Ừm. Được thôi!_Hắn quay sang nó rồi nâng mặt nó lên
- Hyo, cậu làm người yêu tớ được chứ?
- Ôi ghê chưa, không cần bạn gái mà cần đến người yêu luôn kìa_Jun lên tiếng chọc hắn, lập tức anh chàng được nhận ngay ánh mắt yêu thương của hắn.
- Ý cậu thế nào Hyo?_Hắn thâm tình nhìn nó
- Đồng ý đi._Cái bọn người kia nhao nhao lên làm nó ngượng càng ngượng hơn. Nó khẽ cười rồi nói
- Tớ đồng ý_Nhận được đáp án mong muốn. Hắn liền nhào tới ôm lấy nó. Lòng hắn tràn ngập hạnh phúc, niềm hạnh phúc vô bờ bến. Nó cuối cùng cũng trở thành người yêu của hắn rồi. Bọn hắn thành đôi trong sự chúc phúc của bạn bè. Còn gì hạnh phúc bằng nữa. Ở trong lòng hắn, nó mỉm cười nhẹ nhàng. Nó không nghĩ mình sẽ có ngày này đâu. Thật không tưởng tượng nổi mà. Nó sẽ trân trọng tình yêu này, tình yêu vô bờ mà hắn giành cho nó.